Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Bây Giờ Là Lúc...
2024-12-11 10:59:11
Mấy đệ tử dẫn đầu của Ly Hỏa Tông thấy Lăng Miểu tránh được đợt tấn công đầu tiên bằng phù lục, liền nhanh chóng rút thêm một lá phù, chuẩn bị tung đợt tấn công thứ hai.
Nhưng vào lúc này, họ nhận ra tay Lăng Miểu cũng đang cử động.
Nàng mở túi giới tử của mình, nhàn nhãn lấy ra một xấp phù lục dày cộp.
Đúng vậy, một xấp.
Dày cộp.
Khi đệ tử đứng ở phía trước nhìn rõ thứ trên tay Lăng Miểu, đồng tử hắn co lại, hoảng hốt dừng lại ngay lập tức.
Các đệ tử phía sau cũng vội vàng phanh gấp, đồng thời lùi ra sau.
Cùng lúc đó, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện một ý nghĩ: Sao tiểu nha đầu này lại có nhiều phù lục như vậy!?
Làm người không thể… ít nhất cũng không nên như vậy chứ…
Lăng Miểu: “Tới đây, vui vẻ chút nào!”
Biết phù lục rất quý giá nên nàng không ném cả chồng mà chỉ ước lượng lượng dùng hợp lý, lấy ra một phần tư rồi ném mạnh ra.
Dù chỉ là một phần tư, nhưng hiệu quả vẫn vô cùng choáng ngợp.
Những lá phù lục bay ra như một tấm lưới lớn, bao trùm cả không gian.
Lăng Miểu còn ra vẻ nghiêm túc, đặt hẳn một cái tên cho chiêu này.
“Thiên! Nữ! Tán! Hoa!”
Nhìn những lá phù lục bay múa khắp trời, Huyền Tứ ở trên khán đài lập tức nổi gân xanh, thái dương giật liên hồi.
Ai dạy muội ấy dùng phù lục kiểu này hả!?
Là ai!!!
Hả!?
Hai tháng thức đêm viết phù lục của hắn, chẳng lẽ chỉ để nàng đem ra chơi “thiên nữ tán hoa” sao!?
Hắn nghiến chặt răng, suýt nữa thì nhảy xuống khán đài để đánh Lăng Miểu. May mà sư đệ Bạch Sơ Lạc bên cạnh nhanh tay giữ lại.
“Nhị sư huynh! Ta biết huynh rất tức! Nhưng huynh đừng vội! Ít nhất cũng phải để tiểu sư muội đánh xong đã!”
Lúc này, bên ngoài Huyền Tứ đã tức đến lộn ruột, trong đấu trường cũng hoàn toàn rối loạn.
Phù nổ, phù băng, phù định thân, phù mê hoặc…
Chỉ cần chạm vào người là có hiệu lực. Tiếng kêu la thảm thiết của đệ tử Ly Hỏa Tông vang lên không ngớt.
Không còn một ai có thể động thủ với Lăng Miểu nữa.
Lăng Vũ ở trên khán đài nhìn cảnh tượng trước mắt mà mặt mày tái mét.
Đặc biệt là khi thấy Lăng Miểu lấy ra xấp phù lục dày cộp, nàng ta không kìm được cắn chặt môi dưới.
Lăng Miểu này, sao lại có thực lực như vậy!?
Tại sao các sư huynh của nó lại đối xử tốt với nó đến thế!?
Nhiều phù lục như vậy, nói cho là cho, chẳng chút do dự!
Trái lại là nàng ta, dù tam sư huynh Trình Cẩm Thư và tứ sư huynh Bạch Cảnh đối xử với nàng ta rất ân cần, nhưng đại sư huynh Phương Trục Trần và nhị sư huynh Lâm Hạ thì lúc nào cũng lạnh nhạt.
Hơn nữa, dù là Trình Cẩm Thư hay Bạch Cảnh cũng chưa từng hào phóng đến mức cho nàng ta nhiều phù lục như vậy!
Chính nàng ta cũng không nhận ra, lúc này bản thân đã vô thức so sánh mình với người muội muội mà trước đây nàng ta không hề để vào mắt.
Cùng là tiểu sư muội của đại tông môn, một người là thiên tài, một người là phế vật.
Theo lý mà nói, chẳng phải một kẻ phế vật như Lăng Miểu nên làm nền để thiên tài như nàng ta tỏa sáng rực rỡ hơn sao?
Rốt cuộc là từ lúc nào, ở đâu, mọi chuyện lại đi sai đường thế này!?
Lăng Vũ oán trách nhìn thoáng qua Phương Trục Trần đang nhìn đấu trường trầm tư rồi lại quay đầu, ánh mắt đầy mong đợi hướng về phía Bạch Cảnh.
Mười mấy đệ tử Ly Hỏa Tông đã bị “thiên nữ tán hoa” đánh gục hoàn toàn.
Phù lục phủ kín như trời đổ, chẳng ai chạy thoát được. Có vài người may mắn tránh được, nhưng cũng nằm bất động giả chết, không dám đứng lên.
Chết cười, kết cục Tiết Sâm bày ra đấy.
Nếu lúc này bọn họ không biết điều mà đứng lên thì chắc chắn phải vì vinh dự tông môn mà đánh tiếp.
Nhưng giữ mạng vẫn quan trọng hơn.
Không đứng dậy thì thôi.
Sau màn náo loạn, giờ đây đấu trường chỉ còn lại hai người đang đứng là Lăng Miểu và Bạch Cảnh.
Lý chấp sự còn chưa kịp nói gì, bóng dáng nhỏ bé trên võ đài đã nhảy xuống, lao thẳng về phía Bạch Cảnh.
Phản ứng của Bạch Cảnh cũng rất nhanh, lập tức rút kiếm, dùng ngay kiếm pháp Ly Hỏa Tông mà chém ngang.
Kiếm phong sắc bén, nhưng Lăng Miểu chỉ cần nghiêng người nhẹ nhàng là tránh được.
Bạch Cảnh cảnh giác nhìn nàng. Những gì vừa xảy ra khiến hắn không thể không kinh hãi.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn là Lăng Miểu lại thực sự dám chủ động tấn công hắn.
“Ngươi dám đánh lén sao?”
“Đánh lén?”
Khóe miệng Lăng Miểu nhếch lên, tấn công Bạch Cảnh một lần nữa.
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Bạch Cảnh lại vung kiếm, nhưng Lăng Miểu dùng thân pháp kỳ lạ né tránh rồi trực tiếp đặt tay lên thanh kiếm của hắn, bật người lên không.
“Trận đổi vị trí đã kết thúc.”
Lăng Miểu đặt tay lên kiếm của Bạch Cảnh, dùng sức xoay người, một cú đá ngang mạnh mẽ giáng thẳng vào bên mặt của hắn.
“Giờ là lúc ta đánh ngươi.”
Nàng ra tay cực nhanh, Bạch Cảnh còn không kịp phản ứng.
Lần này Lăng Miểu không hề nương tay, mà sức mạnh cốt lõi lại chính là điểm nàng tự hào nhất.
Tiếng xương thịt va chạm vang vọng khắp võ đài, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Bạch Cảnh chỉ cảm thấy trong giây lát, bản thân đã mất đi ý thức, mắt thấy cảnh vật trước mặt từ dọc chuyển thành ngang.
Rồi hắn cảm giác được Lăng Miểu đang cưỡi lên người mình, tay túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn rời khỏi mặt đất, sau đó đấm một cú rất mạnh vào mặt hắn.
Khó khăn lắm hắn mới lấy lại được thần trí, cảm giác nhục nhã như muốn nuốt chửng lý trí hắn.
Hắn nắm lấy cổ tay Lăng Miểu, cố rặn ra vài chữ mơ hồ từ cái miệng đầy máu.
“Lăng Miểu, ngươi là phế vật, ngươi dựa vào đâu mà…”
Lăng Miểu nhướng mày, lại đấm thêm một cú nữa.
Mặt Bạch Cảnh lệch hẳn sang một bên, máu tươi phun ra.
“Ta nhìn ra rồi, thứ cứng nhất trên người ngươi chính là cái miệng này.”
Giọng điệu của Lăng Miểu đầy vẻ chế nhạo, nàng đưa tay nắm lấy cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng vào mình. Nàng ghé sát lại như thể sợ hắn không nghe rõ.
“Nghe cho rõ đây đồ rác rưởi. Mắt nhìn của sư tôn ta rất tốt, không cho phép ngươi nghi ngờ, hiểu chưa?”
Nói xong, nàng lại đấm thẳng một cú vào mặt hắn.
Lê Bân ở trên cao nghe Lăng Miểu nói vậy thì cười rộ lên.
“Haha! Tiểu nha đầu này, còn nhớ bảo vệ danh tiếng của sư tôn mình nữa chứ!”
“Đủ rồi!”
Lúc này, mặt mày Tư Đồ Triển đã tối sầm.
Ông ta nhìn sang Thương Ngô.
“Tông chủ Nguyệt Hoa Tông! Mau bảo nàng dừng tay đi!”
Thương Ngô nghe vậy, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Tư Đồ Triển, trong cổ họng bật ra tiếng cười lạnh. Y thờ ơ lặp lại lời của Tư Đồ Triển trước đó.
“Trên võ đài, sống chết tự chịu.”
“Ngươi!”
Ông ta tức đến mức muốn chửi thề.
Một kẻ ở Luyện Khí sơ kỳ lại có thể ngang nhiên đè bẹp một tu sĩ Trúc Cơ kỳ! Đây là điều ông ta không bao giờ ngờ tới! Rốt cuộc đây là đạo lý gì?
Ông ta trừng mắt đầy hằn học nhìn Lăng Phong đứng bên cạnh, ánh mắt chất chứa ý trách móc đã rõ ràng.
Nếu Lăng Phong nói cho ông ta biết Lăng Miểu có thực lực này từ sớm thì ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ trục xuất nàng ra khỏi tông môn!
Nhưng lúc này, chính Lăng Phong cũng lộ rõ vẻ khó tin, nhìn tình cảnh trong đấu trường mà ngây người một lúc lâu, giọng nói mang đầy sự ngờ vực.
“Nha đầu này trước đây... không như vậy...”
Nhưng vào lúc này, họ nhận ra tay Lăng Miểu cũng đang cử động.
Nàng mở túi giới tử của mình, nhàn nhãn lấy ra một xấp phù lục dày cộp.
Đúng vậy, một xấp.
Dày cộp.
Khi đệ tử đứng ở phía trước nhìn rõ thứ trên tay Lăng Miểu, đồng tử hắn co lại, hoảng hốt dừng lại ngay lập tức.
Các đệ tử phía sau cũng vội vàng phanh gấp, đồng thời lùi ra sau.
Cùng lúc đó, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện một ý nghĩ: Sao tiểu nha đầu này lại có nhiều phù lục như vậy!?
Làm người không thể… ít nhất cũng không nên như vậy chứ…
Lăng Miểu: “Tới đây, vui vẻ chút nào!”
Biết phù lục rất quý giá nên nàng không ném cả chồng mà chỉ ước lượng lượng dùng hợp lý, lấy ra một phần tư rồi ném mạnh ra.
Dù chỉ là một phần tư, nhưng hiệu quả vẫn vô cùng choáng ngợp.
Những lá phù lục bay ra như một tấm lưới lớn, bao trùm cả không gian.
Lăng Miểu còn ra vẻ nghiêm túc, đặt hẳn một cái tên cho chiêu này.
“Thiên! Nữ! Tán! Hoa!”
Nhìn những lá phù lục bay múa khắp trời, Huyền Tứ ở trên khán đài lập tức nổi gân xanh, thái dương giật liên hồi.
Ai dạy muội ấy dùng phù lục kiểu này hả!?
Là ai!!!
Hả!?
Hai tháng thức đêm viết phù lục của hắn, chẳng lẽ chỉ để nàng đem ra chơi “thiên nữ tán hoa” sao!?
Hắn nghiến chặt răng, suýt nữa thì nhảy xuống khán đài để đánh Lăng Miểu. May mà sư đệ Bạch Sơ Lạc bên cạnh nhanh tay giữ lại.
“Nhị sư huynh! Ta biết huynh rất tức! Nhưng huynh đừng vội! Ít nhất cũng phải để tiểu sư muội đánh xong đã!”
Lúc này, bên ngoài Huyền Tứ đã tức đến lộn ruột, trong đấu trường cũng hoàn toàn rối loạn.
Phù nổ, phù băng, phù định thân, phù mê hoặc…
Chỉ cần chạm vào người là có hiệu lực. Tiếng kêu la thảm thiết của đệ tử Ly Hỏa Tông vang lên không ngớt.
Không còn một ai có thể động thủ với Lăng Miểu nữa.
Lăng Vũ ở trên khán đài nhìn cảnh tượng trước mắt mà mặt mày tái mét.
Đặc biệt là khi thấy Lăng Miểu lấy ra xấp phù lục dày cộp, nàng ta không kìm được cắn chặt môi dưới.
Lăng Miểu này, sao lại có thực lực như vậy!?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao các sư huynh của nó lại đối xử tốt với nó đến thế!?
Nhiều phù lục như vậy, nói cho là cho, chẳng chút do dự!
Trái lại là nàng ta, dù tam sư huynh Trình Cẩm Thư và tứ sư huynh Bạch Cảnh đối xử với nàng ta rất ân cần, nhưng đại sư huynh Phương Trục Trần và nhị sư huynh Lâm Hạ thì lúc nào cũng lạnh nhạt.
Hơn nữa, dù là Trình Cẩm Thư hay Bạch Cảnh cũng chưa từng hào phóng đến mức cho nàng ta nhiều phù lục như vậy!
Chính nàng ta cũng không nhận ra, lúc này bản thân đã vô thức so sánh mình với người muội muội mà trước đây nàng ta không hề để vào mắt.
Cùng là tiểu sư muội của đại tông môn, một người là thiên tài, một người là phế vật.
Theo lý mà nói, chẳng phải một kẻ phế vật như Lăng Miểu nên làm nền để thiên tài như nàng ta tỏa sáng rực rỡ hơn sao?
Rốt cuộc là từ lúc nào, ở đâu, mọi chuyện lại đi sai đường thế này!?
Lăng Vũ oán trách nhìn thoáng qua Phương Trục Trần đang nhìn đấu trường trầm tư rồi lại quay đầu, ánh mắt đầy mong đợi hướng về phía Bạch Cảnh.
Mười mấy đệ tử Ly Hỏa Tông đã bị “thiên nữ tán hoa” đánh gục hoàn toàn.
Phù lục phủ kín như trời đổ, chẳng ai chạy thoát được. Có vài người may mắn tránh được, nhưng cũng nằm bất động giả chết, không dám đứng lên.
Chết cười, kết cục Tiết Sâm bày ra đấy.
Nếu lúc này bọn họ không biết điều mà đứng lên thì chắc chắn phải vì vinh dự tông môn mà đánh tiếp.
Nhưng giữ mạng vẫn quan trọng hơn.
Không đứng dậy thì thôi.
Sau màn náo loạn, giờ đây đấu trường chỉ còn lại hai người đang đứng là Lăng Miểu và Bạch Cảnh.
Lý chấp sự còn chưa kịp nói gì, bóng dáng nhỏ bé trên võ đài đã nhảy xuống, lao thẳng về phía Bạch Cảnh.
Phản ứng của Bạch Cảnh cũng rất nhanh, lập tức rút kiếm, dùng ngay kiếm pháp Ly Hỏa Tông mà chém ngang.
Kiếm phong sắc bén, nhưng Lăng Miểu chỉ cần nghiêng người nhẹ nhàng là tránh được.
Bạch Cảnh cảnh giác nhìn nàng. Những gì vừa xảy ra khiến hắn không thể không kinh hãi.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn là Lăng Miểu lại thực sự dám chủ động tấn công hắn.
“Ngươi dám đánh lén sao?”
“Đánh lén?”
Khóe miệng Lăng Miểu nhếch lên, tấn công Bạch Cảnh một lần nữa.
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Bạch Cảnh lại vung kiếm, nhưng Lăng Miểu dùng thân pháp kỳ lạ né tránh rồi trực tiếp đặt tay lên thanh kiếm của hắn, bật người lên không.
“Trận đổi vị trí đã kết thúc.”
Lăng Miểu đặt tay lên kiếm của Bạch Cảnh, dùng sức xoay người, một cú đá ngang mạnh mẽ giáng thẳng vào bên mặt của hắn.
“Giờ là lúc ta đánh ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ra tay cực nhanh, Bạch Cảnh còn không kịp phản ứng.
Lần này Lăng Miểu không hề nương tay, mà sức mạnh cốt lõi lại chính là điểm nàng tự hào nhất.
Tiếng xương thịt va chạm vang vọng khắp võ đài, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Bạch Cảnh chỉ cảm thấy trong giây lát, bản thân đã mất đi ý thức, mắt thấy cảnh vật trước mặt từ dọc chuyển thành ngang.
Rồi hắn cảm giác được Lăng Miểu đang cưỡi lên người mình, tay túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn rời khỏi mặt đất, sau đó đấm một cú rất mạnh vào mặt hắn.
Khó khăn lắm hắn mới lấy lại được thần trí, cảm giác nhục nhã như muốn nuốt chửng lý trí hắn.
Hắn nắm lấy cổ tay Lăng Miểu, cố rặn ra vài chữ mơ hồ từ cái miệng đầy máu.
“Lăng Miểu, ngươi là phế vật, ngươi dựa vào đâu mà…”
Lăng Miểu nhướng mày, lại đấm thêm một cú nữa.
Mặt Bạch Cảnh lệch hẳn sang một bên, máu tươi phun ra.
“Ta nhìn ra rồi, thứ cứng nhất trên người ngươi chính là cái miệng này.”
Giọng điệu của Lăng Miểu đầy vẻ chế nhạo, nàng đưa tay nắm lấy cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng vào mình. Nàng ghé sát lại như thể sợ hắn không nghe rõ.
“Nghe cho rõ đây đồ rác rưởi. Mắt nhìn của sư tôn ta rất tốt, không cho phép ngươi nghi ngờ, hiểu chưa?”
Nói xong, nàng lại đấm thẳng một cú vào mặt hắn.
Lê Bân ở trên cao nghe Lăng Miểu nói vậy thì cười rộ lên.
“Haha! Tiểu nha đầu này, còn nhớ bảo vệ danh tiếng của sư tôn mình nữa chứ!”
“Đủ rồi!”
Lúc này, mặt mày Tư Đồ Triển đã tối sầm.
Ông ta nhìn sang Thương Ngô.
“Tông chủ Nguyệt Hoa Tông! Mau bảo nàng dừng tay đi!”
Thương Ngô nghe vậy, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Tư Đồ Triển, trong cổ họng bật ra tiếng cười lạnh. Y thờ ơ lặp lại lời của Tư Đồ Triển trước đó.
“Trên võ đài, sống chết tự chịu.”
“Ngươi!”
Ông ta tức đến mức muốn chửi thề.
Một kẻ ở Luyện Khí sơ kỳ lại có thể ngang nhiên đè bẹp một tu sĩ Trúc Cơ kỳ! Đây là điều ông ta không bao giờ ngờ tới! Rốt cuộc đây là đạo lý gì?
Ông ta trừng mắt đầy hằn học nhìn Lăng Phong đứng bên cạnh, ánh mắt chất chứa ý trách móc đã rõ ràng.
Nếu Lăng Phong nói cho ông ta biết Lăng Miểu có thực lực này từ sớm thì ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ trục xuất nàng ra khỏi tông môn!
Nhưng lúc này, chính Lăng Phong cũng lộ rõ vẻ khó tin, nhìn tình cảnh trong đấu trường mà ngây người một lúc lâu, giọng nói mang đầy sự ngờ vực.
“Nha đầu này trước đây... không như vậy...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro