Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Nàng Đúng Là Đồ...
2024-12-11 10:59:11
Sở trường của phù tu là đánh lén bằng phù chú.
Huyền Tứ ra tay rồi thu chiêu, tất cả chỉ trong chớp mắt.
Nhìn vẻ chật vật của Trình Cẩm Thư, hắn vẫn thong thả phe phẩy cây quạt rồi ung dung nói: "Trình huynh à, trước khi ra khỏi nhà, huynh để não lộn ngược rồi phải không? Sao nghe không hiểu tiếng người thế này? Các ngươi nghĩ ai cũng đủ tư cách để chúng ta gọi một tiếng ‘tiểu sư muội’ hay sao?"
"Lăng Miểu quả thực là đệ tử thân truyền thứ năm của Nguyệt Hoa Tông bọn ta. Hôm qua sư tôn ta đã thu nhận và hạ ấn ký lên muội ấy. Đợi hai ngày nữa, các sư huynh sư tỷ xuất quan, sư tôn sẽ tổ chức lễ thu đồ cho Lăng Miểu. Lúc đó, hoan nghênh các vị đến dự lễ và mang theo lễ vật."
Hắn nhìn thoáng qua Lăng Vũ, người đang trợn tròn mắt.
"Nếu ngươi muốn đến tạ ơn thì hôm đó nhớ mang lễ vật theo."
Lăng Miểu nghe vậy liền kinh hãi: "Cái gì? Đã hạ ấn ký!? Lúc nào? Sao không ai nói với ta? Cũng không ai hỏi ý kiến ta! Như thế có lịch sự không chứ?"
Huyền Tứ liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên đáp: "Lúc muội vừa chảy nước miếng vừa đếm tiền."
Lăng Miểu: "..."
Hạ ấn ký rồi thì không chạy thoát được nữa.
Thật đáng tiếc, ban đầu nàng còn định cầm tiền rồi nếu thấy tình hình không ổn sẽ lập tức bỏ chạy cơ mà.
Phương Trục Trần thấy hai người của Nguyệt Hoa Tông đã nhận Lăng Miểu là đệ tử thân truyền, tuy cảm thấy khó tin nhưng cũng không nói thêm gì.
Nhưng sắc mặt của Lăng Vũ thì không giấu được sự khó coi, hơi tái đi, đặc biệt là khi nghe đến "lễ thu đồ".
Lễ thu đồ là một trong những thời khắc huy hoàng nhất khi trở thành đệ tử thân truyền. Lúc đó, khách khứa bốn phương sẽ đến chúc mừng, cả thiên hạ làm chứng.
Nhưng ở Ly Hỏa Tông, bởi vì chuyện không vui ngày hôm đó nên tuy Tư Đồ Triển đã công bố nàng ta là đệ tử thân truyền thứ năm, nhưng mãi vẫn không đề cập đến lễ thu đồ.
Ngược lại là Lăng Miểu, người bị đuổi ra khỏi tông môn, hai ngày sau lại tổ chức lễ thu đồ ở Nguyệt Hoa Tông? Sao nàng ta có thể không tức giận cho được!
Muội muội mà nàng ta luôn coi thường kia đã phá hỏng vị trí đệ tử thân truyền của nàng ta, giờ lại trở thành đệ tử thân truyền...”
Lăng Vũ vô thức siết chặt nắm tay.
Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng ta bộc phát ý định ngăn chuyện này xảy ra.
Chỉ trong giây lát, Lăng Vũ đã đổi sang vẻ mặt lo lắng, dịu dàng nhìn Lăng Miểu: "Muội muội, muội đừng giận dỗi với tông chủ và phụ thân nữa. Mấy ngày nay họ cũng nguôi giận rồi. Chỉ cần muội quay về xin lỗi đàng hoàng và nói chuyện rõ ràng thì muội vẫn có thể trở lại Ly Hỏa Tông."
"Tông môn nuôi dưỡng muội bao nhiêu năm nay, muội làm thế này, không nói một tiếng mà rời đi, mọi người rất lo lắng. Ta cũng ngày đêm tự trách, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ mong muội sớm quay về."
Nói xong, đôi mắt của Lăng Vũ còn hơi đỏ lên, trông như thật sự xúc động.
Lăng Miểu không nói gì, chỉ cảm thấy cạn lời trước màn kịch này.
Trình Cẩm Thư ở bên cạnh không chịu nổi khi thấy Lăng Vũ khóc, hắn cười lạnh một tiếng: "Hừ! Tiểu Vũ sư muội của ta thật quá tốt bụng. Ngày hôm đó ở đại điện, nàng ta đã làm gì để đoạt vị trí đệ tử thân truyền của muội, muội quên hết rồi sao? Sao muội còn mong kẻ phản bội tông môn này nhớ ơn tông môn chứ?"
Lăng Vũ vẫn dịu dàng đáp: "Muội ấy chỉ là nhất thời hồ đồ."
Ánh mắt nàng ta nhìn Lăng Miểu đầy thương hại, dường như còn chứa sự bao dung vô tận: "Muội ấy lớn lên bên chúng ta từ nhỏ, sẽ không đến mức tuyệt tình như thế đâu."
Ánh mắt mọi người cũng theo lời nói của Lăng Vũ mà đổ dồn về phía Lăng Miểu.
Bây giờ, áp lực đều đổ hết lên người Lăng Miểu.
Nhìn vẻ “dịu dàng, mong manh” của Lăng Vũ, Lăng Miểu chỉ cảm thấy đau dạ dày.
Vài giây sau, nàng lên tiếng: "Cũng không phải không thể quay về với các ngươi."
Vừa nói, nàng vừa giơ tay lên, vuốt phẳng những nếp nhăn hiện rõ giữa chân mày.
Rõ ràng là nàng bị đuổi đi, vậy mà lại bị nói thành tự mình bỏ đi không lời từ biệt. Đây không phải là cố ý sao?
Nữ chính này là sao đây? Ban đầu nàng bỏ đọc giữa chừng vì không chịu nổi nữ chính giả nai, thêm cả việc một bộ tu tiên mà toàn tình yêu lãng mạn.
Hóa ra, nữ chính không phải bạch liên mà là trà xanh!
Hay, hay lắm.
"Tiểu sư muội?"
Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc đều ngạc nhiên, thậm chí còn có chút hoảng hốt. Không phải chứ, tiểu sư muội bọn họ vừa nhận sắp đi mất rồi sao?
Lăng Vũ lại âm thầm vui sướng, nghĩ rằng Lăng Miểu quả nhiên vẫn ngu ngốc như xưa, dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Nàng quả là đồ ngốc, chỉ vì muốn giữ thanh danh tốt đẹp mà ngay cả vị trí đệ tử thân truyền cũng bỏ.
Nàng ta mở miệng, chuẩn bị khen Lăng Miểu biết điều.
Nhưng chưa kịp nói, Lăng Miểu đã lười nhác hỏi tiếp: "Nếu ta đồng ý quay về, ngươi có sẵn sàng nửa đêm đến cửa phòng của tông chủ nhà ngươi... tiểu tiện không?"
Lăng Vũ: "..."
Mọi người: "..."
Cái gì!??
Đây là lời nói quái gở gì vậy!?
Không, nha đầu này... nàng... nàng đúng là bị thần kinh mà!
Lăng Vũ suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt dịu dàng, hàm răng nghiến chặt đến mức muốn vỡ nát, cố gắng kìm nén cơn giận dữ: "Muội muội, sao muội lại có thể nói những lời vô lý như vậy?"
Lăng Miểu vẫn điềm nhiên như không, nhún vai nói: "Tại ta ghét Tư Đồ Triển thôi, chẳng lẽ ngươi không biết? Ông ta đã đem vị trí vốn dĩ là của ta giao cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn mong ta thích ông ta?"
Nàng cười nhạt, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: "Buồn cười thật, ngươi suốt ngày kêu ta quay về, nhưng ngay cả việc đơn giản như thế cũng không dám làm. Chút thành ý này cũng không có, còn muốn thuyết phục ta?"
"Ngươi muốn chơi bài chèn ép đạo đức? Chỉ cần ta không có đạo đức thì ngươi đừng mong ép được ta!"
Bạch Sơ Lạc kinh ngạc, rón rén tiến lại gần Lăng Miểu, hạ giọng thì thào chỉ đủ ba người nghe: "Tiểu sư muội, muội thô bỉ quá!"
Lăng Miểu trừng mắt: "Sai rồi! Ta đang dùng cách của kẻ điên để đánh bại kẻ điên."
Nàng quay lại, nháy mắt với hai người.
"Nghe này, chỉ cần chúng ta đủ biến thái thì mọi khó khăn sẽ tự khắc biến mất!"
Huyền Tứ che miệng sau cây quạt, giọng hắn truyền ra mang theo chút ý cười khó hiểu: "Tiểu sư muội nói rất đúng!"
Làm sao đây? Hắn càng nhìn tiểu sư muội này càng thấy thuận mắt. Quả nhiên tiểu sư muội hợp ý hắn vô cùng!
Lăng Vũ không ngờ Lăng Miểu dám phát điên trước mặt mọi người. Nàng ta vốn tưởng sẽ dễ dàng kiểm soát được đối phương, giờ thì gương mặt nàng ta tái mét, vẻ dịu dàng nho nhã sụp đổ không thể cứu vãn.
Những tiếng bàn tán xung quanh càng râm ran hơn, sắc thái lại khác hẳn khi nãy: "Trời ơi, tiểu cô nương này chính là Lăng Miểu được đồn ầm trên ngọc giản mấy ngày nay đó hả?"
"Không phải trên ngọc giản nói nàng bị trục xuất khỏi Ly Hỏa Tông sao? Thế này mà bảo là lặng lẽ rời đi? Lăng Vũ hồ đồ thật."
"Ban đầu ta còn tưởng nàng chỉ là loại linh căn hạ phẩm không biết lượng sức. Nhưng nếu bị Ly Hỏa Tông đuổi mà vẫn được Nguyệt Hoa Tông nhận làm đệ tử thân truyền, chứng tỏ nàng có tài năng hơn người!"
"Đúng rồi, lần đó là nàng đánh chết báo yêu. Đáng lẽ phải là nàng nhận được vị trí thân truyền, sao cuối cùng lại thành người khác? Ít nhất lúc ấy cũng nên tái đấu một trận chứ?"
"Quá rõ ràng rồi, đó là bắt nạt trẻ nhỏ."
"Ha ha ha! Ta càng nhìn Lăng Miểu càng thấy thú vị. Sao ta bắt đầu thích nàng rồi thế này?"
Huyền Tứ ra tay rồi thu chiêu, tất cả chỉ trong chớp mắt.
Nhìn vẻ chật vật của Trình Cẩm Thư, hắn vẫn thong thả phe phẩy cây quạt rồi ung dung nói: "Trình huynh à, trước khi ra khỏi nhà, huynh để não lộn ngược rồi phải không? Sao nghe không hiểu tiếng người thế này? Các ngươi nghĩ ai cũng đủ tư cách để chúng ta gọi một tiếng ‘tiểu sư muội’ hay sao?"
"Lăng Miểu quả thực là đệ tử thân truyền thứ năm của Nguyệt Hoa Tông bọn ta. Hôm qua sư tôn ta đã thu nhận và hạ ấn ký lên muội ấy. Đợi hai ngày nữa, các sư huynh sư tỷ xuất quan, sư tôn sẽ tổ chức lễ thu đồ cho Lăng Miểu. Lúc đó, hoan nghênh các vị đến dự lễ và mang theo lễ vật."
Hắn nhìn thoáng qua Lăng Vũ, người đang trợn tròn mắt.
"Nếu ngươi muốn đến tạ ơn thì hôm đó nhớ mang lễ vật theo."
Lăng Miểu nghe vậy liền kinh hãi: "Cái gì? Đã hạ ấn ký!? Lúc nào? Sao không ai nói với ta? Cũng không ai hỏi ý kiến ta! Như thế có lịch sự không chứ?"
Huyền Tứ liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên đáp: "Lúc muội vừa chảy nước miếng vừa đếm tiền."
Lăng Miểu: "..."
Hạ ấn ký rồi thì không chạy thoát được nữa.
Thật đáng tiếc, ban đầu nàng còn định cầm tiền rồi nếu thấy tình hình không ổn sẽ lập tức bỏ chạy cơ mà.
Phương Trục Trần thấy hai người của Nguyệt Hoa Tông đã nhận Lăng Miểu là đệ tử thân truyền, tuy cảm thấy khó tin nhưng cũng không nói thêm gì.
Nhưng sắc mặt của Lăng Vũ thì không giấu được sự khó coi, hơi tái đi, đặc biệt là khi nghe đến "lễ thu đồ".
Lễ thu đồ là một trong những thời khắc huy hoàng nhất khi trở thành đệ tử thân truyền. Lúc đó, khách khứa bốn phương sẽ đến chúc mừng, cả thiên hạ làm chứng.
Nhưng ở Ly Hỏa Tông, bởi vì chuyện không vui ngày hôm đó nên tuy Tư Đồ Triển đã công bố nàng ta là đệ tử thân truyền thứ năm, nhưng mãi vẫn không đề cập đến lễ thu đồ.
Ngược lại là Lăng Miểu, người bị đuổi ra khỏi tông môn, hai ngày sau lại tổ chức lễ thu đồ ở Nguyệt Hoa Tông? Sao nàng ta có thể không tức giận cho được!
Muội muội mà nàng ta luôn coi thường kia đã phá hỏng vị trí đệ tử thân truyền của nàng ta, giờ lại trở thành đệ tử thân truyền...”
Lăng Vũ vô thức siết chặt nắm tay.
Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng ta bộc phát ý định ngăn chuyện này xảy ra.
Chỉ trong giây lát, Lăng Vũ đã đổi sang vẻ mặt lo lắng, dịu dàng nhìn Lăng Miểu: "Muội muội, muội đừng giận dỗi với tông chủ và phụ thân nữa. Mấy ngày nay họ cũng nguôi giận rồi. Chỉ cần muội quay về xin lỗi đàng hoàng và nói chuyện rõ ràng thì muội vẫn có thể trở lại Ly Hỏa Tông."
"Tông môn nuôi dưỡng muội bao nhiêu năm nay, muội làm thế này, không nói một tiếng mà rời đi, mọi người rất lo lắng. Ta cũng ngày đêm tự trách, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ mong muội sớm quay về."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, đôi mắt của Lăng Vũ còn hơi đỏ lên, trông như thật sự xúc động.
Lăng Miểu không nói gì, chỉ cảm thấy cạn lời trước màn kịch này.
Trình Cẩm Thư ở bên cạnh không chịu nổi khi thấy Lăng Vũ khóc, hắn cười lạnh một tiếng: "Hừ! Tiểu Vũ sư muội của ta thật quá tốt bụng. Ngày hôm đó ở đại điện, nàng ta đã làm gì để đoạt vị trí đệ tử thân truyền của muội, muội quên hết rồi sao? Sao muội còn mong kẻ phản bội tông môn này nhớ ơn tông môn chứ?"
Lăng Vũ vẫn dịu dàng đáp: "Muội ấy chỉ là nhất thời hồ đồ."
Ánh mắt nàng ta nhìn Lăng Miểu đầy thương hại, dường như còn chứa sự bao dung vô tận: "Muội ấy lớn lên bên chúng ta từ nhỏ, sẽ không đến mức tuyệt tình như thế đâu."
Ánh mắt mọi người cũng theo lời nói của Lăng Vũ mà đổ dồn về phía Lăng Miểu.
Bây giờ, áp lực đều đổ hết lên người Lăng Miểu.
Nhìn vẻ “dịu dàng, mong manh” của Lăng Vũ, Lăng Miểu chỉ cảm thấy đau dạ dày.
Vài giây sau, nàng lên tiếng: "Cũng không phải không thể quay về với các ngươi."
Vừa nói, nàng vừa giơ tay lên, vuốt phẳng những nếp nhăn hiện rõ giữa chân mày.
Rõ ràng là nàng bị đuổi đi, vậy mà lại bị nói thành tự mình bỏ đi không lời từ biệt. Đây không phải là cố ý sao?
Nữ chính này là sao đây? Ban đầu nàng bỏ đọc giữa chừng vì không chịu nổi nữ chính giả nai, thêm cả việc một bộ tu tiên mà toàn tình yêu lãng mạn.
Hóa ra, nữ chính không phải bạch liên mà là trà xanh!
Hay, hay lắm.
"Tiểu sư muội?"
Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc đều ngạc nhiên, thậm chí còn có chút hoảng hốt. Không phải chứ, tiểu sư muội bọn họ vừa nhận sắp đi mất rồi sao?
Lăng Vũ lại âm thầm vui sướng, nghĩ rằng Lăng Miểu quả nhiên vẫn ngu ngốc như xưa, dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Nàng quả là đồ ngốc, chỉ vì muốn giữ thanh danh tốt đẹp mà ngay cả vị trí đệ tử thân truyền cũng bỏ.
Nàng ta mở miệng, chuẩn bị khen Lăng Miểu biết điều.
Nhưng chưa kịp nói, Lăng Miểu đã lười nhác hỏi tiếp: "Nếu ta đồng ý quay về, ngươi có sẵn sàng nửa đêm đến cửa phòng của tông chủ nhà ngươi... tiểu tiện không?"
Lăng Vũ: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người: "..."
Cái gì!??
Đây là lời nói quái gở gì vậy!?
Không, nha đầu này... nàng... nàng đúng là bị thần kinh mà!
Lăng Vũ suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt dịu dàng, hàm răng nghiến chặt đến mức muốn vỡ nát, cố gắng kìm nén cơn giận dữ: "Muội muội, sao muội lại có thể nói những lời vô lý như vậy?"
Lăng Miểu vẫn điềm nhiên như không, nhún vai nói: "Tại ta ghét Tư Đồ Triển thôi, chẳng lẽ ngươi không biết? Ông ta đã đem vị trí vốn dĩ là của ta giao cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn mong ta thích ông ta?"
Nàng cười nhạt, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: "Buồn cười thật, ngươi suốt ngày kêu ta quay về, nhưng ngay cả việc đơn giản như thế cũng không dám làm. Chút thành ý này cũng không có, còn muốn thuyết phục ta?"
"Ngươi muốn chơi bài chèn ép đạo đức? Chỉ cần ta không có đạo đức thì ngươi đừng mong ép được ta!"
Bạch Sơ Lạc kinh ngạc, rón rén tiến lại gần Lăng Miểu, hạ giọng thì thào chỉ đủ ba người nghe: "Tiểu sư muội, muội thô bỉ quá!"
Lăng Miểu trừng mắt: "Sai rồi! Ta đang dùng cách của kẻ điên để đánh bại kẻ điên."
Nàng quay lại, nháy mắt với hai người.
"Nghe này, chỉ cần chúng ta đủ biến thái thì mọi khó khăn sẽ tự khắc biến mất!"
Huyền Tứ che miệng sau cây quạt, giọng hắn truyền ra mang theo chút ý cười khó hiểu: "Tiểu sư muội nói rất đúng!"
Làm sao đây? Hắn càng nhìn tiểu sư muội này càng thấy thuận mắt. Quả nhiên tiểu sư muội hợp ý hắn vô cùng!
Lăng Vũ không ngờ Lăng Miểu dám phát điên trước mặt mọi người. Nàng ta vốn tưởng sẽ dễ dàng kiểm soát được đối phương, giờ thì gương mặt nàng ta tái mét, vẻ dịu dàng nho nhã sụp đổ không thể cứu vãn.
Những tiếng bàn tán xung quanh càng râm ran hơn, sắc thái lại khác hẳn khi nãy: "Trời ơi, tiểu cô nương này chính là Lăng Miểu được đồn ầm trên ngọc giản mấy ngày nay đó hả?"
"Không phải trên ngọc giản nói nàng bị trục xuất khỏi Ly Hỏa Tông sao? Thế này mà bảo là lặng lẽ rời đi? Lăng Vũ hồ đồ thật."
"Ban đầu ta còn tưởng nàng chỉ là loại linh căn hạ phẩm không biết lượng sức. Nhưng nếu bị Ly Hỏa Tông đuổi mà vẫn được Nguyệt Hoa Tông nhận làm đệ tử thân truyền, chứng tỏ nàng có tài năng hơn người!"
"Đúng rồi, lần đó là nàng đánh chết báo yêu. Đáng lẽ phải là nàng nhận được vị trí thân truyền, sao cuối cùng lại thành người khác? Ít nhất lúc ấy cũng nên tái đấu một trận chứ?"
"Quá rõ ràng rồi, đó là bắt nạt trẻ nhỏ."
"Ha ha ha! Ta càng nhìn Lăng Miểu càng thấy thú vị. Sao ta bắt đầu thích nàng rồi thế này?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro