Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Chia Kẹo
2024-11-01 02:52:32
Tứ hợp viện chỉ là một dạng cấu trúc nhà ở với bốn phía xây nhà bao quanh. Nếu chỉ có ba mặt thì gọi là "tam hợp viện."
Khu tập thể nhà máy cán thép tuy không phải là một khu nhà khép kín, nhưng là một khu dân cư trải dài cả một con phố. Ban đầu, khu này được xây gần nhà máy nên chủ yếu dành cho công nhân nhà máy cán thép, thế là mọi người quen gọi thành tên.
Dù vậy, không phải nhà nào cũng là công nhân cán thép, cũng có giáo viên và công nhân nhà máy dệt được ủy ban phường phân đến ở đây, nhưng số này không nhiều.
Dĩ nhiên, nhà họ Thẩm cũng không mời hết cả khu đến, chỉ mời những nhà đã giúp đỡ mình dạo trước. Những gia đình này hầu hết đều ở cùng một khu viện.
Còn những người ở viện khác, nếu không phải họ hàng thân thích thì cũng không muốn quản chuyện nhà người khác. Trong khu viện, dù ngày thường có mâu thuẫn thì lúc khó khăn cũng sẵn sàng giúp đỡ nhau.
Khu viện của nhà họ Thẩm chia làm ba phần: tiền viện, trung viện và hậu viện, mỗi phần có khoảng chín, mười phòng. Tiền viện có ba hộ gia đình, trong đó hai hộ là công nhân nhà máy cán thép, thường ngày hay tiếp xúc với bố Thẩm là Thẩm Kiến Quốc, dù sao cũng là đồng nghiệp. Hai hộ này ở bên phải và ở giữa tiền viện. Chỉ có một hộ mới chuyển vào là gia đình thầy giáo họ Nghiêm.
Lúc này, mọi người đã ăn tối xong và ngồi hóng mát ngoài cửa, chỉ có nhà thầy Nghiêm là còn đóng cửa.
Trương Tú Huệ đi về phía hộ bên phải tiền viện, thấy bác gái nhà họ Vương đang ngồi trên ghế nhỏ trước cửa, bà bắt chuyện: “Chị Vương, đang nghỉ ngơi đấy ạ. Hôm qua phiền chị quá, nếu không có chị giúp, thật không biết sẽ thành ra sao.”
Bác gái nhà họ Vương vội đứng dậy, xua tay nói: “Có gì đâu, hàng xóm láng giềng cả mà, giơ tay giúp nhau một chút là chuyện nên làm thôi.”
Chồng của bác Vương, ông Vương Hải, cũng cười nói thêm: “Bác Trương khách sáo quá, bình thường Kiến Quốc cũng giúp tôi không ít đâu.”
Thẩm Kiến Quốc là người tốt, đáng tiếc là đã mất sớm.
Trương Tú Huệ cười nhẹ: “Chúng ta là hàng xóm cũ, mọi người đều nhiệt tình, tôi biết mà.”
Bà tiếp tục: “Con gái tôi vừa tốt nghiệp trung cấp, được phân về làm việc ở phòng y tế nhà máy cán thép. Theo lý mà nói thì cũng nên mời mọi người đến chung vui, nhưng nhà tôi...”
Chưa kịp nói hết, bác gái nhà họ Vương đã xua tay nói ngay: “Chị em hiểu mà, không cần khách sáo đâu.”
Ông Vương Hải phe phẩy quạt, gật đầu đồng tình. Ai cũng hiểu, mới lo xong tang sự, đâu thể vì một chút việc vui mà lại bày tiệc. Ngày xưa, khi có tang, người ta còn phải để tang ba năm, không được dự thi, không được lấy vợ gả chồng, vợ chồng cũng phải kiêng cữ.
Khu tập thể nhà máy cán thép tuy không phải là một khu nhà khép kín, nhưng là một khu dân cư trải dài cả một con phố. Ban đầu, khu này được xây gần nhà máy nên chủ yếu dành cho công nhân nhà máy cán thép, thế là mọi người quen gọi thành tên.
Dù vậy, không phải nhà nào cũng là công nhân cán thép, cũng có giáo viên và công nhân nhà máy dệt được ủy ban phường phân đến ở đây, nhưng số này không nhiều.
Dĩ nhiên, nhà họ Thẩm cũng không mời hết cả khu đến, chỉ mời những nhà đã giúp đỡ mình dạo trước. Những gia đình này hầu hết đều ở cùng một khu viện.
Còn những người ở viện khác, nếu không phải họ hàng thân thích thì cũng không muốn quản chuyện nhà người khác. Trong khu viện, dù ngày thường có mâu thuẫn thì lúc khó khăn cũng sẵn sàng giúp đỡ nhau.
Khu viện của nhà họ Thẩm chia làm ba phần: tiền viện, trung viện và hậu viện, mỗi phần có khoảng chín, mười phòng. Tiền viện có ba hộ gia đình, trong đó hai hộ là công nhân nhà máy cán thép, thường ngày hay tiếp xúc với bố Thẩm là Thẩm Kiến Quốc, dù sao cũng là đồng nghiệp. Hai hộ này ở bên phải và ở giữa tiền viện. Chỉ có một hộ mới chuyển vào là gia đình thầy giáo họ Nghiêm.
Lúc này, mọi người đã ăn tối xong và ngồi hóng mát ngoài cửa, chỉ có nhà thầy Nghiêm là còn đóng cửa.
Trương Tú Huệ đi về phía hộ bên phải tiền viện, thấy bác gái nhà họ Vương đang ngồi trên ghế nhỏ trước cửa, bà bắt chuyện: “Chị Vương, đang nghỉ ngơi đấy ạ. Hôm qua phiền chị quá, nếu không có chị giúp, thật không biết sẽ thành ra sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác gái nhà họ Vương vội đứng dậy, xua tay nói: “Có gì đâu, hàng xóm láng giềng cả mà, giơ tay giúp nhau một chút là chuyện nên làm thôi.”
Chồng của bác Vương, ông Vương Hải, cũng cười nói thêm: “Bác Trương khách sáo quá, bình thường Kiến Quốc cũng giúp tôi không ít đâu.”
Thẩm Kiến Quốc là người tốt, đáng tiếc là đã mất sớm.
Trương Tú Huệ cười nhẹ: “Chúng ta là hàng xóm cũ, mọi người đều nhiệt tình, tôi biết mà.”
Bà tiếp tục: “Con gái tôi vừa tốt nghiệp trung cấp, được phân về làm việc ở phòng y tế nhà máy cán thép. Theo lý mà nói thì cũng nên mời mọi người đến chung vui, nhưng nhà tôi...”
Chưa kịp nói hết, bác gái nhà họ Vương đã xua tay nói ngay: “Chị em hiểu mà, không cần khách sáo đâu.”
Ông Vương Hải phe phẩy quạt, gật đầu đồng tình. Ai cũng hiểu, mới lo xong tang sự, đâu thể vì một chút việc vui mà lại bày tiệc. Ngày xưa, khi có tang, người ta còn phải để tang ba năm, không được dự thi, không được lấy vợ gả chồng, vợ chồng cũng phải kiêng cữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro