Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Chương 36
2024-11-01 02:52:32
Giờ tuy không còn mê tín như trước, nhưng mọi người vẫn xem trọng tang sự hơn. Có câu “người chết là lớn.”
Trương Tú Huệ cảm ơn vài câu, rồi ra hiệu cho Thẩm Tuế Hoan.
Thẩm Tuế Hoan lập tức bước tới, lấy một nắm kẹo từ túi vải bỏ vào tay bác gái: “Kẹo này để cho Giang Tử và Tiếu Tiếu ăn cho ngọt miệng, bác đừng ngại.”
Nhà bác Vương có cậu con trai bảy tuổi tên là Vương Giang và cô con gái nhỏ bốn tuổi tên là Vương Tiếu. Lúc này hai đứa không thấy đâu, chắc đang chơi đùa ở đầu ngõ.
Thẩm Tuế Hoan bảo bác đừng ngại, nhưng bác Vương cũng không thể thật sự không khách sáo, hai bên nhường qua nhường lại một lúc, cuối cùng Thẩm Tuế Hoan vẫn tặng được kẹo.
Cũng giống như phong tục lì xì Tết, người lớn đưa lì xì rồi cũng phải từ chối vài câu cho đúng lễ.
Dĩ nhiên, với những người thân không liên lạc thường xuyên hoặc họ hàng xa, màn từ chối này sẽ dài ra, đôi khi còn kèm theo "chiêu cuối" là đặt quà xuống rồi đi thẳng.
Bác gái họ Lý, nhà ở giữa tiền viện, lúc nãy còn đang rửa bát ngoài bể nước, thấy cảnh này thì nhanh chóng rửa bát xong, đứng tựa cửa chờ.
Hẳn là sắp đến lượt nhà mình rồi nhỉ.
Quả nhiên, chưa bao lâu sau, Trương Tú Huệ cùng Thẩm Tuế Hoan đã đi đến trước cửa nhà.
Thấy bác gái đứng chờ sẵn, Trương Tú Huệ cười hỏi: “Chị Lý, ăn cơm xong rồi đấy à?”
Bác gái họ Lý tươi cười chào đón, giải thích: “Vâng, vừa ăn xong, rửa bát xong thì ra đây ngồi hóng mát.”
Trương Tú Huệ thấy lúc nãy bác còn đang bận rộn, nhưng cũng không nói ra, chỉ hướng vào nhà gọi cô bé đang quét dọn: “Hồng Anh, lại đây, bác có kẹo cho con này.”
Cô bé Hồng Anh mới năm tuổi, nghe có kẹo thì lập tức bỏ chổi chạy ra cửa, đôi mắt tròn xoe, nhìn Trương Tú Huệ đầy háo hức.
Trương Tú Huệ lấy một nắm kẹo trong túi của Thẩm Tuế Hoan, đưa cho Hồng Anh.
“Chị Lý à, con gái tôi sắp đi làm rồi, nhà thì không tiện làm tiệc, đành gửi chút kẹo coi như là chia vui.”
Bác gái họ Lý thấy tay Hồng Anh đầy ắp kẹo, vui đến nỗi cười không khép miệng lại được: “Bác Trương, khách sáo quá, được ăn kẹo là vui lắm rồi. Hồng Anh, mau cảm ơn bác Trương đi.”
Cô bé Hồng Anh cẩn thận giữ lấy mấy viên kẹo trong tay, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bác Trương ạ.”
Trương Tú Huệ xoa xoa bím tóc của Hồng Anh, cười: “Không cần khách sáo đâu, Hồng Anh.”
Rồi bà quay sang bác Lý, nói: “Chị Lý, tôi còn phải qua nhà khác nữa, có gì mình gặp nhau sau nhé.”
Bác Lý vội gật đầu: “Bác Trương cứ đi đi, khi nào rảnh mình nói chuyện sau, đều là hàng xóm cả mà.”
