Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Tinh Thần Chấn...
2024-12-11 10:59:11
Nhân lúc hỗn loạn, Lăng Miểu nhanh chóng lao đến vị trí trước bàn tế, nơi thủ lĩnh quỷ tu vừa đứng. Lúc này, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào hai tên quỷ tu đang đánh nhau, không ai để ý đến tên ăn mày nhỏ đang len lỏi khắp phòng. Hoặc nếu có để ý, họ cũng chẳng coi một tên ăn mày như nàng là mối nguy.
Nhìn thấy cơ hội, Lăng Miểu đảo mắt tìm một con dao hay lưỡi kiếm nhỏ. Nhưng sau khi quan sát kỹ, nàng chẳng tìm được gì. Trong tình thế cấp bách, Lăng Miểu đau lòng lấy vài viên linh thạch từ trong túi trữ vật ra.
Đến nước này rồi, chỉ còn cách cược vào sự chuẩn xác và sức mạnh của bản thân thôi. Dù nàng chẳng biết việc cắt đứt những sợi dây đỏ đó sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng tình hình hiện tại chắc chắn không thể tệ hơn.
Nghĩ vậy, Lăng Miểu híp mắt, tập trung tinh thần ngắm thẳng vào mục tiêu. Nàng định hướng, xoay cổ tay thật mạnh rồi ném viên linh thạch ra.
Ngay lúc viên linh thạch rời tay, Lăng Miểu bỗng có cảm giác kỳ lạ như mình và viên đá có mối liên kết nào đó. Dường như nàng cảm nhận được quỹ đạo di chuyển của nó, nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó hoàn toàn tan biến.
"Xẹt!"
Viên linh thạch bay trúng dây đỏ mà nàng nhắm đến, cắt đứt nó. Chưa dừng lại, viên đá tiếp tục cắt đứt thêm vài sợi dây khác trước khi đập vào tường và phát ra tiếng "phịch".
Động tĩnh này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của đám quỷ tu trong phòng.
Bọn chúng quay đầu nhìn lại và phát hiện mấy sợi dây đỏ đã đứt, đồng thời trông thấy Lăng Miểu đang ngắm thêm một sợi dây khác, chuẩn bị hành động. Nhận ra sự việc, bọn chúng đồng loạt rút kiếm lao về phía nàng.
"Khốn kiếp!"
Thủ lĩnh quỷ tu vừa nhìn thấy mấy sợi dây bị đứt và sợi mà Lăng Miểu đang nhắm tới, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
"Tên ăn mày này đã nhìn thấu trận pháp của ta!"
Lăng Miểu thấy bọn chúng lao tới nhưng vẫn không vội bỏ chạy. Nàng để ý khóe mắt mình thoáng nhìn thấy một bóng đỏ từ góc phòng, đang lao đến chỗ nàng nhanh hơn.
Viên linh thạch thứ hai rời tay. Một lần nữa, nàng lại có cảm giác kỳ diệu về liên kết với viên đá, nhưng vẫn chưa rõ nguyên nhân hay cách tận dụng.
Tuy nhiên lần này, viên linh thạch chưa kịp chạm vào dây đỏ thì đã bị chặn lại giữa chừng. Ngay sau đó, viên đá vỡ vụn, tan thành bụi rồi rơi lả tả xuống đất.
Lăng Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy ở trung tâm bàn tế, Quỷ Vương đã xuất hiện.
Hình dạng của nó là một bóng đen mờ mịt, không rõ ngũ quan, nhưng cơn giận dữ từ nó thì rõ ràng đến mức làm người ta rợn gáy.
Kể từ khi thăng cấp thành Quỷ Vương nhờ nuốt chửng vô số quỷ khác, nó chỉ quen với cảnh đám quỷ tu quỳ mọp dưới chân, dâng hiến vật tế và cầu xin sức mạnh. Chưa từng có ai dám phá hoại trận pháp ngay trước mặt nó như vậy.
Quỷ Vương nổi giận, giơ tay lên, sát khí dâng trào bao trùm toàn bộ không gian, đổ dồn về phía Lăng Miểu.
Trong khoảnh khắc, nàng cảm giác mình bị bao vây bởi sát khí và kiếm ảnh, như thể tất cả đều nhằm lấy mạng nàng.
Nàng nuốt khan: "Giờ mà treo cổ tự tử còn kịp không nhỉ?"
"Soạt!"
Ngay khi đó, một luồng kiếm khí màu trắng bạc lóe lên trước mặt nàng. Sát khí tan biến, đám quỷ tu cũng lập tức lùi lại.
Người ra tay chính là... tân nương!
"..."
Thủ lĩnh quỷ tu nhìn tình hình trước mắt, chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.
Tên ăn mày nhặt được từ phố chợ phá hỏng trận pháp của hắn, còn tân nương bắt được từ nhân gian hóa ra lại là một tu sĩ. Không chỉ vậy, hắn hoàn toàn không nhìn thấu tu vi của nàng ta, rõ ràng là cao hơn hắn rất nhiều.
Đây là cái vận may chết tiệt gì vậy!
Lăng Miểu vừa thoát chết, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị tóm lấy cổ áo, ném thẳng về phía tỳ nữ đứng gần đó.
"Để ý nó."
Nói xong,cả hai lập tức lao vào trận chiến kịch liệt.
Sát khí và linh khí va chạm, không gian rung chuyển như sắp sụp đổ.
Lăng Miểu bị ném đến bên cạnh tỳ nữ, ngơ ngác chớp mắt, trong đầu còn vang vọng câu nói vừa rồi của tân nương. Giọng điệu đó rõ ràng là của... nam nhân!
Kích thích quá đi!
Nhưng đang trong tình thế nguy hiểm, không phải lúc nghĩ chuyện này. Lăng Miểu ngước nhìn tỳ nữ trang điểm đậm đứng bên cạnh, chờ đợi sự bảo vệ.
Rõ ràng, câu "để ý nó" không phải nói với nàng, đúng không?
"Nhìn ta làm gì?"
Tỳ nữ bật chiếc quạt vàng rực lên, che đi nửa khuôn mặt. Đôi mắt phượng hẹp dài dưới lớp phấn mắt dày thoáng vẻ kiêu ngạo.
"Ta chỉ có sắc đẹp, không cứu nổi ngươi đâu."
Lăng Miểu: "..."
"Tên ăn mày kia, mau chết đi!"
Không thể xen vào trận đấu của tân nương và Quỷ Vương, đám quỷ tu chuyển mục tiêu sang Lăng Miểu, trút toàn bộ phẫn nộ lên nàng.
Dẫn đầu là thủ lĩnh quỷ tu, bốn người đồng loạt rút kiếm, lao đến chỗ nàng.
Lăng Miểu vội vã né tránh, chẳng kịp tháo vòng tay, vừa nhảy nhót khắp nơi vừa cố bảo vệ tỳ nữ "chỉ có sắc đẹp" kia.
Nàng né được một cú chém ngang từ thủ lĩnh, tiện thể kéo váy tỳ nữ để lùi lại.
Tỳ nữ: "..."
Nàng né thêm hai tên quỷ tu khác, lại dùng chân đá trúng váy của tỳ nữ, khiến một tên vấp ngã.
Tỳ nữ: "..."
Lăng Miểu bị đám quỷ tu rượt đuổi vòng quanh tỳ nữ giống như đang chơi trò "đuổi bắt quanh cột".
Cuối cùng tỳ nữ không chịu nổi nữa, giận dữ hét lên: "Đủ rồi! Tên ăn mày kia, cút ra chỗ khác cho ta! Gia chịu hết nổi rồi!"
Nói xong, nàng ta lật tay, chiếc quạt vàng trong tay liền bật ra những lưỡi dao sắc bén. Sau đó nàng ta lao lên, đối đầu với bốn tên quỷ tu.
Lăng Miểu há hốc mồm.
Trời ạ! Đây cũng là đàn ông!?
Quả thật quá kích thích!
Nàng cảm thấy chỉ tinh thần mình đã trải qua những cơn chấn động dữ dội, chấn động rồi lại chấn động, chấn động xong vẫn tiếp tục chấn động, hết lần này đến lần khác!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hai nữ nhân lần lượt biến thành hai nam nhân.
Đôi lúc, đi phiêu bạt bên ngoài thật sự khiến người ta cảm thấy bất lực.
Lăng Miểu nuốt nước bọt rồi quay sang nhìn. Tân nương giờ đã áp chế Quỷ Vương đến gần như tan biến. Tùy nữ thì đã giết xong hai tên quỷ tu.
Lăng Miểu bỗng cảm thấy trong lúc này, nếu chỉ đứng im mà không làm gì thì không hay lắm.
Thế là nàng len lén tiến lại gần bàn tế, sau khi đấu tranh lương tâm một lúc, liền tiện tay lấy một chiếc bánh không rõ nhân từ một trong các mâm lễ vật rồi không do dự mà cắn một miếng lớn.
Nàng thực sự quá đói rồi.
Nhưng nói thật, lễ vật này không chỉ tươi mới mà hương vị cũng rất ngon. Ánh mắt nàng nhìn mấy tên tu sĩ quỷ đạo kia bỗng lóe lên tia hài lòng. Đám người này dâng lễ vật cũng thật có tâm. Sau đó, nàng lại cắn một miếng nữa.
Thế là, trong khi không gian xung quanh vẫn đầy tiếng chém giết và tiếng va chạm của linh khí, chỉ có Lăng Miểu đang lén lút ăn uống, giống như một con chuột nhỏ đang tranh thủ bữa ăn giữa lúc hỗn loạn.
Nhìn thấy cơ hội, Lăng Miểu đảo mắt tìm một con dao hay lưỡi kiếm nhỏ. Nhưng sau khi quan sát kỹ, nàng chẳng tìm được gì. Trong tình thế cấp bách, Lăng Miểu đau lòng lấy vài viên linh thạch từ trong túi trữ vật ra.
Đến nước này rồi, chỉ còn cách cược vào sự chuẩn xác và sức mạnh của bản thân thôi. Dù nàng chẳng biết việc cắt đứt những sợi dây đỏ đó sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng tình hình hiện tại chắc chắn không thể tệ hơn.
Nghĩ vậy, Lăng Miểu híp mắt, tập trung tinh thần ngắm thẳng vào mục tiêu. Nàng định hướng, xoay cổ tay thật mạnh rồi ném viên linh thạch ra.
Ngay lúc viên linh thạch rời tay, Lăng Miểu bỗng có cảm giác kỳ lạ như mình và viên đá có mối liên kết nào đó. Dường như nàng cảm nhận được quỹ đạo di chuyển của nó, nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó hoàn toàn tan biến.
"Xẹt!"
Viên linh thạch bay trúng dây đỏ mà nàng nhắm đến, cắt đứt nó. Chưa dừng lại, viên đá tiếp tục cắt đứt thêm vài sợi dây khác trước khi đập vào tường và phát ra tiếng "phịch".
Động tĩnh này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của đám quỷ tu trong phòng.
Bọn chúng quay đầu nhìn lại và phát hiện mấy sợi dây đỏ đã đứt, đồng thời trông thấy Lăng Miểu đang ngắm thêm một sợi dây khác, chuẩn bị hành động. Nhận ra sự việc, bọn chúng đồng loạt rút kiếm lao về phía nàng.
"Khốn kiếp!"
Thủ lĩnh quỷ tu vừa nhìn thấy mấy sợi dây bị đứt và sợi mà Lăng Miểu đang nhắm tới, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
"Tên ăn mày này đã nhìn thấu trận pháp của ta!"
Lăng Miểu thấy bọn chúng lao tới nhưng vẫn không vội bỏ chạy. Nàng để ý khóe mắt mình thoáng nhìn thấy một bóng đỏ từ góc phòng, đang lao đến chỗ nàng nhanh hơn.
Viên linh thạch thứ hai rời tay. Một lần nữa, nàng lại có cảm giác kỳ diệu về liên kết với viên đá, nhưng vẫn chưa rõ nguyên nhân hay cách tận dụng.
Tuy nhiên lần này, viên linh thạch chưa kịp chạm vào dây đỏ thì đã bị chặn lại giữa chừng. Ngay sau đó, viên đá vỡ vụn, tan thành bụi rồi rơi lả tả xuống đất.
Lăng Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy ở trung tâm bàn tế, Quỷ Vương đã xuất hiện.
Hình dạng của nó là một bóng đen mờ mịt, không rõ ngũ quan, nhưng cơn giận dữ từ nó thì rõ ràng đến mức làm người ta rợn gáy.
Kể từ khi thăng cấp thành Quỷ Vương nhờ nuốt chửng vô số quỷ khác, nó chỉ quen với cảnh đám quỷ tu quỳ mọp dưới chân, dâng hiến vật tế và cầu xin sức mạnh. Chưa từng có ai dám phá hoại trận pháp ngay trước mặt nó như vậy.
Quỷ Vương nổi giận, giơ tay lên, sát khí dâng trào bao trùm toàn bộ không gian, đổ dồn về phía Lăng Miểu.
Trong khoảnh khắc, nàng cảm giác mình bị bao vây bởi sát khí và kiếm ảnh, như thể tất cả đều nhằm lấy mạng nàng.
Nàng nuốt khan: "Giờ mà treo cổ tự tử còn kịp không nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Soạt!"
Ngay khi đó, một luồng kiếm khí màu trắng bạc lóe lên trước mặt nàng. Sát khí tan biến, đám quỷ tu cũng lập tức lùi lại.
Người ra tay chính là... tân nương!
"..."
Thủ lĩnh quỷ tu nhìn tình hình trước mắt, chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.
Tên ăn mày nhặt được từ phố chợ phá hỏng trận pháp của hắn, còn tân nương bắt được từ nhân gian hóa ra lại là một tu sĩ. Không chỉ vậy, hắn hoàn toàn không nhìn thấu tu vi của nàng ta, rõ ràng là cao hơn hắn rất nhiều.
Đây là cái vận may chết tiệt gì vậy!
Lăng Miểu vừa thoát chết, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị tóm lấy cổ áo, ném thẳng về phía tỳ nữ đứng gần đó.
"Để ý nó."
Nói xong,cả hai lập tức lao vào trận chiến kịch liệt.
Sát khí và linh khí va chạm, không gian rung chuyển như sắp sụp đổ.
Lăng Miểu bị ném đến bên cạnh tỳ nữ, ngơ ngác chớp mắt, trong đầu còn vang vọng câu nói vừa rồi của tân nương. Giọng điệu đó rõ ràng là của... nam nhân!
Kích thích quá đi!
Nhưng đang trong tình thế nguy hiểm, không phải lúc nghĩ chuyện này. Lăng Miểu ngước nhìn tỳ nữ trang điểm đậm đứng bên cạnh, chờ đợi sự bảo vệ.
Rõ ràng, câu "để ý nó" không phải nói với nàng, đúng không?
"Nhìn ta làm gì?"
Tỳ nữ bật chiếc quạt vàng rực lên, che đi nửa khuôn mặt. Đôi mắt phượng hẹp dài dưới lớp phấn mắt dày thoáng vẻ kiêu ngạo.
"Ta chỉ có sắc đẹp, không cứu nổi ngươi đâu."
Lăng Miểu: "..."
"Tên ăn mày kia, mau chết đi!"
Không thể xen vào trận đấu của tân nương và Quỷ Vương, đám quỷ tu chuyển mục tiêu sang Lăng Miểu, trút toàn bộ phẫn nộ lên nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dẫn đầu là thủ lĩnh quỷ tu, bốn người đồng loạt rút kiếm, lao đến chỗ nàng.
Lăng Miểu vội vã né tránh, chẳng kịp tháo vòng tay, vừa nhảy nhót khắp nơi vừa cố bảo vệ tỳ nữ "chỉ có sắc đẹp" kia.
Nàng né được một cú chém ngang từ thủ lĩnh, tiện thể kéo váy tỳ nữ để lùi lại.
Tỳ nữ: "..."
Nàng né thêm hai tên quỷ tu khác, lại dùng chân đá trúng váy của tỳ nữ, khiến một tên vấp ngã.
Tỳ nữ: "..."
Lăng Miểu bị đám quỷ tu rượt đuổi vòng quanh tỳ nữ giống như đang chơi trò "đuổi bắt quanh cột".
Cuối cùng tỳ nữ không chịu nổi nữa, giận dữ hét lên: "Đủ rồi! Tên ăn mày kia, cút ra chỗ khác cho ta! Gia chịu hết nổi rồi!"
Nói xong, nàng ta lật tay, chiếc quạt vàng trong tay liền bật ra những lưỡi dao sắc bén. Sau đó nàng ta lao lên, đối đầu với bốn tên quỷ tu.
Lăng Miểu há hốc mồm.
Trời ạ! Đây cũng là đàn ông!?
Quả thật quá kích thích!
Nàng cảm thấy chỉ tinh thần mình đã trải qua những cơn chấn động dữ dội, chấn động rồi lại chấn động, chấn động xong vẫn tiếp tục chấn động, hết lần này đến lần khác!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hai nữ nhân lần lượt biến thành hai nam nhân.
Đôi lúc, đi phiêu bạt bên ngoài thật sự khiến người ta cảm thấy bất lực.
Lăng Miểu nuốt nước bọt rồi quay sang nhìn. Tân nương giờ đã áp chế Quỷ Vương đến gần như tan biến. Tùy nữ thì đã giết xong hai tên quỷ tu.
Lăng Miểu bỗng cảm thấy trong lúc này, nếu chỉ đứng im mà không làm gì thì không hay lắm.
Thế là nàng len lén tiến lại gần bàn tế, sau khi đấu tranh lương tâm một lúc, liền tiện tay lấy một chiếc bánh không rõ nhân từ một trong các mâm lễ vật rồi không do dự mà cắn một miếng lớn.
Nàng thực sự quá đói rồi.
Nhưng nói thật, lễ vật này không chỉ tươi mới mà hương vị cũng rất ngon. Ánh mắt nàng nhìn mấy tên tu sĩ quỷ đạo kia bỗng lóe lên tia hài lòng. Đám người này dâng lễ vật cũng thật có tâm. Sau đó, nàng lại cắn một miếng nữa.
Thế là, trong khi không gian xung quanh vẫn đầy tiếng chém giết và tiếng va chạm của linh khí, chỉ có Lăng Miểu đang lén lút ăn uống, giống như một con chuột nhỏ đang tranh thủ bữa ăn giữa lúc hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro