Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Ngươi Có Đồng Ý...
2024-12-11 10:59:11
Bên trong căn phòng tối, thỉnh thoảng Lăng Miểu lại ngẩng đầu quan sát chiến sự hai bên rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Chủ trương của nàng là: ngươi đánh của ngươi, ta ăn của ta.
Người đầu tiên phát hiện nàng đang ăn vụng chính là Huyền Tứ, kẻ đã nhanh chóng kết thúc trận chiến của mình.
Đám quỷ tu dựa vào tà thuật để tu luyện, căn cơ vốn không ổn định nên không thể so bì với những chính đạo tu sĩ tu luyện từng bước đàng hoàng như hắn. Ở cùng một cảnh giới, hắn có thể đè đầu mà đánh không nương tay.
Nhưng thật ra hắn vốn không thích đánh nhau. Với tư cách là một phù tu hiếm có trong giới tu tiên, hắn thường xuyên là đối tượng được người khác bảo vệ.
Nhìn tên ăn mày nhỏ đang núp trong góc ăn không ngừng, Huyền Tứ tức đến mức không thở nổi, liền trực tiếp ném tên thủ lĩnh quỷ tu đang hấp hối xuống dưới chân Lăng Miểu, khiến nàng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Miệng nàng vẫn còn nhồi đầy đồ ăn, hai má phồng lên như con sóc nhỏ, nàng ngẩng đầu, đột nhiên đối mặt với ánh mắt của thủ lĩnh quỷ tu. Nàng ngẩn người vài giây rồi nuốt vội bánh trong miệng, cảm thấy nếu lúc này không nói gì đó thì có vẻ thất lễ.
Lăng Miểu nhìn qua tay trái của mình, nơi đang cầm quả dưa mật nhỏ lấy từ một chiếc đĩa khác rồi run rẩy lên tiếng: “Lão… lão đại, quả dưa này… quả dưa này của ngươi chín chưa?”
“Ngươi…”
Tên thủ lĩnh quỷ tu trọng thương đến mức thở thoi thóp bị chọc tức, không thể nào thở nổi. Đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu hôm nay mình đã phạm phải cái vận gì. Trong cơn cuồng khí dâng lên, hắn phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
“Hừ! Ngươi đúng là đồ ma đói đầu thai. Đến cả đồ cúng cũng ăn!”
Huyền Tứ vừa xé rách bộ hỉ phục trên người, vừa nhìn nàng với ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Thiếu niên dùng mảnh vải đỏ lau đi lớp trang điểm trên mặt, để lộ ra dung nhan tuấn tú. Đôi mắt phượng hơi xếch đặt trên gương mặt ấy thật hoàn mỹ, đẹp đến kinh tâm động phách.
“Không được vô lễ.”
Một giọng nói ấm áp từ phía sau truyền đến. Lăng Miểu quay đầu lại, thấy "tân nương" cũng đã kết thúc trận chiến, nhẹ nhàng đáp xuống đất mà không phát ra một tiếng động nào.
Y bước về phía cả hai, cúi đầu nhìn Lăng Miểu rồi khẽ mỉm cười: “Ồ, thì ra là một nha đầu.”
Lăng Miểu liếc qua chiếc mũ nhỏ bị rơi xuống đất khi nàng tránh né vừa nãy, không nói một lời.
Khi người nọ lại gần, nàng mới nhìn rõ dung nhan của y, con ngươi nàng lập tức co rụt lại.
Một nam tử xinh đẹp!
Lông mày thanh thoát như ngọc, sống mũi cao, đôi môi mỏng đỏ thắm, đường nét gương mặt hoàn mỹ. Rõ ràng y mang một vẻ chính khí lạnh lùng, nhưng bên dưới đôi mắt lại có hai nốt chu sa đỏ thẫm, điểm thêm vài phần yêu mị câu nhân.
Tựa như Nữ Oa nương nương đã đích thân điêu khắc y, từng nét đều là kiệt tác tuyệt mỹ.
Lăng Miểu không kìm được, cảm thán thầm trong lòng: Đẹp thế này, chó nhìn còn mê!
Nam tử bước qua hai người rồi thoáng nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta sẽ giải quyết đám quỷ tu còn lại bên ngoài.”
Lăng Miểu theo phản xạ gật gật đầu.
Ba người mở cửa ra ngoài.
Đám quỷ tu chờ bên ngoài thấy cả ba bước ra đều ngẩn ra.
Vào trong là hai nữ một nam, đi ra lại là hai nam một nữ?
Thực lực của Quỷ Vương cũng quá khủng đi? Thay đổi cả giới tính của bọn họ? Mà lão đại cùng mấy thủ lĩnh đâu mất rồi?
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn quỷ tu, ngón áp út của Thương Ngô điểm nhẹ lên trán mình. Ánh sáng bạch kim lóe lên, giữa không trung đột nhiên ngưng tụ vô số thanh kiếm sắc bén, khí thế sắc lạnh và sát khí tràn ngập không gian.
Không để chúng có cơ hội phản ứng, chỉ trong khoảnh khắc, một sân đầy quỷ tu đã chết sạch không còn một mống.
Kiếm quang tán đi, Lăng Miểu há hốc miệng khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đỉnh quá!
Nàng đột nhiên muốn ném mấy cái bánh đang cầm trong tay đi. Làm chuyện mất mặt như ăn vụng đồ cúng trước mặt một người cường đại như vậy đúng là quá xấu hổ!
“À… cảm ơn hai vị công tử đã cứu mạng! Hai vị thực sự quá lợi hại!”
“Lợi hại thật sao?”
Thương Ngô khẽ cười, nhìn nàng chăm chú, ngẫm nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Tiểu nha đầu.”
Thương Ngô hơi cúi người nhìn Lăng Miểu. Vài sợi tóc xanh rơi xuống vai, ánh mắt y sáng như ngọc, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Ta muốn thu ngươi làm đệ tử. Ngươi có bằng lòng, làm đệ tử của ta không?”
“Thu… thu ta làm đệ tử?”
Lăng Miểu kinh ngạc. Nếu không phải vừa nãy tận mắt chứng kiến sự cường đại của người này thì chắc chắn nàng sẽ nghĩ y là đầu sỏ của một tổ chức tội phạm, đang nhắm đến nội tạng của nàng.
“Tại sao lại muốn thu ta làm đệ tử?”
Câu hỏi này khiến Thương Ngô hơi sửng sốt. Từ trước đến nay, khi y ngỏ ý thu ai làm đệ tử, người đó đều mừng rỡ quỳ xuống dập đầu ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên y gặp phải người hỏi nguyên do. Y trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Thuận mắt.”
Nghe vậy, Lăng Miểu ngạc nhiên đến mức choáng váng.
Trời ạ.
Một nhân tài vừa đẹp vừa lợi hại như vậy, thế mà còn trẻ mà đã mù rồi.
Một người linh căn hạ phẩm như nàng, nếu không phải vì cha nàng là đại trưởng lão thì có lẽ nàng còn chẳng vào nổi nội môn, chỉ có thể làm tạp dịch.
Người có chút mắt nhìn đều sẽ không chọn nàng làm đệ tử.
Nàng lẳng lặng quan sát nam tử trước mặt: “Ta không quen biết ngươi.”
“Ta tên là Thương Ngô.”
“Thương Ngô…”
Tiểu nha đầu trưng ra bộ mặt nghiêm túc.
Thương Ngô nhướng mày: “Thế nào?”
“Chưa từng nghe qua.”
“…”
Thương Ngô hơi thẳng lưng, hít sâu một hơi. Lần đầu tiên y chủ động truyền âm cho Huyền Tứ: Thực ra bây giờ giết nàng luôn cũng không phải không được...
Dù tiểu nha đầu này có khiến y cảm thấy hứng thú, nhưng nàng đúng là khiến người ta tức muốn chết!
Huyền Tứ phe phẩy chiếc quạt nhỏ, cười tủm tỉm: Đừng mà sư tôn. Đệ tử thấy tiểu nha đầu này cũng khá thú vị đấy.
Hắn đã đoán được phần nào lý do Thương Ngô muốn thu Lăng Miểu làm đệ tử.
Thứ nhất là vì Thương Ngô cảm nhận được một luồng khí tức bất thường trên người tiểu nha đầu này, mặc dù hắn chưa nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nhưng với một người như sư tôn hắn, nếu thấy không đúng thì chắc chắn là có chuyện.
Thứ hai, vừa nãy tiểu nha đầu này chỉ quan sát sơ qua đã tìm ra được điểm chí mạng của pháp trận tế lễ. Sự lĩnh ngộ này quả thực rất đáng sợ. Mà đối với tu sĩ, lĩnh ngộ là yếu tố cực kỳ quan trọng.
Thương Ngô thầm cảm thấy bất đắc dĩ, lại hít sâu một hơi rồi dịu giọng mở lời, mang theo chút dụ dỗ: “Ngẫm lại đi, dù sao thì bây giờ ngươi cũng không có nơi nào để đi.”
Lăng Miểu nhận ra y nói thật, liền nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Nàng sớm đã hiểu rằng, một đứa trẻ mới mười tuổi như nàng muốn sống một mình là vô cùng khó khăn, chắc chắn cần tìm một nơi để nương tựa.
Nhưng lựa chọn lần này có thể ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời của nàng, vậy nên nàng cần cẩn thận hơn một chút.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nàng ngẩng lên, trong mắt lấp lóe chút thăm dò lẫn kỳ vọng.
“Hiện tại là như thế này, Thương lão sư.”
Lăng Miểu nhìn y từ trên xuống dưới: “Dù rằng ta không quen ngươi, nhưng ngươi có thể dùng tiền để tạo mối quan hệ thân thiết với ta.”
Chủ trương của nàng là: ngươi đánh của ngươi, ta ăn của ta.
Người đầu tiên phát hiện nàng đang ăn vụng chính là Huyền Tứ, kẻ đã nhanh chóng kết thúc trận chiến của mình.
Đám quỷ tu dựa vào tà thuật để tu luyện, căn cơ vốn không ổn định nên không thể so bì với những chính đạo tu sĩ tu luyện từng bước đàng hoàng như hắn. Ở cùng một cảnh giới, hắn có thể đè đầu mà đánh không nương tay.
Nhưng thật ra hắn vốn không thích đánh nhau. Với tư cách là một phù tu hiếm có trong giới tu tiên, hắn thường xuyên là đối tượng được người khác bảo vệ.
Nhìn tên ăn mày nhỏ đang núp trong góc ăn không ngừng, Huyền Tứ tức đến mức không thở nổi, liền trực tiếp ném tên thủ lĩnh quỷ tu đang hấp hối xuống dưới chân Lăng Miểu, khiến nàng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Miệng nàng vẫn còn nhồi đầy đồ ăn, hai má phồng lên như con sóc nhỏ, nàng ngẩng đầu, đột nhiên đối mặt với ánh mắt của thủ lĩnh quỷ tu. Nàng ngẩn người vài giây rồi nuốt vội bánh trong miệng, cảm thấy nếu lúc này không nói gì đó thì có vẻ thất lễ.
Lăng Miểu nhìn qua tay trái của mình, nơi đang cầm quả dưa mật nhỏ lấy từ một chiếc đĩa khác rồi run rẩy lên tiếng: “Lão… lão đại, quả dưa này… quả dưa này của ngươi chín chưa?”