Phát xong kẹo cho hai nhà, cửa nhà thầy Nghiêm cũng vừa mở ra.
Trương Tú Huệ cảm ơn vài câu, rồi ra hiệu cho Thẩm Tuế Hoan.
Thẩm Tuế Hoan lập tức bước tới, lấy một nắm kẹo từ túi vải bỏ vào tay bác gái: “Kẹo này để cho Giang Tử và Tiếu Tiếu ăn cho ngọt miệng, bác đừng ngại.”
Nhà bác Vương có cậu con trai bảy tuổi tên là Vương Giang và cô con gái nhỏ bốn tuổi tên là Vương Tiếu. Lúc này hai đứa không thấy đâu, chắc đang chơi đùa ở đầu ngõ.
Thẩm Tuế Hoan bảo bác đừng ngại, nhưng bác Vương cũng không thể thật sự không khách sáo, hai bên nhường qua nhường lại một lúc, cuối cùng Thẩm Tuế Hoan vẫn tặng được kẹo.
Cũng giống như phong tục lì xì Tết, người lớn đưa lì xì rồi cũng phải từ chối vài câu cho đúng lễ.
Dĩ nhiên, với những người thân không liên lạc thường xuyên hoặc họ hàng xa, màn từ chối này sẽ dài ra, đôi khi còn kèm theo "chiêu cuối" là đặt quà xuống rồi đi thẳng.
Bác gái họ Lý, nhà ở giữa tiền viện, lúc nãy còn đang rửa bát ngoài bể nước, thấy cảnh này thì nhanh chóng rửa bát xong, đứng tựa cửa chờ.
Hẳn là sắp đến lượt nhà mình rồi nhỉ.
Quả nhiên, chưa bao lâu sau, Trương Tú Huệ cùng Thẩm Tuế Hoan đã đi đến trước cửa nhà.
Thấy bác gái đứng chờ sẵn, Trương Tú Huệ cười hỏi: “Chị Lý, ăn cơm xong rồi đấy à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác gái họ Lý tươi cười chào đón, giải thích: “Vâng, vừa ăn xong, rửa bát xong thì ra đây ngồi hóng mát.”
Trương Tú Huệ thấy lúc nãy bác còn đang bận rộn, nhưng cũng không nói ra, chỉ hướng vào nhà gọi cô bé đang quét dọn: “Hồng Anh, lại đây, bác có kẹo cho con này.”
Cô bé Hồng Anh mới năm tuổi, nghe có kẹo thì lập tức bỏ chổi chạy ra cửa, đôi mắt tròn xoe, nhìn Trương Tú Huệ đầy háo hức.
Trương Tú Huệ lấy một nắm kẹo trong túi của Thẩm Tuế Hoan, đưa cho Hồng Anh.
“Chị Lý à, con gái tôi sắp đi làm rồi, nhà thì không tiện làm tiệc, đành gửi chút kẹo coi như là chia vui.”
Bác gái họ Lý thấy tay Hồng Anh đầy ắp kẹo, vui đến nỗi cười không khép miệng lại được: “Bác Trương, khách sáo quá, được ăn kẹo là vui lắm rồi. Hồng Anh, mau cảm ơn bác Trương đi.”
Cô bé Hồng Anh cẩn thận giữ lấy mấy viên kẹo trong tay, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bác Trương ạ.”
Trương Tú Huệ xoa xoa bím tóc của Hồng Anh, cười: “Không cần khách sáo đâu, Hồng Anh.”
Rồi bà quay sang bác Lý, nói: “Chị Lý, tôi còn phải qua nhà khác nữa, có gì mình gặp nhau sau nhé.”
Bác Lý vội gật đầu: “Bác Trương cứ đi đi, khi nào rảnh mình nói chuyện sau, đều là hàng xóm cả mà.”
Phát xong kẹo cho hai nhà, cửa nhà thầy Nghiêm cũng vừa mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro