Xuyên Thư 70, Mỹ Nhân Được Giáo Viên Dạy Học Bạo Sủng

A

2025-01-09 17:19:43

Lâm Gia Hân ừ một tiếng, rồi đưa tay ôm lấy eo Giang Hoài Sơ.

Sống gần 30 năm, cô thậm chí chưa từng nắm tay đàn ông, vậy mà lần tiếp xúc đầu tiên lại là một cái ôm. Nụ cười trên môi cô lúc này có lẽ đến súng AK47 cũng không thể ngăn được.

Em trai thật tốt, em trai lắm chiêu.

Chiêu trò?

Giang Hoài Sơ thực ra chẳng có chút kinh nghiệm nào. Toàn bộ lý thuyết của anh đều do một người bạn thích viết tiểu thuyết và mẹ anh, bà Giang một người mê tiểu thuyết, chỉ dạy.

Bà Giang từng nói:

"Đi xe mà không ôm, chắc não có vấn đề."

Lúc nãy anh bất chợt nhớ ra câu đó, liền viện lý do ngớ ngẩn này thử xem sao, không ngờ lại thành công thật.

Đối mặt với Lâm Gia Hân đang ngồi phía sau, khóe môi Giang Hoài Sơ khẽ nhếch lên.

Suốt quãng đường về, hai người không nói thêm lời nào.

Đến cửa nhà họ Lâm, Lâm Gia Hân nhảy xuống xe, định vẫy tay chào tạm biệt anh. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô nhận ra hai má anh đỏ ửng một cách kỳ lạ.

Cô tò mò nhìn thêm vài lần, rồi không chắc chắn hỏi:

"Giang Hoài Sơ, có phải anh lạnh đến phát sốt rồi không?"

Nhìn không giống xấu hổ, với lại cô còn chưa ngượng, anh là đàn ông, bị ôm một cái mà ngượng đến mức này sao?

Lâm Gia Hân định đưa tay kiểm tra trán anh, nhưng lại sợ đường đột, đành hạ tay xuống.

Ngay sau đó, tay cô bị Giang Hoài Sơ nắm lấy, đặt lên trán anh. Anh hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh sốt rồi à?”

Anh cúi thấp đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Gia Hân thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh. Nhưng nhiệt độ trên trán anh lại không cao.

Lạ thật, chẳng lẽ ngại thật sao?

Xem ra cậu em này còn khá ngây thơ.

Lâm Gia Hân rút tay lại, nhẹ nhàng nói:

“Không sốt đâu, có thể do gió thổi nên hơi dị ứng thôi, lát nữa là ổn.”

Cô không vạch trần anh, thậm chí còn giúp anh tìm một cái cớ hợp lý.

“Em về đây.”

Lâm Gia Hân chào anh, định quay đi, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy chiếc áo trên ghế sau. Chiếc áo đã bị cô ngồi lên, giờ để anh mặc lại, ngay cả cô cũng thấy ngại. Cô đưa tay lấy chiếc áo, nói:

“Áo bẩn rồi, để em giặt xong rồi trả anh.”

Nhưng Giang Hoài Sơ đã nhanh hơn, anh nhặt áo lên mặc luôn:

“Không bẩn, không cần giặt.”

Anh bước thẳng đến cổng nhà họ Lâm, hơi ngẩng cằm, ra hiệu cô mở cửa.

Lâm Gia Hân ngẩn người hai giây, sau đó đi tới mở cửa, tò mò hỏi:

“Anh chưa về nhà sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh về cùng em. Chúng ta đã kết hôn, lẽ ra nên sống cùng nhau.”

“Cạch” một tiếng, chìa khóa trên tay Lâm Gia Hân rơi xuống đất. Sống cùng nhau?

Đúng là đã kết hôn, sống chung là điều đương nhiên, Giang Hoài Sơ không nói sai. Chỉ là cô vẫn chưa quen với việc đã kết hôn, trong đầu chỉ nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ lấy giấy kết hôn, chứ chưa kịp nghĩ tới chuyện sau đó.

Cô liếc nhìn Giang Hoài Sơ. Ở chung với anh dường như cũng không phải là điều quá tệ, nghĩ đi nghĩ lại, thấy không lỗ chút nào.

Giang Hoài Sơ cúi người nhặt chìa khóa, không nhận ra ánh mắt đầy táo bạo của cô. Anh bổ sung thêm:

“Đúng lúc nhà anh không có ai, có thể…”

Câu nói còn chưa dứt, đã bị Lâm Gia Hân cắt ngang:

“Giang Hoài Sơ, chuyện đó để tối hẵng làm đi.”

Dù gì cô cũng là người từ thế kỷ 21, lướt mạng không ít, hiểu ý anh ngay lập tức.

Chuyện vợ chồng thì không có gì phải ngại, đã kết hôn rồi, tất nhiên là hợp lý.

Chỉ là Lâm Gia Hân có chút e ngại về cánh tay rám nắng của nguyên chủ, dù không đến mức quá xấu, nhưng vẫn đen hơn các phần khác trên cơ thể, khiến cô có chút ám ảnh mỗi lần tắm.

Tuy tự mình chê bai, cô lại không muốn nghe bất kỳ lời nào từ miệng Giang Hoài Sơ về chuyện đó.

Cô sợ chưa kịp làm quen với giấy kết hôn thì đã phải đi lấy giấy ly hôn.

“Chuyện gì cơ?”

Giang Hoài Sơ nhíu mày, nhưng ngay sau đó anh hiểu ra hàm ý trong lời cô. Anh cười khẽ, vẻ mặt pha chút đùa cợt:

“Anh hơi gấp, chuyện đó ban ngày cũng làm được mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thư 70, Mỹ Nhân Được Giáo Viên Dạy Học Bạo Sủng

Số ký tự: 0