“Ngươi…”
Tên thủ lĩnh quỷ tu trọng thương đến mức thở thoi thóp bị chọc tức, không thể nào thở nổi. Đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu hôm nay mình đã phạm phải cái vận gì. Trong cơn cuồng khí dâng lên, hắn phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
“Hừ! Ngươi đúng là đồ ma đói đầu thai. Đến cả đồ cúng cũng ăn!”
Huyền Tứ vừa xé rách bộ hỉ phục trên người, vừa nhìn nàng với ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Thiếu niên dùng mảnh vải đỏ lau đi lớp trang điểm trên mặt, để lộ ra dung nhan tuấn tú. Đôi mắt phượng hơi xếch đặt trên gương mặt ấy thật hoàn mỹ, đẹp đến kinh tâm động phách.
“Không được vô lễ.”
Một giọng nói ấm áp từ phía sau truyền đến. Lăng Miểu quay đầu lại, thấy "tân nương" cũng đã kết thúc trận chiến, nhẹ nhàng đáp xuống đất mà không phát ra một tiếng động nào.
Y bước về phía cả hai, cúi đầu nhìn Lăng Miểu rồi khẽ mỉm cười: “Ồ, thì ra là một nha đầu.”
Lăng Miểu liếc qua chiếc mũ nhỏ bị rơi xuống đất khi nàng tránh né vừa nãy, không nói một lời.
Khi người nọ lại gần, nàng mới nhìn rõ dung nhan của y, con ngươi nàng lập tức co rụt lại.
Một nam tử xinh đẹp!
Lông mày thanh thoát như ngọc, sống mũi cao, đôi môi mỏng đỏ thắm, đường nét gương mặt hoàn mỹ. Rõ ràng y mang một vẻ chính khí lạnh lùng, nhưng bên dưới đôi mắt lại có hai nốt chu sa đỏ thẫm, điểm thêm vài phần yêu mị câu nhân.
Tựa như Nữ Oa nương nương đã đích thân điêu khắc y, từng nét đều là kiệt tác tuyệt mỹ.
Lăng Miểu không kìm được, cảm thán thầm trong lòng: Đẹp thế này, chó nhìn còn mê!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam tử bước qua hai người rồi thoáng nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta sẽ giải quyết đám quỷ tu còn lại bên ngoài.”
Lăng Miểu theo phản xạ gật gật đầu.
Ba người mở cửa ra ngoài.
Đám quỷ tu chờ bên ngoài thấy cả ba bước ra đều ngẩn ra.
Vào trong là hai nữ một nam, đi ra lại là hai nam một nữ?
Thực lực của Quỷ Vương cũng quá khủng đi? Thay đổi cả giới tính của bọn họ? Mà lão đại cùng mấy thủ lĩnh đâu mất rồi?
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn quỷ tu, ngón áp út của Thương Ngô điểm nhẹ lên trán mình. Ánh sáng bạch kim lóe lên, giữa không trung đột nhiên ngưng tụ vô số thanh kiếm sắc bén, khí thế sắc lạnh và sát khí tràn ngập không gian.
Không để chúng có cơ hội phản ứng, chỉ trong khoảnh khắc, một sân đầy quỷ tu đã chết sạch không còn một mống.
Kiếm quang tán đi, Lăng Miểu há hốc miệng khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đỉnh quá!
Nàng đột nhiên muốn ném mấy cái bánh đang cầm trong tay đi. Làm chuyện mất mặt như ăn vụng đồ cúng trước mặt một người cường đại như vậy đúng là quá xấu hổ!
“À… cảm ơn hai vị công tử đã cứu mạng! Hai vị thực sự quá lợi hại!”
“Lợi hại thật sao?”
Thương Ngô khẽ cười, nhìn nàng chăm chú, ngẫm nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Tiểu nha đầu.”
Thương Ngô hơi cúi người nhìn Lăng Miểu. Vài sợi tóc xanh rơi xuống vai, ánh mắt y sáng như ngọc, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Ta muốn thu ngươi làm đệ tử. Ngươi có bằng lòng, làm đệ tử của ta không?”
“Thu… thu ta làm đệ tử?”
Lăng Miểu kinh ngạc. Nếu không phải vừa nãy tận mắt chứng kiến sự cường đại của người này thì chắc chắn nàng sẽ nghĩ y là đầu sỏ của một tổ chức tội phạm, đang nhắm đến nội tạng của nàng.
“Tại sao lại muốn thu ta làm đệ tử?”
Câu hỏi này khiến Thương Ngô hơi sửng sốt. Từ trước đến nay, khi y ngỏ ý thu ai làm đệ tử, người đó đều mừng rỡ quỳ xuống dập đầu ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên y gặp phải người hỏi nguyên do. Y trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Thuận mắt.”
Nghe vậy, Lăng Miểu ngạc nhiên đến mức choáng váng.
Trời ạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nhân tài vừa đẹp vừa lợi hại như vậy, thế mà còn trẻ mà đã mù rồi.
Một người linh căn hạ phẩm như nàng, nếu không phải vì cha nàng là đại trưởng lão thì có lẽ nàng còn chẳng vào nổi nội môn, chỉ có thể làm tạp dịch.
Người có chút mắt nhìn đều sẽ không chọn nàng làm đệ tử.
Nàng lẳng lặng quan sát nam tử trước mặt: “Ta không quen biết ngươi.”
“Ta tên là Thương Ngô.”
“Thương Ngô…”
Tiểu nha đầu trưng ra bộ mặt nghiêm túc.
Thương Ngô nhướng mày: “Thế nào?”
“Chưa từng nghe qua.”
“…”
Thương Ngô hơi thẳng lưng, hít sâu một hơi. Lần đầu tiên y chủ động truyền âm cho Huyền Tứ: Thực ra bây giờ giết nàng luôn cũng không phải không được...
Dù tiểu nha đầu này có khiến y cảm thấy hứng thú, nhưng nàng đúng là khiến người ta tức muốn chết!
Huyền Tứ phe phẩy chiếc quạt nhỏ, cười tủm tỉm: Đừng mà sư tôn. Đệ tử thấy tiểu nha đầu này cũng khá thú vị đấy.
Hắn đã đoán được phần nào lý do Thương Ngô muốn thu Lăng Miểu làm đệ tử.
Thứ nhất là vì Thương Ngô cảm nhận được một luồng khí tức bất thường trên người tiểu nha đầu này, mặc dù hắn chưa nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nhưng với một người như sư tôn hắn, nếu thấy không đúng thì chắc chắn là có chuyện.
Thứ hai, vừa nãy tiểu nha đầu này chỉ quan sát sơ qua đã tìm ra được điểm chí mạng của pháp trận tế lễ. Sự lĩnh ngộ này quả thực rất đáng sợ. Mà đối với tu sĩ, lĩnh ngộ là yếu tố cực kỳ quan trọng.
Thương Ngô thầm cảm thấy bất đắc dĩ, lại hít sâu một hơi rồi dịu giọng mở lời, mang theo chút dụ dỗ: “Ngẫm lại đi, dù sao thì bây giờ ngươi cũng không có nơi nào để đi.”
Lăng Miểu nhận ra y nói thật, liền nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Nàng sớm đã hiểu rằng, một đứa trẻ mới mười tuổi như nàng muốn sống một mình là vô cùng khó khăn, chắc chắn cần tìm một nơi để nương tựa.
Nhưng lựa chọn lần này có thể ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời của nàng, vậy nên nàng cần cẩn thận hơn một chút.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nàng ngẩng lên, trong mắt lấp lóe chút thăm dò lẫn kỳ vọng.
“Hiện tại là như thế này, Thương lão sư.”
Lăng Miểu nhìn y từ trên xuống dưới: “Dù rằng ta không quen ngươi, nhưng ngươi có thể dùng tiền để tạo mối quan hệ thân thiết với ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro