Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Quỷ Tu Và Tế Lễ

2024-12-11 10:59:11

Trình Cẩm Thư nghe xong lời của Lăng Miểu thì suýt nữa cười phá lên. Hắn không nghe nhầm chứ? Một kẻ ở giai đoạn Luyện Khí sơ kỳ, vậy mà dám mạnh miệng trước mặt một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như hắn. Chắc vì hôm nay giết được con báo yêu nên nàng đã đắc ý quên trời đất rồi.

Hắn lạnh lùng gật đầu, cũng tốt, vừa hay có thể thay tiểu Lăng Vũ sư muội dạy dỗ nha đầu không biết trời cao đất rộng này một trận.

“Được thôi, ngươi chỉ mới Luyện Khí sơ kỳ nên ta sẽ chỉ dùng ba phần sức lực. Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói đấy.”

Ba phần sức lực, đánh gãy vài cái xương sườn của nha đầu này đúng là dư sức.

“Lắm lời quá.”

Lăng Miểu lùi tay ra phía sau, âm thầm tháo cặp vòng trên cổ tay mình xuống.

Trong ký ức của nàng, năm nàng năm tuổi, lúc chơi đùa đã vô tình xô ngã vài cây cổ thụ trăm năm trong tông môn. Khi đó mọi người đều nói nàng là quái vật.

Người cha trên danh nghĩa của nàng, vị đại trưởng lão kia đã tìm một pháp khí để kìm hãm sức mạnh của nàng và bắt nàng đeo nó trên hai cổ tay.

Nàng cũng khá tò mò, đeo cặp vòng mà vẫb có sức mạnh lớn như vậy, nếu tháo ra thì sẽ đạt đến mức nào?

Vừa hay, nhân cơ hội này thử xem. Nếu thắng thì quá lời, mà thua thì...

Xin lỗi là điều không thể. Cùng lắm thì nàng sẽ treo cổ trước mặt Trình Cẩm Thư để chọc tức hắn mà thôi.

Khi cặp vòng rơi xuống đất, đồng thời Lăng Miểu cũng lao về phía Trình Cẩm Thư.

“Ta tới đây!”

Vừa dứt lời, Lăng Miểu đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Thấy ánh mắt ngỡ ngàng thoáng hiện lên trong đôi mắt của đối phương, nàng âm thầm cười lạnh.

Sức mạnh mà cặp vòng kia kìm hãm không chỉ nằm ở đôi tay của nàng.

Khoảnh khắc tháo cặp vòng, Lăng Miểu cảm nhận được một nguồn sức mạnh cuồng bạo đang tràn ngập khắp thân thể nhỏ bé của mình. Máu trong người nàng như đang gào thét, bảo rằng chắc chắn nàng sẽ không thua.

Đòn tấn công của nàng tựa như xé tan cả không khí, sát ý đã chạm đến trước mặt.

Còn Trình Cẩm Thư?

Hắn chủ quan rồi.

Không tránh né.

Một nam tử to cao lại bị một tiểu nha đầu đập bay ra xa. Thậm chí hắn còn chưa kịp lên tiếng đã bị hất văng, đâm gãy hai cây cổ thụ rồi mới miễn cưỡng dừng lại được.

“Ngươi...”

Trình Cẩm Thư bị đánh đến mức choáng váng, cảm giác buồn nôn cuộn trào từ trong cơ thể hắn rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn gắng gượng chịu đựng cơn đau, kinh ngạc nhìn nha đầu vừa đánh bay hắn. Lăng Miểu nhặt cặp vòng từ dưới đất lên, đeo lại lên cổ tay rồi nhìn hắn cười khiêu khích.

Luồng sức mạnh kinh khủng vừa rồi là gì? Một cảm giác như núi đổ, sóng thần dồn dập ập đến.

Hắn không lường trước được nàng lại mạnh như vậy, không tránh né kịp và đã phải chịu một đòn thẳng mặt.

May mà không ngất xỉu tại chỗ, cũng xem như da dày thịt chắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Miểu đeo lại cặp vòng, quan sát thương thế của Trình Cẩm Thư. Sức mạnh này còn vượt xa cả tưởng tượng của nàng. Nếu có cơ hội gặp tu sĩ Kim Đan trung kỳ hoặc hậu kỳ, nhất định nàng phải thử sức.

