Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Thiên Nữ Tán Ho...
2024-12-11 10:59:11
Mãi đến lúc này, Lăng Phong mới nhớ ra nữ nhi của mình, từ nhỏ đã được phát hiện có sức mạnh phi thường.
Nhưng ngay sau đó, ông ta chú ý tới chiếc vòng tay đang đeo trên cổ tay Lăng Miểu, một pháp khí dùng để áp chế sức mạnh, rõ ràng vẫn đang hoạt động tốt.
Quái lạ thật, rốt cuộc chuyện này là sao!?
Lê Bân nhịn cười, trêu ghẹo: “Chuyện này chứng tỏ rằng Nguyệt Hoa Tông bọn ta nuôi dạy đồ đệ rất giỏi.”
Lúc này, khóe miệng của ông ấy còn khó kiềm chế hơn cả nòng AK.
“Ta thấy rất hài lòng với Lăng Miểu! Không biết Ly Hỏa Tông các ngươi có còn đệ tử ‘phế vật’ nào giống thế không? Đưa thêm vài người cho ta nữa đi!”
Không khí bên phía Ly Hỏa Tông lập tức rơi vào tình trạng đóng băng.
Tư Đồ Triển liếc nhìn Lăng Phong, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra, tối nay phải bàn bạc thật kỹ về chuyện của Lăng Miểu rồi.
____
Trong đấu trường, Lăng Miểu thấy mọi thứ cũng tạm ổn bèn đứng dậy, túm lấy Bạch Cảnh đang tơi tả nhảy lên võ đài.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu trưởng lão trên khán đài rồi cất giọng dõng dạc: “Triệu trưởng lão, ta cũng có ý kiến về danh sách vào Song Sinh bí cảnh lần này! Ngay cả một kẻ ‘phế vật’ Luyện Khí sơ kỳ như ta mà Bạch Sư Huynh đây còn không thắng nổi, ta thấy hắn không xứng đáng có tư cách này! Đồng môn của ta muốn khiêu chiến với Bạch sư huynh để giành lấy danh ngạch của hắn!”
Nghe đến đây, Bạch Cảnh tức đến mức nghiến chặt răng như thể muốn nghiền nát chúng.
Nhưng bây giờ toàn thân hắn rệu rã, không còn chút sức lực nào, đành cam chịu bị Lăng Miểu xách như một con cừu non chờ làm thịt.
Triệu trưởng lão nghe Lăng Miểu nói thì suýt nữa thì bật cười, nhưng ông ấy vẫn cố nhịn, giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đồng môn nào muốn giành danh ngạch của Bạch Cảnh?”
Ông ấy không nghe nói đến chuyện này trước đó.
Lăng Miểu quay về phía các đệ tử Nguyệt Hoa Tông: “Đồng môn nào muốn khiêu chiến Bạch sư huynh thì giơ tay đi, cơ hội ngàn năm có một, qua rồi đừng hối hận nhé!”
“Đủ rồi!”
Tư Đồ Triển lạnh lùng quát lớn, cắt ngang lời Lăng Miểu.
“Ngươi đừng có quá đáng!”
“Sao hả?”
Lăng Miểu nhếch mép cười, đáp trả: “Chỉ cho phép Ly Hỏa Tông các ngươi đổi người, không cho phép Nguyệt Hoa Tông bọn ta đổi người sao?”
Lúc này, sắc mặt của Tư Đồ Triển và Lăng Phong đã đen như đít nồi.
Nhưng tình thế là do bọn họ khơi mào, tức thì tức, nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay.
Một lúc lâu sau, Tư Đồ Triển nghiến răng nhìn Triệu trưởng lão, miễn cưỡng lên tiếng: “Bạch Cảnh từ bỏ danh ngạch.”
Bị đánh tới mức này, rõ ràng Bạch Cảnh không thể vào bí cảnh được nữa.
Theo quy định, khi một người từ bỏ danh ngạch, vị trí sẽ được nhường lại cho người đứng sau trong danh sách.
Nhưng người xếp thứ tám mươi mốt là Tiết Sâm, hiện cũng đang nằm bẹp trên đấu trường.
Người xếp thứ tám mươi hai là một đệ tử Ly Hỏa Tông khác, nhưng tình trạng cũng không khá hơn, trên người còn dán hai lá phù lục.
Lùi xuống nữa thì sẽ đến lượt một đệ tử nội môn của Nguyệt Hoa Tông.
Khi nghe thông báo, người này không kìm được mà hét lớn đầy phấn khích: “Lăng Miểu à! Từ giờ muội chính là thần tượng của ta!”
Sự việc đã rõ ràng, Tư Đồ Triển, Lăng Phong cùng các trưởng lão Ly Hỏa Tông không nói thêm lời nào, mặt mày tối sầm rời đi.
Trên khán đài, Thương Ngô đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía Lăng Miểu: “Các đệ tử có danh ngạch vào bí cảnh, trong hai ngày tới hãy chuẩn bị cho tốt.”
Dứt lời, y xoay người, dẫn theo các trưởng lão của Nguyệt Hoa Tông rời khỏi.
Lúc này, Phương Trục Trần cũng đứng lên, liếc nhìn Lăng Vũ đang ngồi cạnh rồi lạnh lùng hỏi: “Lăng Miểu là muội muội của muội, muội chưa từng phát hiện ra điều gì đặc biệt ở nha đầu đó sao?”
Lăng Vũ giật mình, trong lòng bồn chồn, đáp lại bằng giọng đầy vẻ bất an: “Không… không có…”
“Thật sao?”
Rõ ràng Phương Trục Trần không tin, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ quay sang căn dặn đệ tử đi thu dọn những người bất tỉnh trên đấu trường.
Trong đấu trường.
Khi các trưởng lão đã rời đi, Huyền Tứ nhảy phắt xuống khán đài, mặt mày hằm hằm như muốn ăn thịt người.
Hắn lướt đến trước mặt Lăng Miểu, nở một nụ cười lạnh lùng, bộ dáng ma quái dưới ánh sáng lập lòe của đống phù lục nằm la liệt dưới đất.
“Vui lắm phải không?”
Giọng nói như được ép ra từ kẽ răng.
“Thiên Nữ Tán Hoa vui lắm phải không?”
Lăng Miểu co rúm người lại, nhỏ giọng lí nhí: “Cũng… cũng vui ạ…”
Huyền Tứ nheo mắt, gằn từng chữ như thể sắp bùng nổ: “Đi nhặt hết những lá phù còn dùng được lại cho ta!”
“Dạ, tiểu muội làm ngay!”
Lăng Miểu biết mình sai nên không dám cãi nửa lời, chỉ vội vàng chạy đi nhặt phù lục.
Cảnh này khiến đám đệ tử Ly Hỏa Tông và Nguyệt Hoa Tông trong đấu trường không biết nên khóc hay cười.
Lâm Thiên Trừng đi theo nhóm đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông, nàng liếc nhìn phía bên kia nơi đệ tử Ly Hỏa Tông đang vất vả khiêng đồng môn của mình, rồi lại quay sang nhìn Lăng Miểu và mấy đệ tử Nguyệt Hoa Tông đang tự giác cúi xuống nhặt phù lục.
“Ồ, ai cũng bận rộn cả nhỉ?”
Sau đó, nàng vô tình lùi lại vài bước, giả vờ như mình không thuộc nhóm đó, trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ lãnh đạm hiện lên nét "ta không liên quan", rồi quay người chạy mất.
Mọi người đều biết Lâm Thiên Trừng không thích làm việc nên chẳng ai buồn nói gì.
Đoạn Vân Chu gọi thêm mấy đệ tử Nguyệt Hoa Tông đến giúp nhặt phù lục.
Phù lục mỏng như tờ giấy, chỉ một phần tư xấp phù Lăng Miểu ném ra cũng đã hơn trăm tờ.
Khó trách Huyền Tứ lại bực mình đến vậy, vì tất cả đều là phù do hắn tự tay vẽ từng nét một.
Lần này Lăng Miểu không cãi lại, cũng không tỏ vẻ ngang ngược, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhặt từng lá phù.
Lúc nàng không nói gì, không làm trò, khuôn mặt như búp bê của nàng phối với bộ đạo phục xanh đậm của Nguyệt Hoa Tông, trông lại có phần dễ thương đến bất ngờ.
Trong sân, ánh mắt của các đệ tử Ly Hỏa Tông và Nguyệt Hoa Tông không tự chủ được đều hướng về phía Lăng Miểu.
Nhưng với sự hiện diện của đại sư huynh cả hai bên, không ai dám nói gì.
Đặc biệt là phía Ly Hỏa Tông, ánh mắt của họ đầy phức tạp.
Tiểu phế vật mà họ từng xem thường và chế nhạo, sau khi bị đuổi khỏi tông môn, không chỉ trở thành đệ tử thân truyền của tông khác mà còn quay lại đánh cho nội môn đệ tử của mình bầm dập, thậm chí khiến đệ tử thân truyền của tông bọn họ trọng thương.
