Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Bỏ Trốn Thất Bạ...

2024-12-11 10:59:11

Đoàn quỷ tu di chuyển rất nhanh, rời khỏi chợ đen rồi lại tiến vào một khu rừng tối đen như mực.

Đêm khuya, giữa bóng cây loang lổ, sương mù xám xanh trôi lơ lửng, xung quanh im lặng đến mức không nghe thấy cả tiếng gió.

Một nhóm người bước vào một tòa phủ đệ. Lăng Miểu chú ý thấy lối vào của chính điện làm rất lớn, lớn đến mức chiếc kiệu đỏ sậm kia cũng có thể dễ dàng đi qua.

Chính giữa gian nhà rộng lớn đặt một bàn tế lễ.

Xung quanh bàn tế là những sợi dây đỏ chằng chịt, các sợi xuyên qua các cột và xà nhà, khung cảnh quái dị đến mức khiến người ta sởn gai ốc.

Đám quỷ tu đặt kiệu đỏ và chiếc kiệu nhỏ của Lăng Miểu ở một bên, phần lớn đều rời khỏi gian phòng rồi đóng cửa lại, chỉ để lại năm quỷ tu có cấp bậc cao nhất ở bên trong.

Lăng Miểu quan sát xung quanh, kiệu đỏ vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ người bên trong đã bất tỉnh.

Những quỷ tu ở lại hoàn toàn phớt lờ nàng, chỉ vây quanh bàn tế, liên tục biến đổi thủ ấn, miệng lẩm bẩm chú ngữ, rõ ràng không ai xem tên ăn mày nhỏ trong chiếc kiệu nhỏ ra gì.

Lăng Miểu lén lút trèo xuống kiệu rồi chuồn vào chiếc kiệu đỏ. Bên trong có hai nữ tử đều mặc lễ phục đỏ, một người đội khăn voan đỏ che mặt, người kia là tỳ nữ trang điểm lòe loẹt đến nỗi chẳng rõ mắt mũi ở đâu.

Không biết là do kiệu chật hay do quá căng thẳng mà Lăng Miểu cảm thấy hai nữ tử này trông rất cao lớn.

Nhưng bây giờ không phải lúc bận tâm chuyện này, nàng nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay hai người bọn họ, tay còn lại xé toạc lá bùa Thuấn Di sơ cấp đã giấu sẵn từ trước.

Dẫn theo hai người cùng dịch chuyển chắc chắn sẽ làm hiệu quả của bùa suy giảm, nhưng nàng cũng không thể bỏ bọn họ ở đây để một mình chạy trốn, vậy nên chỉ có thể vừa đi vừa tính tiếp.

Ngay khoảnh khắc lá bùa bị xé, Lăng Miểu chỉ cảm thấy cơ thể bỗng dưng nhẹ bẫng, trước mắt hiện lên một ảo ảnh, bên tai là tiếng gió vù vù.

Nàng quả thật đã dịch chuyển, nhưng rõ ràng phạm vi đã bị rút ngắn đi.

Lăng Miểu kéo theo hai nữ tử từ bên trong chiếc kiệu dịch chuyển ra ngoài kiệu... tầm nửa mét.

Lăng Miểu: "... Chết tiệt!"

Thế này không bằng đánh rắm, cũng chẳng bay được xa hơn là bao.

"Ha ha."

Tỳ nữ trang điểm lòe loẹt bật cười: "Đồ ngốc, phủ đệ này đã bày kết giới xung quanh, chỉ dựa lá bùa sơ cấp của ngươi mà cũng muốn chạy thoát sao?"

Lăng Miểu thất vọng, quay sang nhìn tỳ nữ. Lúc này hai nữ tử đã đứng dậy, hiển nhiên vừa rồi bọn họ đều tỉnh táo. Xem ra không phải bọn họ hoàn toàn không biết tình cảnh hiện tại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vậy bây giờ làm thế nào?"

"Còn làm thế nào được nữa?" Tỳ nữ lấy một chiếc quạt phủ đầy bột vàng từ thắt lưng ra, ung dung phe phẩy: "Tất nhiên là phải hoàn thành nghi thức long trọng thôi."

Chiếc quạt sáng lóa đến mức khiến Lăng Miểu suýt mù mắt. Bột vàng đã đành, đến cả khung quạt cũng bằng vàng! Ai không ghen tỵ mới là lạ!

Dù sao cũng sắp chết rồi, thỏa mãn một chút tò mò chắc cũng không quá đáng.

Nàng nhìn kỹ khuôn mặt trắng bệch của tỳ nữ, mắt đánh phấn bảy màu, lông mày kẻ đậm, còn có một nốt ruồi lớn với sợi lông xoăn tít trên đó.

"Thẩm thẩm, có thể cho ta sờ thử quạt của thẩm được không"

Huyền Tứ cầm chiếc quạt, giật giật khóe mắt, hạ thấp giọng đầy tức giận: "Gọi tỷ tỷ."

Lăng Miểu nuốt khan, lập tức sửa lời một cách ngoan ngoãn: "Thẩm thẩm, có thể cho ta sờ thử tỷ tỷ của thẩm được không"

Đôi khi, một người phiêu bạt bên ngoài thật sự cảm thấy rất bất lực, không may lại gặp ngay một tên biến thái.

Người ta thường nói kiếm tu coi kiếm là vợ, nhưng coi quạt là tỷ tỷ thì quả thực là lần đầu nàng ta nghe thấy.

"..."

Huyền Tứ siết chặt chiếc quạt, gân xanh nổi đầy mu bàn tay. Nàng ta quay sang người mặc lễ phục đỏ bên cạnh, truyền âm với vẻ nhẫn nhịn: "Sư tôn, ta có thể giết hắn ngay bây giờ không?"