Nàng bước tới trước mặt Trình Cẩm Thư vẫn chưa kịp đứng dậy, thò tay vào áo hắn lấy ra viên yêu đan.

“Đa tạ. Coi như trả lại ngươi cú đá hồi sáng.”

Sau khi cất yêu đan vào túi, nàng không buồn để ý đến Trình Cẩm Thư nữa mà quay lưng đi thẳng ra khỏi rừng cây.

Lăng Miểu vừa đi khỏi, Trình Cẩm Thư mới lồm cồm bò dậy với vẻ mặt phức tạp. Đòn vừa rồi khiến hắn nhận ra rằng, có lẽ con báo yêu ban sáng thực sự là do Lăng Miểu hạ gục.

Nhưng...

Ánh mắt hắn thoáng hiện lên một tia kỳ lạ. Tiểu sư muội của hắn chẳng phải là một đóa hoa được cả tông môn nâng niu hay sao? So với Lăng Miểu, hắn vẫn muốn nuông chiều một người xinh đẹp, đơn thuần và dịu dàng như Lăng Vũ hơn.

---

Thành Phàn Vân là một trong những thành lớn dưới chân bốn đại tông môn.

Khi Lăng Miểu bước vào thành thì trời đã khuya.

Nàng không vội tìm nơi nghỉ chân mà lập tức tiến đến chợ đen, định bán yêu đan vừa cướp được.

Trong thế giới này, tu luyện và luyện đan là hai hệ thống riêng biệt. Năng lực luyện đan của luyện dược sư phụ thuộc vào ngộ tính và linh dược, linh hỏa mà họ sử dụng, không liên quan đến cảnh giới tu sĩ.

Nội đan của yêu thú là nguồn linh hỏa quý giá, vì thế giá của yêu đan luôn ở mức cao. Ngay cả viên yêu đan cấp một của con báo yêu nàng đang giữ cũng có thể bán được khoảng mười viên linh thạch thượng phẩm. Nhưng nàng chỉ là một đứa trẻ, lại ăn mặc như ăn mày, chắc chắn các cửa hàng chính quy sẽ không nhận. Vì vậy, nàng đành tìm đến chợ đen.

Lăng Miểu cúi đầu nhìn bộ quần áo rách rưới của mình rồi thở dài. Tuy nha đầu này mạnh mẽ, nhưng quả thật sống cũng quá thảm.

Nàng ăn mặc tả tơi, đi lòng vòng vài gian hàng, cuối cùng bán được yêu đan với giá bảy viên linh thạch thượng phẩm.

“Tiểu đệ đệ, sao còn nhỏ thế này mà đã phải lang thang rồi?”

Ông chủ gian hàng vừa đếm linh thạch vừa hỏi.

“Nhà ta chết hết rồi.”

Lăng Miểu thản nhiên nhận lấy linh thạch.

“Cho hỏi, gần đây có chỗ nào bán đồ ăn không?”

Vất vả suốt cả ngày, giờ bụng nàng đã réo lên mấy lần.

Ông chủ gian hàng khá tốt bụng, chỉ đường cho nàng. Lăng Miểu quay người đi theo hướng ông ta chỉ.

Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng bỗng nghe thấy tiếng trống chiêng vang lên từ phía sau.

Nàng quay đầu lại, thấy một đoàn người đang đi tới, trông như một đoàn rước dâu, nhưng lại toát ra vẻ âm u kỳ dị.

Mọi người xung quanh vội dạt sang hai bên nhường đường. Lăng Miểu chen vào đám đông, tò mò quan sát đoàn người đi ngang qua.

Không lạ gì khi nàng thấy âm khí tỏa ra từ đoàn người. Ngoài chiếc kiệu của tân nương màu đỏ thẫm, tất cả những người còn lại trong đoàn đều mặc đồ đen tuyền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng là tế lễ của quỷ tu!”

“Không biết lần này bọn chúng lại ép hại tiểu thư nhà nào, thật đáng thương.”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi. Bọn quỷ tu này điên lắm, giết người không chớp mắt đâu. Đừng để chúng để ý đến ngươi.”

Khi đám đông còn đang thì thầm bàn tán thì đoàn người bỗng dừng lại. Tiếng nói chuyện xung quanh lập tức im bặt, tất cả đều căng thẳng quan sát đoàn người, cố đoán xem chúng định làm gì.

“Bịch!”

Một âm thanh nặng nề vang lên. Lăng Miểu liếc mắt, nhìn thấy một cái bao tải vừa bị quăng xuống đất. Cái bao có kích thước bằng một đứa trẻ.

Hai kẻ mặc áo đen trong đoàn người ghé tai nhau thì thầm.

“Đại ca, đứa trẻ kia sợ đến chết rồi.”

“Đồ vô dụng. Cứ chờ đấy.”

Tên thủ lĩnh của nhóm quỷ tu đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ thẳng vào Lăng Miểu, ra hiệu: “Nhóc ăn mày kia, đúng, là ngươi đấy, qua đây!”

Lăng Miểu ngơ ngác chỉ tay vào mình, ý hỏi: Ta á?

Tên quỷ tu không đợi nàng phản ứng liền bước thẳng tới trước mặt nàng.

“Thằng nhóc ăn mày, cho ngươi một cơ hội kiếm tiền đây.”

Hắn chỉ vào chiếc kiệu nhỏ phía sau kiệu hoa: “Bọn ta đang thiếu một nam đồng làm người áp kiệu. Ngươi ngồi lên đó đi theo bọn ta một chuyến, khi nào tới nơi sẽ thả ngươi ra.”

Lăng Miểu cười lạnh.

“Ngươi nghĩ ta là…”

Đồ ngốc sao?

Tên thủ lĩnh nói tiếp: “Chỉ cần đi một đoạn thôi, ta sẽ trả trước ba trăm linh thạch thượng phẩm. Bây giờ ta đưa luôn cho ngươi.”

Lăng Miểu thoáng nghĩ rồi mỉm cười đáp: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại...”

Sau đó, nàng thản nhiên nhận tiền và vui vẻ leo lên kiệu nhỏ. Không phải vì nàng yêu tiền, mà vì nàng tò mò không biết tế lễ của quỷ tu sẽ thế nào.

Xung quanh, người đi đường lắc đầu ngao ngán, nghĩ rằng đứa trẻ này đúng là ngốc nghếch. Tên thủ lĩnh quỷ tu thì lạnh lùng cười thầm, trong lòng nghĩ: Đúng là đồ dễ dụ. Đến nơi, sao có thể thả ngươi đi? Ba trăm linh thạch này chỉ là tiền đặt cọc tạm thời cho kẻ chết mà thôi.

Lăng Miểu ngồi trên kiệu, âm thầm đặt tấm Phù Thuật Truyền Tống Sơ Cấp mà vị trưởng lão của Tư Mệnh Đường đã cho nàng hôm nay vào chỗ thuận tay. Một tấm phù đổi lấy ba trăm linh thạch thượng phẩm, không lỗ.

Đoàn người tiếp tục lên đường. Không ai chú ý đến chiếc kiệu hoa đỏ thẫm ở giữa, nơi mà tấm rèm kiệu khẽ lay động.

Từ trong kiệu, một đôi tay trắng nõn, thon dài vén nhẹ rèm, để lộ một phần khuôn mặt của tân nương. Nàng ta mặc váy cưới đỏ, trên đầu phủ chiếc khăn voan mỏng. Ánh mắt nàng ta thoáng lóe lên, nhìn về phía kiệu nhỏ nơi Lăng Miểu đang ngồi.

“Khí tức của đứa trẻ kia… có gì đó không đúng.”

Bên cạnh, một nữ tu khoác áo đen, rõ ràng là hầu cận, ghé sát nhìn qua khe rèm. Nàng ta thấp giọng đáp: “Thưa sư tôn, để đồ nhi tìm cơ hội giết nó ngay.”

Người được gọi là sư tôn đặt tay lên thành kiệu, ngăn lại. Giọng nàng ta trầm tĩnh nhưng không che giấu sự uy nghiêm: “Không cần vội, cứ để xem sao.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0