Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Vậy Thì Đến Lượ...

2024-12-11 10:59:11

Trên khán đài, Bạch Cảnh bị lời nói của Lăng Miểu khiêu khích đến mức sắc mặt đen thui, hắn tức giận đứng phắt dậy.

Lăng Vũ ở bên cạnh khẽ mím môi, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Bạch sư huynh, muội muội của ta còn nhỏ không hiểu chuyện, muội ấy không cố ý coi thường huynh đâu, huynh đừng chấp nhặt với muội ấy làm gì.”

Từ khi trở thành đệ tử thân truyền, Bạch Cảnh chưa từng bị ai nói chuyện như vậy.

Hắn tức tối nghiến răng ken két: “Lăng sư muội, muội thử nghe xem muội muội tốt của muội nói gì đi! Nàng ta chỉ là một phế vật, sao dám thách thức ta như vậy chứ?”

Lăng Vũ còn chưa kịp đáp lời thì bên dưới, Lăng Miểu lại hét lên: “Bạch sư huynh, rốt cuộc huynh có xuống không đây? Dây dưa cái gì thế? Dạy dỗ một kẻ phế vật như ta mà cũng cần chuẩn bị tâm lý à?”

Bạch Cảnh tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán.

“Không cần nói gì nữa! Ta đã ngứa mắt với nha đầu này từ lâu rồi! Hôm nay ta nhất định phải giải quyết nó cho xong!”

Lăng Vũ suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút không đành lòng, dịu dàng nói: “Dù sao Lăng Miểu cũng là muội muội của ta. Bạch sư huynh, huynh dạy dỗ muội ấy, trút giận cũng được, nhưng xin hãy nương tay, đừng đánh chết muội ấy.”

Bạch Cảnh: “Muội cứ yên tâm.”

Ài, nếu ai cũng thuần khiết, thiện lương như Lăng sư muội thì tốt biết mấy.

Rõ ràng là tỷ muội ruột, sao một người lại là thiên tài chân thiện mỹ, còn một người thì đầu óc có vấn đề, vô dụng đến mức này chứ?

Phương Trục Trần ngồi một bên khoanh tay nhìn Bạch Cảnh với ánh mắt khinh thường.

Hắn vốn chẳng ưa kiểu người thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng các trưởng bối đã không lên tiếng, hắn cũng không tiện nói thêm, chỉ lạnh nhạt nhắc một câu: “Chú ý mức độ.”

Bạch Cảnh đáp lại "vâng, đại sư huynh" rồi tung người nhảy xuống khu vực chờ đấu ở cạnh võ đài.

Hắn nhìn Lăng Miểu trên đài, cười khẩy: “Ha ha, tông chủ Nguyệt Hoa Tông lại đi nhận một kẻ vừa điên vừa vô dụng như ngươi làm đồ đệ. Sư tôn ngươi bản lĩnh thì không sai, nhưng ánh mắt đúng là chẳng ra gì!”

Lăng Miểu nhướng mày, không đáp lời.

Lý chấp sự quét mắt qua Bạch Cảnh đang hầm hầm giận dữ ngồi xuống, khóe miệng giật giật vài cái.

Tiểu nha đầu này, sao lại có bản lĩnh chọc tức người khác đến mức này chứ?

Là chấp sự của Nguyệt Hoa Tông, ông ấy vẫn luôn quan tâm đến an toàn của đệ tử. Trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay Lăng Miểu, ánh mắt lại quay về trận đấu trên đài.

“Được rồi, trận đấu bắt đầu, tự báo danh đi.”

Lăng Miểu: “Nguyệt Hoa Tông, Lăng Miểu.”

Tiết Sâm: “Hừ, Tiết Sâm.”

Lăng Miểu: “Hừ là tông phái nào vậy?”

Lý chấp sự lạnh lùng nói: “Không được coi thường quy tắc trên võ đài.”

Tiết Sâm: “... Ly Hỏa Tông, Tiết Sâm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Miểu: “Ngươi bị thiếu năng à? Ngay cả tên tông môn của mình cũng nói không xong.”

“Ngươi muốn chết sao!”

Tiết Sâm phẫn nộ, vung kiếm lao thẳng về phía Lăng Miểu.

Thấy nàng tay không tấc sắt, hắn cười nhạt trong lòng, nghĩ thầm: Con phế vật này tưởng đấu võ là chơi đồ hàng à? Lên đài mà ngay cả vũ khí cũng không mang. Để ta dạy nó cách làm người!

Nhưng điều khiến hắn càng khinh thường hơn là, dù hắn đã ra tay, Lăng Miểu vẫn đứng yên bất động.

Trong mắt Tiết Sâm lóe lên vẻ giễu cợt: bị ta dọa sợ đến mức không dám động đậy luôn rồi!

Ngay lúc hắn chuẩn bị tung một nhát kiếm đẹp mắt thì Lăng Miểu thờ ơ buông một câu: “Chậm quá.”

Cơn tức giận bùng lên, hắn không giữ lại chút sức lực nào, dồn toàn lực vung kiếm chém xuống.

Khoảnh khắc sau, ánh sáng lóe lên.

Choang!

Âm thanh sắc bén vang vọng, thanh kiếm của hắn bị chẻ đôi ngay giữa thân. Một nửa còn lại trong tay, nửa kia thì rơi tự do xuống đất.

Tiết Sâm trố mắt nhìn, đồng tử giãn ra, nụ cười chưa kịp tắt đã đông cứng trên gương mặt.

Không thể nào...

Kiếm của hắn...

Bị một tiểu phế vật luyện khí sơ kỳ chém gãy bằng tay!

Mặt Tiết Sâm tái mét.

Với kiếm tu, thanh kiếm là sinh mệnh, là niềm kiêu hãnh. Kiếm bị chẻ đôi chính là nỗi sỉ nhục tột cùng!

Chuyện xảy ra quá nhanh, Tiết Sâm đứng chết lặng, toàn thân run rẩy vì nhục nhã, đầu óc trống rỗng.

Lúc này khán đài im lặng đến nghẹt thở.

Mọi người đều chứng kiến rõ ràng. Tiểu nha đầu kia chỉ nhẹ nhàng vung tay mà thanh kiếm của Tiết Sâm đã chẻ làm đôi.

Cảnh tượng này quá hoang đường, không thể tin được!

Trên võ đài, Lăng Miểu nhìn Tiết Sâm đang đứng đờ người, nàng cố nén cười, chớp mắt vài cái: “Tấn công xong rồi à?”

Giọng nàng trong trẻo, vang vọng khắp nơi.

“Vậy thì đến lượt ta ra tay nhé!”

Dứt lời, thân hình nhỏ bé của nàng bỗng lao vút lên, tung một cú móc hàm mạnh mẽ vào cằm Tiết Sâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiết Sâm còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị đánh bay khỏi võ đài rồi ngã lăn xuống đất một cách thảm hại.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng cằm đã bị trật khớp, miệng không thể phát ra tiếng.

Tiết Sâm chống tay xuống đất, run rẩy vài giây rồi lại phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng bất tỉnh.

Trên khán đài, Tư Đồ Triển và Lăng Phong đồng thời sững sờ.

Họ quay sang nhìn nhau, ánh mắt đều hiện rõ sự ngỡ ngàng.

Tư Đồ Triển thấp giọng nói: “Chuyện này… Lăng Miểu làm thế nào vậy? Đây là luyện khí sơ kỳ sao?”

Lăng Phong lắc đầu, giọng nói cũng đầy bối rối: “Ta cũng không hiểu. Chẳng lẽ bấy lâu nay nha đầu này chỉ đang giấu thực lực?”

Bên phía Nguyệt Hoa Tông, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc ngồi cạnh nhau. Nhìn thấy màn này, cả hai đồng loạt liếc xuống chiếc vòng tay trên cổ tay của Lăng Miểu.

Trong lòng bọn họ đều dâng lên cảm giác kinh ngạc.

Hai tháng qua, tiểu sư muội tiến bộ cũng quá đáng sợ rồi!

Ở phía chỗ ngồi của Ly Hỏa Tông, các đệ tử trong đội đều đồng loạt đứng lên, ánh mắt dán chặt vào Tiết Sâm đang bất tỉnh trên đất.

Trên võ đài, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy vẻ kiêu ngạo của Lăng Miểu vang lên:

“Thực lực của đệ tử Trúc Cơ trung kỳ của Ly Hỏa Tông chỉ có thế thôi sao? Vậy những kẻ Trúc Cơ sơ kỳ chắc còn yếu hơn nữa nhỉ?”

“Ngươi!”

Đám đệ tử Ly Hỏa Tông tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng đối diện với thực tế vừa xảy ra, không ai dám mạnh miệng.

Lăng Miểu khoanh tay, nhìn xuống dưới đài, cười khẩy: “Không thì thế này đi.”

Giọng nàng càng lúc càng vang dội, tràn đầy khí thế: “Các ngươi cứ cùng lên đi. Ai có thể đánh gục ta, suất tham gia đại hội lần này sẽ thuộc về người đó.”

Mười mấy đệ tử Ly Hỏa Tông do dự nhìn nhau.

Cuối cùng, có người thì thầm: “Đến Tiết Sâm còn bị đánh bại, từng người chúng ta lên một không có cửa thắng. Chi bằng cùng nhau xông lên!”

“Đúng vậy, dù sao song quyền nan địch tứ thủ, nhiều người như thế này, chẳng lẽ không hạ nổi một đứa luyện khí sơ kỳ sao? Nếu may mắn, có khi xuất tham gia sẽ rơi vào tay mình!”

Lời nói này đã khích lệ tinh thần của cả đội. Một trong số họ là phù tu, lén lút rút ra mấy lá bùa rồi đưa cho đồng môn: “Đây là định thân phù. Chỉ cần dán được một lá lên người tiểu nha đầu đó là chúng ta chắc thắng!”

Đã chuẩn bị xong xuôi, hơn mười người cùng lúc lao thẳng về phía Lăng Miểu, đồng thời ném hàng loạt lá phù về phía nàng.

Lăng Miểu lùi lại vài bước, liếc qua đám phù đang bay tới rồi bật cười.

"Được lắm được lắm."

Muốn chơi phù phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0