Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Ta Chuẩn Bị Cứu...

2024-12-11 10:59:11

“Ngươi ra khỏi đó rồi hãy chê tiểu sư muội của chúng ta.”

Huyền Tứ ung dung phe phẩy cây quạt, mỉm cười trêu chọc.

“Sư tôn nhận muội ấy chắc chắn vì muội ấy có điểm đặc biệt hơn người.”

Bạch Sơ Lạc chớp mắt, nhận ra mình lỡ lời liền nghiêm túc gật đầu như để sửa sai: “Cũng đúng, là ta thiển cận.”

Lăng Miểu gãi đầu cười ngượng: “Không đâu sư huynh, huynh nhận định chuẩn lắm. Mặc dù nhìn ta giống phế vật, nhưng thực ra ta đúng là một kẻ vô dụng.”

Làm phiền rồi, nàng không đến đây để gia nhập với bọn họ mà là để... phá hoại.

Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc: “…”

Bạch Sơ Lạc ngượng ngùng sờ mũi, cảm giác như tiểu sư muội đang trách mình nói lời gây tổn thương.

“Ta miệng nhanh hơn não, lời nói ra chưa kịp suy nghĩ, sư muội đừng để tâm. Đợi ta ra ngoài rồi, ta sẽ bắt một con linh thú cho muội chơi.”

Lăng Miểu mỉm cười, không nói gì nữa mà bắt đầu quan sát kết giới trước mặt.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một kết giới hiển hiện cụ thể đến thế, giống như một lớp màng mỏng màu xanh lam trong suốt, tạo thành nửa hình cầu bao quanh thiếu niên bên trong.

Nàng giơ tay muốn thử chạm vào nhưng bị Bạch Sơ Lạc ngăn lại.

“Đừng chạm, tu vi của muội quá thấp, chạm vào có khi bị hút vào trong luôn đấy.”

Lăng Miểu gật đầu, thu tay lại: “Tứ sư huynh, huynh không thể phá kết giới từ bên trong sao?”

Bạch Sơ Lạc thở dài: “Không được, kết giới này là loại cộng sinh với sơn thể. Muốn phá kết giới thì phải phá hủy núi này.”

Những nơi có linh thực đặc biệt mọc lên thường tràn đầy linh khí, dẫn đến việc xuất hiện các hiện tượng dị thường.

Như sơn động này, nơi có Hỏa Lam Hoa Phách sinh trưởng, chính là một ví dụ.

Dưới sự nuôi dưỡng lâu dài của linh khí, sơn thể bắt đầu hình thành linh trí sơ khai, đồng thời tạo ra kết giới cộng sinh. Nếu bị bắt vào, tu vi sẽ bị áp chế mạnh, gần như không thể phá vỡ kết giới từ bên trong.

Kết giới cộng sinh với sơn thể, phá sơn thể là phá được kết giới...

Lăng Miểu gật gù, ra vẻ suy tư.

Nhìn hai người rõ ràng chẳng có ý định cứu mình, Bạch Sơ Lạc dứt khoát ngồi bệt xuống đất, bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Tiểu sư muội, muội tên gì vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta tên là Lăng Miểu.”

“Ồ, Lăng Miểu à.”

Bạch Sơ Lạc lặp lại, sau đó bỗng trợn tròn mắt, hét toáng lên: “Muội nói gì cơ? Ta không nghe nhầm chứ? Muội là Lăng Miểu sao!?”

Lăng Miểu khó hiểu nhìn hắn: “Tứ sư huynh biết ta à?”

Không thể nào.

Nguyên chủ vốn là một phế vật vô danh ở Ly Hỏa Tông, nàng bị đuổi khỏi tông môn mới có một ngày, ai mà nhớ đến?

Bạch Sơ Lạc hào hứng, giọng nói cũng lớn hơn: “Biết quá ấy chứ! Tiểu sư muội, muội giỏi lắm, nhỏ tuổi thế mà đã làm được chuyện dũng mãnh như vậy!”

Lăng Miểu chân thành hỏi: “Hả? Chuyện gì cơ?”

Bạch Sơ Lạc lấy ngọc giản ra, vốn bị mắc kẹt ở đây nhiều ngày, hắn chẳng có gì làm ngoài việc nghiên cứu tin tức trong ngọc giản.

Hắn giơ ngọc giản qua lớp kết giới, chỉ cho Lăng Miểu xem: “Chuyện muội công khai cãi nhau với Tông chủ Tư Đồ Triển và bị đuổi khỏi Ly Hỏa Tông đã lan truyền khắp nơi rồi. Tiểu sư muội làm tốt lắm, tuy thiên phú không bằng ai nhưng tính cách của muội, sư huynh đây rất khâm phục!”

Lăng Miểu nhìn vào ngọc giản, thấy một tin tức được viết rõ ràng: Chấn động! Tông chủ Ly Hỏa Tông bị sỉ nhục công khai! Chuyện gì đã xảy ra?

Dòng chữ nhỏ bên dưới thuật lại chi tiết việc nàng đối đầu với Tư Đồ Triển, bị đánh nhưng vẫn không chịu nhượng bộ. Văn phong mạch lạc, hấp dẫn, khiến nàng đọc mà suýt hóa đá.

Thật sự ở đâu cũng có mấy tay viết tiêu đề gây sốc.

Bạch Sơ Lạc lại hỏi: “Tiểu sư muội, cuối cùng thì con báo yêu đó chết thế nào?”

Hắn thắc mắc vì bài viết tuy kể chi tiết nhưng lại không ai biết chính xác báo yêu kia chết ra sao.

Lăng Miểu nhún vai: “Nếu ta nói ta đánh chết nó, huynh tin không?”

Bạch Sơ Lạc cười híp mắt giống như một chú chó lớn: “Muội là sư muội của ta, muội nói gì ta cũng tin!”

Hắn còn giơ tay ra, vỗ nhẹ vào vai nàng cách một lớp kết giới.

Tiểu hài tử mà, da mặt mỏng cũng là điều bình thường.

Lăng Miểu liếc nhìn hắn rồi đứng dậy, tiến đến gần vách động.

Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc đều ngơ ngác: “Tiểu sư muội, muội định làm gì vậy?”

“Ta chuẩn bị phá núi, cứu huynh ra ngoài.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thuận tiện biểu diễn luôn việc ta giết báo yêu như thế nào.

Huyền Tứ khẽ nhắc: “Tiểu sư muội à, có lẽ muội hiểu sai về kết giới cộng sinh rồi. Phá núi này ít nhất cần đại sư huynh dùng kiếm bổ ra. Tứ sư huynh da dày thịt chắc, ở trong đó thêm hai ngày cũng không sao đâu…”

“Ầm!”

Tiếng nổ vang lên, cắt ngang lời Huyền Tứ.

Hắn sững sờ, quên cả phe phẩy quạt trên tay, ngay cả Bạch Sơ Lạc cũng trố mắt nhìn nha đầu nhỏ xíu trước mặt.

Nơi Lăng Miểu vừa đấm vào đã nứt ra như mạng nhện.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, nàng lùi lại nửa bước, sử dụng lực từ thắt lưng truyền qua vai, tung thêm một cú đấm mạnh mẽ vào đúng điểm vừa nứt.

“Ầm!”

Lần này, vách núi vỡ toang, tạo ra một cái hố lớn.

Lăng Miểu hài lòng nhìn kết quả của mình, chỉnh lại tư thế rồi tung thêm một loạt cú đấm liên hoàn.

Vách núi nàng chọn vốn nằm gần cửa động, sau vài tiếng nổ lớn, cuối cùng nó không chịu nổi sức công phá, bị đấm thủng một lỗ lớn.

Ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài.

Lăng Miểu hài lòng quay lại, tháo miếng vải quấn tay xuống rồi cẩn thận đeo lại chiếc vòng tay.

“Xem ra ta lại tìm được một nghề mới rồi. Nếu sau này không làm ăn được nữa, ta có thể đi làm nghề... cưỡng chế phá dỡ. Mà còn là kiểu phá hủy có định hướng nữa chứ.”

Nàng quay lại trong động, thấy kết giới dưới chân đã nứt ra một khe nhỏ.

Còn Bạch Sơ Lạc lúc này đang nằm bẹp trên mặt đất, gắng sức bò ra khỏi cái lỗ vừa mới được phá.

Huyền Tứ vẫn đứng đó, tay vô thức phe phẩy quạt, ánh mắt trống rỗng nhìn Bạch Sơ Lạc đang cố gắng luồn qua cái lỗ nhỏ kia.

Nhận thấy Lăng Miểu quay lại, mí mắt Huyền Tứ giật liên tục. Hắn cười gượng, nụ cười méo xệch hơn cả khóc: “Tiểu sư muội, ta thừa nhận lúc trước cười nhạo muội có hơi lớn tiếng.”

Đây không phải một phế vật. Đây là một... cái đùi to đang tỏa sáng rực rỡ!

Lăng Miểu nhìn hắn rồi chậm rãi hỏi: “Vậy bây giờ ta có thể chạm vào tỷ tỷ của huynh chưa?”

Huyền Tứ vội vã gật đầu: “Cái gì mà của ta với của muội chứ, của ta không phải cũng là của muội sao? Chờ khi về, ta sẽ đặt làm riêng cho muội một pháp khí mới luôn.”

Nói xong, hắn liền nhét cây quạt kim phấn vào tay Lăng Miểu: “Đây cũng là tỷ tỷ của muội. Cứ sờ thoải mái đi! Từ nay chúng ta là người một nhà cả rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0