Chuyện này... Biết tìm ai mà nói lý đây?
Thậm chí, không ít đệ tử nội môn Ly Hỏa Tông còn nhớ lại chuyện xảy ra trong đại điện ngày trước. Thấy tình cảnh này, họ lại càng tin rằng con báo yêu hôm đó đúng là do Lăng Miểu hạ gục.
Nếu quả thật là vậy thì Lăng Miểu hoàn toàn xứng đáng làm đệ tử thân truyền của Ly Hỏa Tông.
Tu chân giới luôn trọng kẻ mạnh, nhiều đệ tử nội môn bắt đầu cảm thấy băn khoăn.
Cuối cùng vị trí đệ tử thân truyền thứ năm nên dành cho Lăng Miểu có thực lực chiến đấu mạnh mẽ, hay Lăng Vũ với vẻ đẹp thuần khiết, dịu dàng đây?
Nhưng rồi họ lại nghĩ.
Đến nay, họ vẫn chưa từng thực sự chứng kiến sức mạnh của Lăng Vũ. Các trưởng lão và tông chủ đều nói rằng Lăng Vũ là thiên tài, vậy biết đâu nàng còn mạnh hơn Lăng Miểu?
Dù sao hai người họ cũng là tỷ muội ruột. Nếu Lăng Miểu đã lợi hại như vậy, thì chắc chắn Lăng Vũ còn mạnh hơn nhiều!
Nghĩ đến đây, không ít đệ tử nội môn Ly Hỏa Tông đều nhìn Lăng Vũ với ánh mắt đầy hy vọng.
Đúng rồi! Biết đâu Lăng Vũ còn mạnh hơn Lăng Miểu? Thật mong sớm có cơ hội chứng kiến sức mạnh của nàng!
Rất nhanh sau đó, Nguyệt Hoa Tông đã thu dọn xong phù lục, còn Ly Hỏa Tông thì đưa các đệ tử bị thương rời đi, cả hai bên lặng lẽ rút khỏi đấu trường.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay quá kỳ lạ, khiến mọi người nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ có điều, những gì muốn nói đều đã được viết rõ ràng trên khuôn mặt mỗi người.
Một bên thì vẻ mặt méo mó, khó chịu.
Còn bên kia thì khóe miệng như muốn nhếch đến tận mang tai.
Nhưng ngay sau đó, ông ta chú ý tới chiếc vòng tay đang đeo trên cổ tay Lăng Miểu, một pháp khí dùng để áp chế sức mạnh, rõ ràng vẫn đang hoạt động tốt.
Quái lạ thật, rốt cuộc chuyện này là sao!?
Lê Bân nhịn cười, trêu ghẹo: “Chuyện này chứng tỏ rằng Nguyệt Hoa Tông bọn ta nuôi dạy đồ đệ rất giỏi.”
Lúc này, khóe miệng của ông ấy còn khó kiềm chế hơn cả nòng AK.
“Ta thấy rất hài lòng với Lăng Miểu! Không biết Ly Hỏa Tông các ngươi có còn đệ tử ‘phế vật’ nào giống thế không? Đưa thêm vài người cho ta nữa đi!”
Không khí bên phía Ly Hỏa Tông lập tức rơi vào tình trạng đóng băng.
Tư Đồ Triển liếc nhìn Lăng Phong, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra, tối nay phải bàn bạc thật kỹ về chuyện của Lăng Miểu rồi.
____
Trong đấu trường, Lăng Miểu thấy mọi thứ cũng tạm ổn bèn đứng dậy, túm lấy Bạch Cảnh đang tơi tả nhảy lên võ đài.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu trưởng lão trên khán đài rồi cất giọng dõng dạc: “Triệu trưởng lão, ta cũng có ý kiến về danh sách vào Song Sinh bí cảnh lần này! Ngay cả một kẻ ‘phế vật’ Luyện Khí sơ kỳ như ta mà Bạch Sư Huynh đây còn không thắng nổi, ta thấy hắn không xứng đáng có tư cách này! Đồng môn của ta muốn khiêu chiến với Bạch sư huynh để giành lấy danh ngạch của hắn!”
Nghe đến đây, Bạch Cảnh tức đến mức nghiến chặt răng như thể muốn nghiền nát chúng.
Nhưng bây giờ toàn thân hắn rệu rã, không còn chút sức lực nào, đành cam chịu bị Lăng Miểu xách như một con cừu non chờ làm thịt.
Triệu trưởng lão nghe Lăng Miểu nói thì suýt nữa thì bật cười, nhưng ông ấy vẫn cố nhịn, giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đồng môn nào muốn giành danh ngạch của Bạch Cảnh?”
Ông ấy không nghe nói đến chuyện này trước đó.
Lăng Miểu quay về phía các đệ tử Nguyệt Hoa Tông: “Đồng môn nào muốn khiêu chiến Bạch sư huynh thì giơ tay đi, cơ hội ngàn năm có một, qua rồi đừng hối hận nhé!”
“Đủ rồi!”
Tư Đồ Triển lạnh lùng quát lớn, cắt ngang lời Lăng Miểu.
“Ngươi đừng có quá đáng!”
“Sao hả?”
Lăng Miểu nhếch mép cười, đáp trả: “Chỉ cho phép Ly Hỏa Tông các ngươi đổi người, không cho phép Nguyệt Hoa Tông bọn ta đổi người sao?”
Lúc này, sắc mặt của Tư Đồ Triển và Lăng Phong đã đen như đít nồi.
Nhưng tình thế là do bọn họ khơi mào, tức thì tức, nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay.
Một lúc lâu sau, Tư Đồ Triển nghiến răng nhìn Triệu trưởng lão, miễn cưỡng lên tiếng: “Bạch Cảnh từ bỏ danh ngạch.”
Bị đánh tới mức này, rõ ràng Bạch Cảnh không thể vào bí cảnh được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo quy định, khi một người từ bỏ danh ngạch, vị trí sẽ được nhường lại cho người đứng sau trong danh sách.
Nhưng người xếp thứ tám mươi mốt là Tiết Sâm, hiện cũng đang nằm bẹp trên đấu trường.
Người xếp thứ tám mươi hai là một đệ tử Ly Hỏa Tông khác, nhưng tình trạng cũng không khá hơn, trên người còn dán hai lá phù lục.
Lùi xuống nữa thì sẽ đến lượt một đệ tử nội môn của Nguyệt Hoa Tông.
Khi nghe thông báo, người này không kìm được mà hét lớn đầy phấn khích: “Lăng Miểu à! Từ giờ muội chính là thần tượng của ta!”
Sự việc đã rõ ràng, Tư Đồ Triển, Lăng Phong cùng các trưởng lão Ly Hỏa Tông không nói thêm lời nào, mặt mày tối sầm rời đi.
Trên khán đài, Thương Ngô đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía Lăng Miểu: “Các đệ tử có danh ngạch vào bí cảnh, trong hai ngày tới hãy chuẩn bị cho tốt.”
Dứt lời, y xoay người, dẫn theo các trưởng lão của Nguyệt Hoa Tông rời khỏi.
Lúc này, Phương Trục Trần cũng đứng lên, liếc nhìn Lăng Vũ đang ngồi cạnh rồi lạnh lùng hỏi: “Lăng Miểu là muội muội của muội, muội chưa từng phát hiện ra điều gì đặc biệt ở nha đầu đó sao?”
Lăng Vũ giật mình, trong lòng bồn chồn, đáp lại bằng giọng đầy vẻ bất an: “Không… không có…”
“Thật sao?”
Rõ ràng Phương Trục Trần không tin, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ quay sang căn dặn đệ tử đi thu dọn những người bất tỉnh trên đấu trường.
Trong đấu trường.
Khi các trưởng lão đã rời đi, Huyền Tứ nhảy phắt xuống khán đài, mặt mày hằm hằm như muốn ăn thịt người.
Hắn lướt đến trước mặt Lăng Miểu, nở một nụ cười lạnh lùng, bộ dáng ma quái dưới ánh sáng lập lòe của đống phù lục nằm la liệt dưới đất.
“Vui lắm phải không?”
Giọng nói như được ép ra từ kẽ răng.
“Thiên Nữ Tán Hoa vui lắm phải không?”
Lăng Miểu co rúm người lại, nhỏ giọng lí nhí: “Cũng… cũng vui ạ…”
Huyền Tứ nheo mắt, gằn từng chữ như thể sắp bùng nổ: “Đi nhặt hết những lá phù còn dùng được lại cho ta!”
“Dạ, tiểu muội làm ngay!”
Lăng Miểu biết mình sai nên không dám cãi nửa lời, chỉ vội vàng chạy đi nhặt phù lục.
Cảnh này khiến đám đệ tử Ly Hỏa Tông và Nguyệt Hoa Tông trong đấu trường không biết nên khóc hay cười.
Lâm Thiên Trừng đi theo nhóm đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông, nàng liếc nhìn phía bên kia nơi đệ tử Ly Hỏa Tông đang vất vả khiêng đồng môn của mình, rồi lại quay sang nhìn Lăng Miểu và mấy đệ tử Nguyệt Hoa Tông đang tự giác cúi xuống nhặt phù lục.
“Ồ, ai cũng bận rộn cả nhỉ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, nàng vô tình lùi lại vài bước, giả vờ như mình không thuộc nhóm đó, trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ lãnh đạm hiện lên nét "ta không liên quan", rồi quay người chạy mất.
Mọi người đều biết Lâm Thiên Trừng không thích làm việc nên chẳng ai buồn nói gì.
Đoạn Vân Chu gọi thêm mấy đệ tử Nguyệt Hoa Tông đến giúp nhặt phù lục.
Phù lục mỏng như tờ giấy, chỉ một phần tư xấp phù Lăng Miểu ném ra cũng đã hơn trăm tờ.
Khó trách Huyền Tứ lại bực mình đến vậy, vì tất cả đều là phù do hắn tự tay vẽ từng nét một.
Lần này Lăng Miểu không cãi lại, cũng không tỏ vẻ ngang ngược, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhặt từng lá phù.
Lúc nàng không nói gì, không làm trò, khuôn mặt như búp bê của nàng phối với bộ đạo phục xanh đậm của Nguyệt Hoa Tông, trông lại có phần dễ thương đến bất ngờ.
Trong sân, ánh mắt của các đệ tử Ly Hỏa Tông và Nguyệt Hoa Tông không tự chủ được đều hướng về phía Lăng Miểu.
Nhưng với sự hiện diện của đại sư huynh cả hai bên, không ai dám nói gì.
Đặc biệt là phía Ly Hỏa Tông, ánh mắt của họ đầy phức tạp.
Tiểu phế vật mà họ từng xem thường và chế nhạo, sau khi bị đuổi khỏi tông môn, không chỉ trở thành đệ tử thân truyền của tông khác mà còn quay lại đánh cho nội môn đệ tử của mình bầm dập, thậm chí khiến đệ tử thân truyền của tông bọn họ trọng thương.
Chuyện này... Biết tìm ai mà nói lý đây?
Thậm chí, không ít đệ tử nội môn Ly Hỏa Tông còn nhớ lại chuyện xảy ra trong đại điện ngày trước. Thấy tình cảnh này, họ lại càng tin rằng con báo yêu hôm đó đúng là do Lăng Miểu hạ gục.
Nếu quả thật là vậy thì Lăng Miểu hoàn toàn xứng đáng làm đệ tử thân truyền của Ly Hỏa Tông.
Tu chân giới luôn trọng kẻ mạnh, nhiều đệ tử nội môn bắt đầu cảm thấy băn khoăn.
Cuối cùng vị trí đệ tử thân truyền thứ năm nên dành cho Lăng Miểu có thực lực chiến đấu mạnh mẽ, hay Lăng Vũ với vẻ đẹp thuần khiết, dịu dàng đây?
Nhưng rồi họ lại nghĩ.
Đến nay, họ vẫn chưa từng thực sự chứng kiến sức mạnh của Lăng Vũ. Các trưởng lão và tông chủ đều nói rằng Lăng Vũ là thiên tài, vậy biết đâu nàng còn mạnh hơn Lăng Miểu?
Dù sao hai người họ cũng là tỷ muội ruột. Nếu Lăng Miểu đã lợi hại như vậy, thì chắc chắn Lăng Vũ còn mạnh hơn nhiều!
Nghĩ đến đây, không ít đệ tử nội môn Ly Hỏa Tông đều nhìn Lăng Vũ với ánh mắt đầy hy vọng.
Đúng rồi! Biết đâu Lăng Vũ còn mạnh hơn Lăng Miểu? Thật mong sớm có cơ hội chứng kiến sức mạnh của nàng!
Rất nhanh sau đó, Nguyệt Hoa Tông đã thu dọn xong phù lục, còn Ly Hỏa Tông thì đưa các đệ tử bị thương rời đi, cả hai bên lặng lẽ rút khỏi đấu trường.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay quá kỳ lạ, khiến mọi người nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ có điều, những gì muốn nói đều đã được viết rõ ràng trên khuôn mặt mỗi người.
Một bên thì vẻ mặt méo mó, khó chịu.
Còn bên kia thì khóe miệng như muốn nhếch đến tận mang tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro