Xuyên Thư 70, Mỹ Nhân Được Giáo Viên Dạy Học Bạo Sủng
A
2025-01-09 17:19:43
"Trên đường về em chạy xe đi."
Anh nói xong liền bước tới phía sau xe.
"Cái gì cơ?"
Lâm Gia Hân tròn mắt, nhìn bóng lưng anh đầy ngạc nhiên, nghi ngờ mình nghe nhầm. Đây là người từng hứa sau khi cưới sẽ không bắt nạt cô sao?
"Em chạy xe." Giang Hoài Sơ dừng bước, lặp lại lần nữa.
Đồ đàn ông tồi!
Bắt một cô gái cao mét sáu mấy như cô chở một người cao hơn mét tám về nhà, chẳng phải cố tình bắt nạt cô sao?
"Em không biết chạy xe."
Quả thật, Lâm Gia Hân không biết đi xe đạp. Nhưng dù có biết, cô cũng sẽ nói không.
Miệng đàn ông đúng là toàn nói dối!
Giang Hoài Sơ không biết cô đang thầm chửi rủa mình trong lòng. Thật ra, anh vốn định đi bộ về, trên đường tới đây anh đã nhớ kỹ lộ tuyến. Thôn Quang Minh cách huyện không xa, đi bộ mất chưa đầy một tiếng.
Nghe cô nói không biết chạy xe, anh im lặng vài giây, bắt đầu tháo nút áo ngoài.
Chiếc áo khoác màu xanh đậm bằng vải thô được anh cởi ra, gấp lại thành hình chữ nhật và đặt lên ghế sau xe đạp. Những chiếc nút áo được anh chỉnh lại khéo léo, ghim vào khe ghế sau để cố định.
Xong xuôi, anh trèo lên xe, chống một chân xuống đất, quay sang cô nói:
"Lên xe đi."
Hành động ân cần này khiến Lâm Gia Hân cảm thấy có chút áy náy, cô lặng lẽ rút lại những lời mắng thầm trong lòng.
Trên đường về, cô vẫn như lúc đi, hai tay nắm chặt lấy yên xe, không dám thả lỏng.
Giang Hoài Sơ đã cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ. Đôi tay rắn chắc lộ ra ngoài, cơ bắp săn chắc, đường nét trơn tru, nhìn là biết rất có lực.
Ánh mắt của Lâm Gia Hân hoàn toàn mất kiểm soát, trái nhìn, phải ngó, từ trên xuống dưới, cứ thế quét tới quét lui.
Đây chắc hẳn là kiểu người mà người ta hay nói: Mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì nhiều thịt.
Cô thừa nhận.
Cô thèm khát cơ thể của anh, rất thèm.
Trước đây, khi còn ở ngoài đời thực, cô cũng có vài sở thích nhỏ, chẳng hạn như lướt TikTok.
Cô thường ngắm gương mặt đẹp trai của các soái ca, sau đó là ngắm cơ thể họ, tất nhiên chỉ là phần thân trên. Sáu múi, tám múi, bắp tay to...
Đạo đức của cô thực ra dựa vào việc không có tiền và không có thời gian để phá bỏ.
Bây giờ, trong hiện thực, cô lại được sống với một kịch bản như trong tiểu thuyết. Cô kết hôn với Giang Hoài Sơ, người không chỉ có ngoại hình giống với người cô từng thầm mến mà còn có vóc dáng hoàn hảo như vậy.
Cô cảm thấy cuối cùng mình cũng vượt qua mọi khổ đau, đến được với ánh sáng rồi.
Khi Lâm Gia Hân đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ hạnh phúc, người đàn ông phía trước bất ngờ lên tiếng:
"Lâm Gia Hân, anh lạnh."
Cái kiểu gì đây?
Hai mươi tuổi, máu huyết còn đang sôi sục, vừa cởi áo ra chưa được mấy phút đã kêu lạnh, hơn nữa trời còn đang nắng to thế này.
Lâm Gia Hân không nhịn được thầm trách trong lòng, cúi xuống nhìn quần áo trên người mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác vải thô màu xanh, bên trong là áo dài tay màu đen, khá ấm áp.
Áo khoác của Giang Hoài Sơ đang bị cô ngồi lên, giờ bảo anh mặc lại thì thật không tiện. Cô mặc khá nhiều, nếu cởi một chiếc ra cũng không đến nỗi lạnh. Dù sao, lạnh chút cũng chỉ trong 20 phút là về đến nhà.
Nghĩ thế, cô buông một tay khỏi yên xe, bắt đầu cởi áo khoác.
Áo khoác của cô hơi rộng, nhìn qua có vẻ Giang Hoài Sơ có thể mặc vừa, dù có chật một chút thì cũng tốt hơn để anh bị lạnh.
Một tay cô giữ yên xe, tay kia tháo cúc áo, lo sợ mất thăng bằng nên cô khẽ hắng giọng:
"Giang Hoài Sơ, dừng xe sát lề đi."
"Sao vậy?"
"Anh không phải nói lạnh sao? Em cởi áo khoác cho anh mặc."
Giang Hoài Sơ đạp mạnh hai vòng bàn đạp, cười bất lực:
"Em ôm anh đi, thế là không lạnh nữa."
Ai nói anh là trai thẳng chứ? So với những người khác, anh chẳng hề thẳng chút nào.
Động tác tháo cúc áo của Lâm Gia Hân khựng lại, cậu em này quá cao tay.
Linh hồn cô gần 30 tuổi, còn Giang Hoài Sơ mới 20, trong mắt cô, anh chính là cậu em trai.
Anh nói xong liền bước tới phía sau xe.
"Cái gì cơ?"
Lâm Gia Hân tròn mắt, nhìn bóng lưng anh đầy ngạc nhiên, nghi ngờ mình nghe nhầm. Đây là người từng hứa sau khi cưới sẽ không bắt nạt cô sao?
"Em chạy xe." Giang Hoài Sơ dừng bước, lặp lại lần nữa.
Đồ đàn ông tồi!
Bắt một cô gái cao mét sáu mấy như cô chở một người cao hơn mét tám về nhà, chẳng phải cố tình bắt nạt cô sao?
"Em không biết chạy xe."
Quả thật, Lâm Gia Hân không biết đi xe đạp. Nhưng dù có biết, cô cũng sẽ nói không.
Miệng đàn ông đúng là toàn nói dối!
Giang Hoài Sơ không biết cô đang thầm chửi rủa mình trong lòng. Thật ra, anh vốn định đi bộ về, trên đường tới đây anh đã nhớ kỹ lộ tuyến. Thôn Quang Minh cách huyện không xa, đi bộ mất chưa đầy một tiếng.
Nghe cô nói không biết chạy xe, anh im lặng vài giây, bắt đầu tháo nút áo ngoài.
Chiếc áo khoác màu xanh đậm bằng vải thô được anh cởi ra, gấp lại thành hình chữ nhật và đặt lên ghế sau xe đạp. Những chiếc nút áo được anh chỉnh lại khéo léo, ghim vào khe ghế sau để cố định.
Xong xuôi, anh trèo lên xe, chống một chân xuống đất, quay sang cô nói:
"Lên xe đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hành động ân cần này khiến Lâm Gia Hân cảm thấy có chút áy náy, cô lặng lẽ rút lại những lời mắng thầm trong lòng.
Trên đường về, cô vẫn như lúc đi, hai tay nắm chặt lấy yên xe, không dám thả lỏng.
Giang Hoài Sơ đã cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ. Đôi tay rắn chắc lộ ra ngoài, cơ bắp săn chắc, đường nét trơn tru, nhìn là biết rất có lực.
Ánh mắt của Lâm Gia Hân hoàn toàn mất kiểm soát, trái nhìn, phải ngó, từ trên xuống dưới, cứ thế quét tới quét lui.
Đây chắc hẳn là kiểu người mà người ta hay nói: Mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì nhiều thịt.
Cô thừa nhận.
Cô thèm khát cơ thể của anh, rất thèm.
Trước đây, khi còn ở ngoài đời thực, cô cũng có vài sở thích nhỏ, chẳng hạn như lướt TikTok.
Cô thường ngắm gương mặt đẹp trai của các soái ca, sau đó là ngắm cơ thể họ, tất nhiên chỉ là phần thân trên. Sáu múi, tám múi, bắp tay to...
Đạo đức của cô thực ra dựa vào việc không có tiền và không có thời gian để phá bỏ.
Bây giờ, trong hiện thực, cô lại được sống với một kịch bản như trong tiểu thuyết. Cô kết hôn với Giang Hoài Sơ, người không chỉ có ngoại hình giống với người cô từng thầm mến mà còn có vóc dáng hoàn hảo như vậy.
Cô cảm thấy cuối cùng mình cũng vượt qua mọi khổ đau, đến được với ánh sáng rồi.
Khi Lâm Gia Hân đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ hạnh phúc, người đàn ông phía trước bất ngờ lên tiếng:
"Lâm Gia Hân, anh lạnh."
Cái kiểu gì đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mươi tuổi, máu huyết còn đang sôi sục, vừa cởi áo ra chưa được mấy phút đã kêu lạnh, hơn nữa trời còn đang nắng to thế này.
Lâm Gia Hân không nhịn được thầm trách trong lòng, cúi xuống nhìn quần áo trên người mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác vải thô màu xanh, bên trong là áo dài tay màu đen, khá ấm áp.
Áo khoác của Giang Hoài Sơ đang bị cô ngồi lên, giờ bảo anh mặc lại thì thật không tiện. Cô mặc khá nhiều, nếu cởi một chiếc ra cũng không đến nỗi lạnh. Dù sao, lạnh chút cũng chỉ trong 20 phút là về đến nhà.
Nghĩ thế, cô buông một tay khỏi yên xe, bắt đầu cởi áo khoác.
Áo khoác của cô hơi rộng, nhìn qua có vẻ Giang Hoài Sơ có thể mặc vừa, dù có chật một chút thì cũng tốt hơn để anh bị lạnh.
Một tay cô giữ yên xe, tay kia tháo cúc áo, lo sợ mất thăng bằng nên cô khẽ hắng giọng:
"Giang Hoài Sơ, dừng xe sát lề đi."
"Sao vậy?"
"Anh không phải nói lạnh sao? Em cởi áo khoác cho anh mặc."
Giang Hoài Sơ đạp mạnh hai vòng bàn đạp, cười bất lực:
"Em ôm anh đi, thế là không lạnh nữa."
Ai nói anh là trai thẳng chứ? So với những người khác, anh chẳng hề thẳng chút nào.
Động tác tháo cúc áo của Lâm Gia Hân khựng lại, cậu em này quá cao tay.
Linh hồn cô gần 30 tuổi, còn Giang Hoài Sơ mới 20, trong mắt cô, anh chính là cậu em trai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro