Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Quá May Mắn, Đú...

2024-12-11 10:59:11

Nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt của Lăng Vũ bắt đầu tối sầm lại, không thể che giấu sự bực bội.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta luôn được mọi người tâng bốc, đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý. Có khi nào phải chịu nỗi ấm ức như thế này?

Trình Cẩm Thư bước lên một bước, định mở miệng chửi bới nhưng lại bị Phương Trục Trần lườm một cái khiến hắn lập tức ngậm miệng, lùi về phía sau.

Phương Trục Trần nhìn Huyền Tứ, nói với giọng điệu nghiêm nghị: "Nếu đã là tiểu sư muội của Nguyệt Hoa Tông thì chẳng phải với tư cách là sư huynh, ngươi nên răn dạy nàng một chút sao?"

"Răn dạy?"

Huyền Tứ dùng quạt che miệng, giấu đi nụ cười sắp ngoác tới mang tai. "Bây giờ ta cực kỳ thích tính cách của tiểu sư muội. Thích đến mức muội ấy có ăn phân, ta cũng thấy muội ấy đỉnh luôn."

Đỉnh cái gì mà đỉnh!

Mọi người: "..."

Lăng Miểu: "..."

Không... không cần khen quá đà như vậy chứ!

Lăng Miểu toát mồ hôi lạnh. Đại ca ơi, huynh khen kiểu này, không sợ đến lúc đó nữ chính thơm thơm mềm mềm sẽ nhìn huynh với ánh mắt chán ghét sao?

Phương Trục Trần nghe xong lời Huyền Tứ, chân mày khẽ nhíu lại. Rõ ràng là hắn không hài lòng với lối nói chuyện thô tục của hai người này.

Nhưng hắn cũng không nói thêm, chỉ nhàn nhạt buông một câu: "Tuỳ ngươi."

Đối với hắn, chuyện đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông có giáo dưỡng hay không là chuyện của bọn họ, không liên quan đến hắn.

Dù sao Lăng Miểu cũng đã tìm được nơi dung thân. Hơn nữa còn có may mắn trở thành đệ tử thân truyền. Là đồng môn cũ, đương nhiên hắn nên cảm thấy vui mừng thay nàng.

Thật ra, vừa rồi khi thấy Trình Cẩm Thư và Lăng Vũ cố sức khuyên Lăng Miểu quay lại Ly Hoả Tông, hắn có hơi bất ngờ.

Hắn vừa mới bế quan xong, Tư Đồ Triển đã yêu cầu hắn dẫn theo vị tiểu sư muội mới này ra ngoài rèn luyện. Vì thế hắn cũng không quen biết nàng ta lắm.

Thực ra, là một người cuồng tu luyện, ngay cả các đệ tử thân truyền khác của Ly Hoả Tông, hắn cũng chẳng mấy khi tiếp xúc.

Nhưng sau những chuyện vừa rồi...

Nói sao nhỉ, cảm giác là tam sư đệ hơi bị não tàn, còn tiểu sư muội mới cũng không được thông minh cho lắm.

Phương Trục Trần khẽ liếc nhìn Trình Cẩm Thư và Lăng Vũ bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó nói: "Chỗ này không liên quan đến chúng ta nữa, đi thôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mục đích đến mật cảnh lần này là để tập luyện. Nếu ở đây không có cơ duyên, vậy thì không cần phí thời gian thêm nữa.

Sau khi đoàn người Ly Hoả Tông rời đi, các tán tu khác cũng lục tục giải tán.

Mật cảnh nhỏ này có thời gian mở cửa rất ngắn, không thể lãng phí nhiều thời gian vào những chuyện không liên quan.

Sau khi mọi người rời đi, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc thì thầm với nhau vài câu. Huyền Tứ không vội triệu hồi tiên hạc mà kéo Lăng Miểu cùng đi theo hướng Bạch Sơ Lạc chỉ dẫn.

Lăng Miểu nghi hoặc. Ban đầu nàng tưởng rằng cứu được Bạch Sơ Lạc xong thì bọn họ sẽ lập tức lên đường quay về, không ngờ hai người này lại hoàn toàn không có ý định rời đi.

Bạch Sơ Lạc đi trước dẫn đường, Huyền Tứ thì nhàn nhã kéo Lăng Miểu theo sau.

Lăng Miểu khó hiểu hỏi: "Chúng ta định ở lại mật cảnh này tập luyện à?"

Nàng không muốn ở lại đây chút nào. Bởi vì như thế sẽ có khả năng gặp lại Lăng Vũ. Hiện tại, nàng chỉ muốn tránh Lăng Vũ càng xa càng tốt.

Nghĩ đến Lăng Vũ, nàng lại len lén nhìn sang Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc. Tâm trạng nàng có chút phức tạp. Ấn tượng ban đầu của nàng về hai người này khá tốt, nhưng nghĩ đến tương lai bọn họ sẽ chết mê chết mệt Lăng Vũ, cuối cùng lại không có kết cục tốt, nàng chỉ thấy cảm khái.

Huyền Tứ đáp: "Không hẳn là tập luyện. Tên này bị thanh kiếm của mình bỏ lại rồi bay mất, chúng ta giúp hắn tìm lại rồi về."

Bạch Sơ Lạc, đại oan gia bị thanh kiếm bỏ rơi, quay lại nở một nụ cười ngây thơ vô hại với Lăng Miểu.

Lăng Miểu ngơ ngác hỏi: "Kiếm mà cũng có thể tự bay đi sao? Không phải huynh có thể giao tiếp với nó, bảo nó bay về à?"

Bạch Sơ Lạc cười hì hì: "Thanh kiếm của ta đã sinh kiếm linh, có suy nghĩ riêng. Nhưng ta chưa học được cách giao tiếp với nó. Ta chỉ có thể cảm nhận được phương hướng của nó thôi."

Lăng Miểu bực bội: "Thôi được rồi."

Dù sao nàng cũng đã bị hạ ấn ký, không chạy đi đâu được. Lăng Miểu bèn mặc kệ, để mặc Huyền Tứ kéo nàng đi tiếp.

Không biết đi bao lâu, nàng bắt đầu ngáp liên tục.

"Bao giờ mới tìm được chỗ nghỉ ngơi đây?" Nàng thầm nghĩ, đã gần hai ngày rồi nàng chưa chợp mắt.

Nàng nhìn Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc, nhận ra hai người này tay không đi cạnh mình mà chẳng mang theo vũ khí gì. Lăng Miểu cảm thấy hơi lạ, liền lên tiếng hỏi: "Tứ sư huynh."

Giọng nàng mang theo vẻ kỳ quái.

Bạch Sơ Lạc quay lại nhìn nàng với ánh mắt trong trẻo: "Sao thế?"

"Ngoài thanh kiếm vừa bay mất, huynh còn vũ khí nào khác không?"

Bạch Sơ Lạc thản nhiên đáp: "Dĩ nhiên là không. Thanh kỳ lân kiếm đó là kiếm bản mệnh của ta. Nó rất bá đạo, nếu ta dám chạm vào vũ khí khác, nó sẽ kêu ong ong cả ngày trời."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Miểu: "...Ý huynh là, hiện tại chúng ta có ba người trong mật cảnh, nhưng không ai mang vũ khí đúng không?"

Nàng nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt tỉnh bơ gật đầu xác nhận mà không hề thấy có gì không ổn.

Khóe miệng Lăng Miểu co giật!

Đúng là tạo nghiệp mà!

Đi sâu hơn vào mật cảnh, ba người băng qua một khu rừng rậm rạp. Lăng Miểu nhanh chóng nhận ra khu rừng này khác hẳn với những gì họ đã đi qua trước đó. Cây cối nơi đây ngày càng khô héo, linh khí cũng dần dần cạn kiệt.

Theo lý thuyết, càng tiến sâu vào mật cảnh, linh khí phải càng nồng đậm. Thế mà nơi này lại không có chút linh khí nào, rõ ràng là bất thường.

Sau khi bước vào khu rừng, bọn họ cũng không gặp bất kỳ bóng dáng tu sĩ nào khác. Người đi tập luyện sẽ không chọn những nơi không có linh khí. Nhưng suốt dọc đường cũng chẳng thấy yêu thú xuất hiện.

Càng đi sâu, khu rừng càng thưa thớt và hoang tàn hơn.

"Ở kia kìa!"

Tiếng kêu khẽ của Bạch Sơ Lạc làm Lăng Miểu đang mơ màng tỉnh giấc. Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhận ra ba người đang đứng trước một ngọn đồi sáng lấp lánh.

Trên ngọn đồi ấy mọc đầy những khối tinh thạch đỏ rực, tinh thạch thuộc tính hoả, nhìn qua đã thấy chứa đựng linh lực dồi dào. Ở trung tâm đồi, một thanh kiếm cắm thẳng giữa đám tinh thạch, trông như đang thoải mái hấp thụ linh khí.

Lăng Miểu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng từ "thoải mái" để miêu tả một thanh kiếm, trừ phi nó thật sự trông rất nhàn nhã.

Trong khoảnh khắc, nàng thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh một ông lão cầm chén sứ men xanh cổ điển, vừa nhấp trà vừa nhổ bã trà đầy hưởng thụ.

Huyền Tứ nhìn ngọn đồi tinh thạch trước mắt, không nhịn được mà cảm thán: "Đây là hoả tinh thạch sao? Thứ này quý hiếm lắm đấy! Lần trước ta thấy trong chợ, một khối nhỏ đã có giá một ngàn linh thạch thượng phẩm. Thanh kiếm này đúng là biết chọn chỗ."

Lăng Miểu kinh hãi, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là "thể chất cá chép".

Trong một mật cảnh nhỏ thế này, người thường chỉ mong kiếm được vài loại linh thảo hoặc đánh yêu thú để lấy chút tài nguyên, may mắn lắm mới nhặt được pháp khí mà tiền bối để lại.

Nhưng Bạch Sơ Lạc thì sao?

Không mang theo vũ khí, lại tìm được Hoả Lam Hoa Hổ Phách, một linh thảo cực hiếm, đã thế còn được nhốt cùng linh quả như thể sợ hắn đói.

Tiếp đó, thanh kiếm của hắn bay một vòng, đáp thẳng lên một ngọn đồi toàn tinh thạch thuộc tính hoả.

Chưa kể bên ngoài ngọn đồi này còn có một khu rừng cạn kiệt linh khí làm bình phong, người thường sẽ chẳng ai vào đây.

Quá may mắn, đúng là may mắn đến phát hờn mà!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0