Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Sư Tôn, Đoàn Củ...

2024-12-11 10:59:11

Lăng Miểu nghĩ thầm, hai người này cải trang thành nữ nhân để trà trộn vào đội ngũ quỷ tu, không khéo cũng là thành phần không đứng đắn. Đi theo họ rất nguy hiểm, nhưng nếu họ có tiền thì lại là chuyện khác.

“?”

Ánh mắt đẹp đẽ của Thương Ngô thoáng hiện lên chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh, y lấy một túi tiền từ nhẫn không gian ra rồi đưa đến trước mặt Lăng Miểu.

“Chừng này có đủ không?”

Lăng Miểu thấy đối phương thành khẩn như vậy, liền nhận lấy túi tiền. Sau khi mở ra nhìn, nàng lập tức choáng váng. Từng viên linh thạch thượng phẩm sáng lấp lánh gần như làm chói mắt nàng, ghen tị đến mức nước mắt... ồ không, nước miếng lập tức tuôn trào.

Nhiều linh thạch quá!!!

“Nếu như chừng này vẫn không đủ thì ngươi theo ta về tông môn, ta sẽ lấy thêm cho ngươi.”

Thương Ngô cúi đầu nhìn tiểu nha đầu trước mặt, vừa cầm túi tiền vừa phát ra tiếng cười quái dị, toàn thân toát lên vẻ tối tăm vặn vẹo. Y không khỏi thầm nghi hoặc, hài tử mười tuổi bây giờ đều yêu tiền đến thế sao?

Lăng Miểu nhanh chóng cất túi tiền rồi khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc:

“Vừa nãy ta sơ suất quá.”

“Hả?”

“Ta nhận ra ngài rồi.”

Trong đôi mắt Thương Ngô thoáng hiện chút bất ngờ. Chẳng lẽ tất cả những biểu hiện ban nãy của nha đầu này đều là diễn kịch? Thực ra nàng cũng có mục đích riêng?

Nhưng ngay sau đó, Lăng Miểu lại ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sự kính cẩn, lấp lánh như sao trời.

Dường như xung quanh nàng còn xuất hiện vài bông hoa nhỏ đầy sắc màu.

“Ngài chính là... thiếu gia thất lạc lâu năm của lão nô!!!”

“…”

Thương Ngô phải hít sâu mấy lần mới khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.

Y không khỏi nhớ lại ngày y nhận đại đệ tử Đoạn Vân Châu cũng tầm mười tuổi. Khi đó người ta đâu có “điên khùng” như tiểu nha đầu này.

Nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ này chỉ có linh căn hỗn tạp hạ phẩm. Sinh ra trong giới tu chân thiên tài là tất cả, không biết vì sao lại lưu lạc đầu đường xó chợ làm ăn mày. Nghĩ vậy, y cũng thấy có chút cảm thông.

Thương Ngô bình tĩnh nói: “Gọi sư tôn.”

“Sư tôn!”

Lăng Miểu lập tức ngoan ngoãn gọi, bộ dạng còn có chút phấn khởi.

“Sư tôn, đoàn của chúng ta bao cơm ăn không?”

“…”

Thương Ngô hơi nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Đi theo ta, tất nhiên ngươi sẽ không bị đói. Nhưng sau khi lên trúc cơ, ngươi phải bắt đầu ăn đan dược bế cốc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, Thương Ngô như sợ Lăng Miểu lại mở miệng hỏi gì nữa, liền nhanh chóng túm lấy nàng, nhét vào lòng Huyền Tứ.

“Đây là nhị sư huynh của ngươi, để hắn dẫn ngươi về tông môn.”

Sau đó, y dặn dò Huyền Tứ: “Sư huynh của ngươi vẫn đang bế quan, lễ thu nhận đệ tử phải lùi lại hai ngày. Ngươi dẫn sư muội đi làm quen tông môn trước đi.”

“Vâng.”

Nói xong, Thương Ngô phi thân lên kiếm, bóng dáng y nhanh chóng biến mất trong chớp mắt.

Chỉ còn lại Lăng Miểu và Huyền Tứ đứng nguyên tại chỗ, tròn mắt nhìn nhau.

Huyền Tứ nhìn theo hướng Thương Ngô biến mất, sau đó lại nhìn Lăng Miểu, hắn thở dài đầy bất lực, gọi ra một con tiên hạc rồi túm lấy Lăng Miểu cùng nhảy lên.

Tiên hạc bay cao, cảnh sắc dưới đất dần thu hết vào tầm mắt. Lăng Miểu tò mò thò đầu ra, cái gì cũng thấy mới mẻ.

“Nhị sư huynh, huynh không biết ngự kiếm sao?”

Huyền Tứ ngồi khoanh chân phía sau nàng, chăm chú quan sát vị tiểu sư muội mới nhận.

“Ta là phù tu, thi thoảng tự luyện vài pháp khí cũng coi như nửa khí tu.”

“Ồ…”

Lăng Miểu mơ hồ gật gù. Ý là người này chuyên chế tạo đồ, không giỏi cận chiến, chắc tạm tính là pháp sư máu giấy.

“Vậy tại sao huynh và sư tôn lại giả gái xuất hiện trong kiệu của quỷ tu?”

Huyền Tứ lười biếng chống tay ra sau, dáng ngồi hết sức thoải mái.

“À, vốn dĩ sư tôn dẫn ta đi lịch luyện trong một đại mật cảnh.”

Bản thân hắn vốn là một phù tu yếu ớt không thể tự vệ nên rất dễ bị giết. Có khi chỉ cần một cú chạm nhẹ, hắn đã đi đời.

“Trên đường về tình cờ gặp đám quỷ tu bắt hai cô gái người phàm. Sư tôn muốn cứu người, vừa hay cũng muốn xem lễ tế quỷ tu làm thế nào. Lúc đó thời gian gấp gáp nên chúng ta đành hạ sách này.”

“Ồ…”

Lăng Miểu hồi tưởng lại hai bộ hỷ phục vừa vặn của họ ban nãy.

Thời gian gấp gáp... hạ sách?

Thật không? Nàng không tin!

Hai người đang nói chuyện thì bất ngờ một điểm sáng từ đâu xuất hiện, bay lơ lửng trước mặt Huyền Tứ rồi phát nổ.

Huyền Tứ nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng:

“Đây là... tín hiệu cầu cứu của tứ sư đệ?”

Hắn trầm ngâm một lúc rồi điều khiển tiên hạc đổi hướng.

Lăng Miểu hỏi: “Chúng ta đang đi cứu tứ sư huynh sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có nguy hiểm không nhỉ? Dù sao tiền nàng cũng cầm rồi, hay là nhân lúc hỗn loạn chuồn luôn?

Huyền Tứ đáp: “Không, chỉ đến xem một chút thôi.”

“Hả?”

“Hiện tại đại sư huynh và tam sư muội đều đang bế quan, thấy tín hiệu chắc cũng sẽ không ra. Ta đến xem tình hình, nếu cứu được thì cứu, không cứu được thì nhân tiện trêu chọc hắn một trận rồi quay về.”

Lăng Miểu nghe xong liền gật gù tán thưởng: “Tuyệt chiêu”

Hai người theo ánh sáng dẫn đường, cưỡi tiên hạc tiến vào một tiểu mật cảnh.

Khi đến bên một ngọn núi thấp, ánh sáng đã biến mất.

Bằng dấu ấn tương liên giữa các đồng môn, Huyền Tứ nhanh chóng tìm được phương hướng, dẫn Lăng Miểu vào một sơn động. Đi sâu vào bên trong, bọn họ phát hiện một kết giới, bên trong kết giới là một thiếu niên đang ngồi.

Người này tóc đen mắt vàng, khuôn mặt mang nét trẻ con đặc trưng, có nét đẹp ngoại tộc. Nhìn qua chắc khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Thiếu niên vừa thấy Huyền Tứ liền sửng sốt, sau đó nói với giọng điệu đầy bất mãn: “Sao lại là huynh?”

Một phù tu yếu ớt không thể tự vệ đến thì có tác dụng gì chứ!

Huyền Tứ phe phẩy cây quạt phủ kim tuyến trên tay, ánh mắt tràn ngập sự chế nhạo: “Đại sư huynh và tam sư muội đều đang bế quan, hai ngày nữa mới ra. Ta tới đây xem tình hình thế nào.”

Rõ ràng thiếu niên đã quen với tính cách của hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy huynh xem xong tình hình cảm thấy thế nào?”

Huyền Tứ thản nhiên đáp: “Không cứu được gì hết. Ta ngắm một lúc rồi đi.”

“Hừ.”

Bạch Sơ Lạc bất lực thở dài, tiện tay hái một quả linh thảo gần đó bỏ vào miệng nhấm nháp.

“Xem ra ta còn phải ở đây thêm hai ngày nữa rồi.”

Huyền Tứ vẫn phe phẩy quạt, ánh mắt đầy giảo hoạt, định buông thêm vài câu đả kích thì Bạch Sơ Lạc lại chú ý đến tiểu nha đầu đứng sau lưng hắn.

“Huynh còn mang theo trẻ con? Nhặt ở đâu vậy?”

Huyền Tứ thờ ơ “ồ” một tiếng rồi đẩy Lăng Miểu lên trước nửa bước: “Đây là tiểu sư muội mới của chúng ta, vừa được sư tôn thu nhận.”

Lăng Miểu đang đứng bên cạnh hóng chuyện, đột nhiên bị gọi tên, nàng lập tức cúi đầu hành lễ: “Xin chào tứ sư huynh.”

Bạch Sơ Lạc lập tức nổi hứng, tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống bên cạnh kết giới, tò mò nhìn nha đầu nhỏ xíu trước mặt.

“Luyện khí sơ kỳ? Không thể nào? Sư tôn đào đâu ra một tiểu phế vật vừa gầy gò vừa vàng vọt thế này?”

Trong giới tu chân, cảnh giới từ thấp đến cao chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần...

Luyện khí sơ kỳ, nói trắng ra chính là giai đoạn khởi đầu. Nói thẳng hơn nữa thì là một người... còn chưa bắt đầu tu luyện!

Bạch Sơ Lạc hoàn toàn bối rối. Tại sao sư tôn lại thu nhận một đệ tử như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0