Thương Ngô dưới lớp khăn voan bình tĩnh đáp: "Cứ từ từ, cứ từ từ… Ta cảm thấy tiểu tử này cũng thú vị đấy"

Huyền Tứ hít một hơi thật sâu, cố nén cơn tức, cuối cùng đen mặt đuổi thẳng Lăng Miểu: "Cút đi, tên ăn mày ngươi không thấy chiếc quạt của ta quý giá đến mức nào sao? Làm bẩn rồi ngươi có đền nổi không?Cũng đừng gọi ta là thẩm nữa, còn gọi một lần nữa, ta cắt lưỡi ngươi"

Lăng Miểu buồn bực lắc đầu, không hiểu sao nàng ta lại đột nhiên tức giận như vậy

"Tất nhiên là đền không nổi rồi... Đại tiểu thư cao quý à"

Huyền Tứ: "..."

Hiển nhiên, tỳ nữ đã tức đến nghiến răng, nhưng lại không cãi nổi. Còn người mặc lễ phục đỏ thì lại bật cười khẽ.

Cách đó không xa, tiếng niệm chú trầm thấp cuối cùng cũng dừng lại.

Lăng Miểu nhìn sang, những quỷ tu đứng hai bên bàn tế đã dừng tay, chỉ còn kẻ đứng trước bàn tế, thủ lĩnh của bọn chúng vẫn đang tiếp tục niệm chú. Đây cũng là người có tu vi cao nhất trong đám

Giữa bàn tế, một luồng sương đen đặc quánh đang ngưng tụ. Đám quỷ tu này đang thực hiện nghi thức triệu hồi quỷ vương, dùng người sống làm tế phẩm để đổi lấy sức mạnh từ quỷ vương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Càng lúc, hơi thở của quỷ vương ngày càng mạnh, sợi dây đỏ bắt đầu rung động theo.

Lăng Miểu ngẩng đầu, tinh ý nhận ra rằng hầu hết những sợi dây đỏ đều sạch sẽ, chỉ có một số ít dây dính vết máu cũ. Những sợi có máu này nằm rải rác, có sợi ở vòng trong, có sợi ở vòng ngoài.

Điều này khiến nàng liên tưởng đến thói quen từ kiếp trước của mình, khi viết chương trình, để tránh bị sao chép, nàng thường thêm những đoạn mã hỗn loạn.

Có lẽ, phần lớn dây đỏ ở đây chỉ dùng để đánh lạc hướng, còn những dây có vết máu mới thực sự là phần quan trọng của trận pháp. Nếu vậy, sợi dây nối liền nhiều dây có máu nhất rất có thể là nhãn trận.

Nàng nheo mắt, cẩn thận quan sát kỹ hơn, quả nhiên phát hiện được một vài manh mối. Dù sao việc tìm "lỗi bug" vẫn luôn là sở trường từ kiếp trước của nàng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lăng Miểu nhẹ nhàng tiến lại gần hai quỷ tu đứng bên cạnh bàn tế. Chúng đứng ở vị trí bên cạnh, trông có vẻ không chú ý đến nàng.

Bọn chúng chỉ liếc nhìn nàng một cái đầy khinh bỉ rồi lại quay đi, không tỏ ra bất kỳ động thái gì.

Trong nhận thức của chúng, hai thiên kim tiểu thư bị bắt cóc và một tên ăn mày chỉ ở tầng luyện khí sơ kỳ vốn chẳng có gì đáng bận tâm.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, chúng nghe thấy tên ăn mày nhỏ bất chợt lẩm bẩm như đang độc thoại với chính mình, còn cố ý hạ thấp giọng: "Hả? Các ngươi nói gì? Sau khi kết thúc nghi thức sẽ giết hắn? Tại sao? Hắn không phải là thủ lĩnh của các người à?"

Giọng nói trong trẻo, mang theo chút ngây thơ và nghi hoặc khiến người ta không thể nghe ra bất kỳ ý đồ xấu nào.

Hai quỷ tu ngây người, không hiểu tên ăn mày nhỏ này đang nói gì.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bóng kiếm đã lao thẳng về phía bọn chúng.

Kẻ ra tay chính là thủ lĩnh của nhóm quỷ tu.

Hắn lạnh lùng và tàn nhẫn, rõ ràng chiêu thức nhắm thẳng vào mạng sống của hai kẻ đồng bọn.

Thủ lĩnh vừa hoàn thành nghi thức thì nghe thấy lời Lăng Miểu nói. Trong khoảnh khắc bối rối, hắn theo bản năng ra tay.

Trong thế giới quỷ tu không giống chính đạo, những trò sát hại, cướp bóc diễn ra thường xuyên. Hắn có thể leo lên vị trí thủ lĩnh hoàn toàn nhờ vào sự quyết đoán và sát khí của mình.

Dù không nghe rõ hai tên kia nói gì, nhưng hắn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Hơn nữa nghi thức đã hoàn thành, giết bớt hai tên quỷ tu đồng nghĩa với việc hắn sẽ nhận được nhiều sức mạnh hơn.

Một kiếm chớp nhoáng đã giết chết một tên, tên còn lại thì vừa kịp phản ứng rút kiếm chống trả, cả hai lao vào cuộc chiến sinh tử.

Hai quỷ tu khác đứng ngoài không hề nhúc nhích, chỉ đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng. Dù sao nghi thức cũng đã xong, nếu ba tên kia tự tiêu diệt lẫn nhau thì càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0