Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Nàng Là Đệ Tử T...

2024-12-11 10:59:11

Lăng Miểu nghe xong lời Phương Trục Trần thì bất giác cứng đờ, không biết phản ứng thế nào.

“...”

Hình như đối phương thật sự nghĩ tốt cho nàng, làm nàng bất ngờ đến nỗi chẳng biết nên bắt đầu phản bác từ đâu.

Đúng lúc này, Huyền Tứ đứng phía sau nàng đột nhiên cười khẩy rồi lên tiếng:

“Sao đây, Phương sư huynh, huynh xem tất cả người của Nguyệt Hoa Tông bọn ta đều đã chết hết rồi sao? Dựa vào đâu mà tiểu sư muội của bọn ta phải đi theo các người?”

Lúc này, mọi người mới dồn ánh mắt về hai người đứng sau Lăng Miểu. Vừa rồi, tiểu cô nương này xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý của cả đám, khiến họ không quá để tâm đến hai thiếu niên xuất hiện sau nàng.

Khi đám đệ tử Ly Hỏa Tông nhìn rõ hai người kia xong, có không ít người giật mình sững sờ.

Ngay cả Lăng Miểu cũng chết đứng tại chỗ.

“Cái gì cơ? Ta vừa nghe thấy gì thế? Nguyệt Hoa Tông!?”

Phương Trục Trần híp mắt lại, giọng trầm xuống: “Huyền Tứ, Bạch Sơ Lạc?”

Mắt Lăng Miểu càng mở lớn hơn nữa.

Tinh thần nàng chấn động mạnh mẽ, không ngừng chấn động, chấn động hết lần này đến lần khác!

“Cái gì cơ? Ai? Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc?!”

“Đây chẳng phải đôi 'thần long hỗn long' nổi tiếng đó sao?!”

Nàng thầm gào thét trong lòng.

Trước đó, nàng vốn không đặt nhiều kỳ vọng vào tông môn mình vừa gia nhập. Vì nàng nghĩ, ngay cả sư tôn cũng chẳng có tên tuổi gì thì chắc chắn đây chỉ là một tông môn nhỏ, chẳng đáng để ý.

Nàng còn tự nhủ rằng, vận xui của mình không đến mức gia nhập một tông môn xa lạ rồi vẫn phải dính líu đến nữ chính.

Nhưng thực tế chứng minh, vận khí không liên quan gì đến logic cả, mà hoàn toàn dựa vào may rủi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà vận khí của nàng thì cũng chẳng ra sao cả.

Nguyệt Hoa Tông, một trong tứ đại tông môn lại là nơi nàng vừa gia nhập.

Đáng nói hơn, đây chính là nơi trong nguyên tác mà nàng đặt cho biệt danh: Hang ổ hậu cung của nữ chính.

Trong nguyên tác, các đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông, đặc biệt là đám nam nhân, không một ai thoát khỏi việc rơi vào lưới tình với nữ chính.

Đại sư huynh Đoạn Vân Chu, vừa là kiếm tu, vừa là luyện đan sư cực hiếm trong tu chân giới. Sau khi nhất kiến chung tình với nữ chính, hắn tự nguyện làm “lò đan di động” cho nàng ta, giúp nàng ta thu phục lòng người bằng đan dược. Do nàng chưa đọc hết nên không biết kết cục của Đoạn Vân Chu thế nào.

Nhưng hai người Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc lại chẳng có kết thúc tốt đẹp như đại sư huynh.

Nhị sư huynh Huyền Tứ, thiên tài phù khí song tu, vì cứu nữ chính mà cố ý cưỡng ép đột phá, nhưng bị người khác ngăn chặn, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, bị Tam sư tỷ Lâm Thiên Trừng giết chết.

Tứ sư huynh Bạch Sơ Lạc, người mang mệnh “cá chép vàng”, vì đỡ một đòn trí mạng của yêu vương cho nữ chính mà chết trong vòng tay nàng ta. Đáng nói là khi chết, vận khí của hắn lại truyền hết cho nữ chính.

Khi đọc đến đoạn này, nàng đã cảm thấy cái chết của hai vị sư huynh này đều là “chết lãng xẹt”.

Từ góc nhìn của thượng đế, dù không có Huyền Tứ giúp đỡ, nữ chính cũng sẽ không chết. Đòn tấn công của yêu vương cũng vậy, dù có đánh trúng nàng ta thì yêu vương cũng chẳng thực sự muốn giết nữ chính.

Vì thế, nàng từng đặt biệt danh cho hai người này là "nhị vị đại ca tặng mạng".

Bây giờ, nhìn hai vị “đại ca tặng mạng” bước lên che chắn trước mặt mình, nàng chỉ biết thở dài.

“Ài, hai vị đại ca đây đúng là tiếng tăm lẫy lừng. Tiểu muội thất lễ rồi.”

Tâm trạng hiện tại của nàng: Muốn chết nhưng nghĩ kỹ lại, phải chết đáng hơn người khác.

Thật không ngờ rằng, chạy nửa ngày, nàng lại chạy thẳng vào hang ổ hậu cung của nữ chính...

Vừa rồi, nàng ngang ngược như vậy là vì nghĩ rằng kịch bản trước mắt mình là: Lăng Vũ và đám chó liếm của nàng ta đối đầu với nàng và các sư huynh của nàng.

Nhưng giờ đây, hiện thực tàn khốc chứng minh rằng kịch bản thực sự là: Lăng Vũ cùng hai đội chó liếm đối đầu với một mình nàng.

Tuy nhiên, nàng nhớ rất rõ rằng trong nguyên tác, hiện tại chưa đến thời điểm hai vị “đại ca tặng mạng” này gặp nữ chính.

Lăng Miểu bắt đầu suy nghĩ kỹ càng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xem ra, hai nhóm người này vốn không nên chạm mặt nhau vào lúc này.

Theo mạch truyện gốc, đáng ra chỉ có Huyền Tứ một mình đến kiểm tra tình trạng của Bạch Sơ Lạc. Sau khi phát hiện không thể phá giải kết giới, Huyền Tứ sẽ chế giễu Bạch Sơ Lạc một trận rồi vui vẻ quay về tông môn. Đến khi đại sư huynh Đoạn Vân Chu xuất quan, họ mới tới cứu Bạch Sơ Lạc.

Còn lần này, sự xuất hiện của Lăng Vũ là do một loạt hành động gây náo loạn vừa rồi của nàng đã thu hút đám người Ly Hỏa Tông đến đây.

“Phiền phức thật.”

Bên kia, sau khi nghe đoạn đối thoại giữa Phương Trục Trần và Huyền Tứ, Lăng Vũ nhạy bén bắt được trọng điểm.

Vị trí đệ tử thân truyền của tứ đại tông môn, mỗi tông chỉ có bốn, năm người. Lễ thu nhận thân truyền được tổ chức long trọng, ai nấy đều biết tiếng.

Đương nhiên nàng ta cũng nhận ra Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc, nhưng tại sao hai người này lại gọi một phế vật như Lăng Miểu là tiểu sư muội?

Lăng Vũ không nghĩ đến khả năng Lăng Miểu trở thành đệ tử thân truyền. Nàng ta chỉ cho rằng, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc tình cờ nhặt được Lăng Miểu lang thang bên ngoài, thấy đáng thương nên gọi thân mật như vậy để an ủi nàng.

Ánh mắt Lăng Vũ lóe lên vẻ u ám, không hiểu nổi sao hai vị thiên chi kiêu tử này lại thương hại một phế vật như Lăng Miểu. Nàng vừa nhỏ bé, vừa gầy yếu, tính cách lại chẳng tốt đẹp gì.

Nếu đã thích gọi người khác là tiểu sư muội, vậy sao không gọi nàng ta?

Lăng Vũ bước lên một bước, mỉm dịu dàng rồi nói: “Đa tạ hai vị sư huynh đã chăm sóc muội ấy. Lăng Miểu là muội muội của ta, mấy hôm trước vì phạm sai lầm mà bị trục xuất khỏi tông môn. Ta luôn lo lắng cho muội ấy. Hôm khác, ta nhất định sẽ đến tận nơi cảm tạ hai vị. Nhưng muội muội của ta còn nhỏ, không thích hợp lang thang bên ngoài quá lâu. Xin hãy giao muội ấy lại cho ta, để ta đưa muội ấy về tông môn nhận lỗi. Có lẽ vẫn còn cơ hội để muội ấy tìm được một chốn dung thân.”

Bạch Sơ Lạc nghe vậy thì nhíu mày, không nhịn được đáp trả: “Ngươi không nghe rõ lời ta nói sao? Muội ấy đã được sư tôn của ta thu nhận, là đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông rồi. Đi lang thang gì chứ? Nhận lỗi gì chứ? Từ khi nào mà đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông bọn ta phải cúi đầu nhận lỗi để được chỗ dung thân ở tông môn các ngươi?”

Nghe xong lời của Bạch Sơ Lạc, sắc mặt Lăng Vũ tái nhợt, suýt không giữ được vẻ dịu dàng. Nàng ta nhìn Bạch Sơ Lạc với ánh mắt không thể tin nổi, run rẩy nói: “Bạch sư huynh, huynh nói vậy là sao? Lăng Miểu... muội muội của ta... muội ấy là đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông?”

Trình Cẩm Thư đứng bên cạnh nhếch môi, khinh bỉ nói: “Bạch Sơ Lạc, ngươi tỉnh ngủ chưa? Lăng Miểu là loại phế vật, làm tạp dịch còn khó, làm sao xứng đáng làm đệ tử thân truyền? Ngươi không thể vì thấy nàng ta đáng thương mà bịa chuyện được. Nếu lời này truyền đến tai sư tôn của ngươi, e rằng ngươi sẽ bị nhốt vào cấm địa đấy.”

Trình Cẩm Thư vừa dứt lời, một lá phù liền bay tới trước mặt hắn rồi phát nổ.

Hắn hoảng sợ tránh né, nhưng vẫn bị vụ nổ ảnh hưởng.

May mắn thay, Phương Trục Trần phản ứng nhanh, dùng kiếm hóa giải phần lớn lực vụ nổ, giúp Trình Cẩm Thư tránh bị thương nặng. Dù vậy, hắn vẫn rơi vào trạng thái khá chật vật.

Hắn ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn về phía Huyền Tứ, người vừa ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0