Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Lại Gặp Lăng Vũ

2024-12-11 10:59:11

Khung xương quạt làm từ vàng ròng, cảm giác trên tay rất tuyệt, mát lạnh như băng, chỉ chạm vào thôi đã biết là món đồ đắt giá.

Lăng Miểu học theo ngay, búng một cái làm quạt vàng bật ra, nàng phe phẩy quạt một cách nhàn nhã, vừa lắc lư vừa nhìn Bạch Sơ Lạc đang từ từ bò ra khỏi kết giới.

“Thế nào, Tứ sư huynh, giờ đã tin con báo kia là do ta đánh chết chưa?”

Bạch Sơ Lạc vẫn còn đang ngỡ ngàng, cố gắng hồi tưởng lại tất cả những lời mình đã nói với Lăng Miểu lúc nãy, xác định chắc chắn rằng mình chưa lỡ lời gì đáng để bị trả thù mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Chứ còn gì nữa! Tiểu sư muội, ta thấy đáng ra lúc đó muội nên tiện tay đánh chết luôn mấy kẻ nghi ngờ muội kia đi!”

Vừa nói, hắn vừa gật đầu lia lịa, miệng thì thao thao bất tuyệt.

Nói xong, hắn luồn tay vào túi trữ vật, lấy ra một bông hoa sáng lấp lánh, trông vô cùng đẹp mắt rồi đưa đến trước mặt Lăng Miêu như hiến bảo vật.

Bông hoa trong suốt như pha lê, tỏa ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, màu sắc có hơi kết giới vừa rồi.

“Hỏa Lam Hoa Phách, chính vì nó mà ta bị nhốt trong kết giới này. Thứ quý giá như thế, tặng muội làm quà gặp mặt nhé!”

Một cơ duyên quý giá như vậy mà hắn nói cho là cho, nhưng bản tính Bạch Sơ Lạc vốn là người hào phóng, không để bụng.

Huống chi, nếu không có tiểu sư muội thì có lẽ giờ này hắn vẫn còn bị kẹt trong kết giới kia, ngồi không vô ích.

Tuy tiểu sư muội này chỉ mới ở luyện khí sơ kỳ, nhưng sức mạnh lại khiến hắn phải bội phục. Bạch Sơ Lạc càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Lăng Miểu không khách sáo mà nhận lấy bông hoa. Lúc tay nàng vừa chạm vào Hỏa Lam Hoa Phách, cảm giác kỳ lạ lần trước khi nàng ném linh thạch trong phủ quỷ tu lại xuất hiện.

Như thể nàng vừa cảm nhận được điều gì đó, nhưng cảm giác này lại chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Một cảm giác ngứa ngáy rất nhẹ trên mu bàn tay truyền tới, Lăng Miểu ngẩng đầu nhìn, phát hiện những vết xước nhỏ do bị sóng xung kích trong lúc phá núi vừa rồi, giờ đã liền lại hoàn toàn.

“Đúng là đồ tốt!”

Lăng Miểu hài lòng, cât bông hoa vào túi trữ vật, sau đó trả cây quạt vàng cho Huyền Tứ.

Dùng vũ khí của người khác không tiện, hơn nữa nàng cũng chẳng biết dùng thứ này làm gì.

Ba người vừa bước ra khỏi động đã thấy bên ngoài có rất đông người đứng chờ sẵn.

Rõ ràng tiếng động phá núi vừa rồi đã thu hút họ đến xem tình hình.

Phần lớn là tán tu, nhưng nổi bật nhất chính là một nhóm đệ tử mặc tông phục của Ly Hỏa Tông, đứng đầu là một nữ đệ tử, Lăng Vũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xem ra họ cũng tình cờ đến bí cảnh này để tập luyện.

Bên cạnh Lăng Vũ là một nam tử với đôi mày kiếm sắc nét, phong thái lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo. Khí chất của hắn khiến người khác không thể không chú ý.

Lăng Miểu nhìn kĩ trang phục của hắn, khi thấy tấm ngọc bài biểu trưng cho đệ tử đứng đầu treo bên hông, nàng lập tức hiểu ra.

Phương Trục Trần, nam chính của bộ truyện này.

Là đại đệ tử đứng đầu của Ly Hỏa Tông, người yêu chính thức của Lăng Vũ, thực lực mạnh mẽ và luôn một lòng một dạ vì nữ chính.

Ban đầu hắn là một nhân vật ngay thẳng, chính trực, tâm niệm cứu giúp thiên hạ. Thế mà về sau lại sa vào việc ghen tuông đấu đá vì Lăng Vũ.

Tất nhiên, chữ “sa” này là nàng tự thêm vào. Biết đâu chừng hắn thật sự vui vẻ với điều đó thì sao?

Điều khiến Lăng Miểu tò mò là hiện giờ mối quan hệ giữa hai người họ đã tiến triển đến mức nào.

Nhìn thấy Lăng Miểu, trong mắt Lăng Vũ thoáng hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng ngay khi ánh mắt nàng ta lướt qua bộ quần áo vải thô trên người Lăng Miểu, sự khinh miệt không dễ nhận ra liền xuất hiện.

Lăng Vũ cất giọng dịu dàng: “Muội muội, muội cũng đến bí cảnh này tập luyện sao? Ta thấy muội đi ra từ trong động, có biết vừa rồi mấy tiếng nổ lớn kia là gì không?”

Lăng Miểu cảm thấy khó chịu. Thân thể này của nàng thật phiền, chỉ cần nhìn thấy Lăng Vũ là tự nhiên dâng lên cảm giác bực bội.

“Không phải chuyện của ngươi, nơi này không có vấn đề gì, chỉ là bị sụt lún thôi, mọi người giải tán đi.”

Quả thật là xui xẻo. Nàng chẳng hề muốn gặp Lăng Vũ chút nào. Đã trốn sang tông môn khác rồi mà vẫn không thoát khỏi mớ rắc rối với nữ chính.

Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Lăng Miểu, vẻ mặt của Lăng Vũ khẽ thay đổi, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì Trình Cẩm Thư đứng bên cạnh đã lên tiếng thay nàng ta.

“Lăng Miểu! Lăng sư muội chỉ là quan tâm đến ngươi, thái độ đó là sao hả? Ngươi có biết nói chuyện không?”

Lăng Miểu nhìn Trình Cẩm Thư, cơn bực bội trong lòng càng tăng lên.

“Đó là thái độ không muốn gặp các ngươi đấy, không nhận ra à? Cút đi.”

Huyền Tứ dùng cây quạt vàng che nửa mặt, hạ giọng nhắc nhở: “Tiểu sư muội, mọi người đều là đệ tử chính đạo, ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, cũng nên giữ chút lễ phép.”

Lăng Miểu lạnh nhạt đổi giọng: “Làm ơn cút đi, cảm ơn.”

Nghe xong, Trình Cẩm Thư tức đến nỗi gân xanh trên cổ cũng nổi lên, hắn gằn giọng, lời nói đầy tức giận và khinh miệt: “Lăng Miểu! Ngươi có biết mình là ai không mà dám nói chuyện với bọn ta như vậy?!”

“Sư tôn của bọn ta là tông chủ của Ly Hỏa Tông, một trong tứ đại tông môn!”

“Còn ngươi bây giờ thì sao? Chỉ là một tán tu bị trục xuất khỏi tông môn! Một kẻ như ngươi mà cũng dám lớn tiếng trước mặt bọn ta?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta nói cho ngươi biết, loại tán tu không gia không thế như ngươi, hôm nay có chết ở đây cũng chẳng ai thèm quan tâm đâu!”

Lăng Miểu nghe mà chỉ thấy buồn cười, lạnh nhạt đáp trả: “Cười chết mất, chẳng lẽ chỉ có các người mới có sư tôn sao? Nói cho mà biết, sư tôn của ta…”

Nàng vừa nói đến đây thì chợt nhớ ra, trong nguyên tác, sư tôn của thân thể này thậm chí còn không có lấy một cái tên, rõ ràng là nhân vật không quan trọng gì.

Lăng Miểu lập tức sửa lời, giọng điệu đầy hùng hồn, nhưng có hơi nghiến răng nghiến lợi: “Sư tôn của ta đang cố gắng vươn lên, ba mươi năm sông đông, ba mươi năm sông tây, chờ mà xem!”

“…”

Lời này vừa thốt ra, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc đứng bên cạnh đồng loạt co giật khóe mắt, vẻ mặt vô cùng vi diệu.

Sau khi im lặng một lúc, Trình Cẩm Thư nhếch miệng cười lạnh: “Lăng Miểu, ngươi điên cũng phải có giới hạn thôi! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải quỳ xuống xin lỗi bọn ta, nếu không, ngươi đừng mong yên ổn rời khỏi đây!”

Những tán tu xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán:

“Có hơi quá đáng thật, tiểu cô nương kia còn nhỏ vậy mà bắt người ta quỳ xuống xin lỗi?”

“Nhưng biết làm sao được, họ là thiên tài của Ly Hỏa Tông mà. Là đệ tử thân truyền, họ có tư cách kiêu ngạo.”

“Cũng đúng, nhìn bộ dáng tiểu cô nương kia, rõ ràng là một tán tu nghèo kiết xác, ai bảo nàng dám đối đầu với Ly Hỏa Tông chứ? Chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?”

Thế giới tu chân vốn là nơi cực kỳ coi trọng thiên phú.

Người có thiên phú sẽ được tung hô và nhận được sự ưu ái. Những người có thể trở thành đệ tử thân truyền của tông môn lớn đều là thiên tài, ít nhất cũng phải có linh căn thượng phẩm, điều đó đủ để họ kiêu ngạo.

“Đủ rồi, Cẩm Thư.”

Đúng lúc này, Phương Trục Trần lên tiếng với sắc mặt nghiêm nghị.

“Không được cư xử quá đáng như vậy.”

Hắn quát Trình Cẩm Thư, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Lăng Miểu.

Ngày tuyển chọn đệ tử thân truyền hôm ấy hắn không có mặt, nhưng hắn có nghr qua chuyện xảy ra trên đại điện.

Với hành động của Lăng Miểu, hắn chỉ có một đánh giá: có cốt khí, nhưng không khôn ngoan.

Dù sao đi nữa, một tiểu nha đầu không có thiên phú, bị đuổi khỏi tông môn, chỉ e ngay cả việc sinh tồn cũng sẽ rất khó khăn.

Phương Trục Trần nhìn thẳng vào nàng với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm ổn nhưng không kém phần uy nghiêm: “Trước tiên đi cùng chúng ta. Đợi khi bí cảnh kết thúc rồi trở về tông môn, xin lỗi sư tôn và các trưởng lão.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0