Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Chương 34
2024-11-01 02:52:32
Sống với nhau là vậy, có qua có lại, chỉ chăm chăm tính toán được mất sẽ sinh ra bất mãn, mà tình cảm cũng chẳng bền lâu.
Thẩm Yên Nhiên vội đưa tiền và phiếu qua, tươi cười nói: “Cảm ơn chị Đường. Chị Đường thật là vừa đẹp người đẹp nết, đồng chí gương mẫu nhé!”
Được lời khen ngọt ngào, Đường Hồng Anh bật cười, vẫn không khỏi vui vẻ, đáp lại: “Em này, lúc nào cũng miệng ngọt nhất khi có lợi nhỉ.”
Thẩm Yên Nhiên đã bóc viên kẹo sữa thỏ trắng ra, nhét vào miệng Đường Hồng Anh, rồi lấy thêm vài viên đặt vào tay chị: “Chị Đường, rộng rãi ghê!”
Đường Hồng Anh cũng không ngại, ngậm kẹo trong miệng, vẫy tay: “Thôi, đi làm việc đi, có gì mà khách sáo với chị.”
Ôi, lại được thêm ba viên kẹo sữa thỏ trắng, có thể để dành cho con gái nhâm nhi rồi.
Mặc dù có phiếu kẹo, nhưng để mua kẹo, ngoài phiếu còn phải có tiền, vì thế chị cũng không mua nhiều, chỉ mua khi con thèm. Phiếu kẹo còn có thể đổi với các chị em ở quầy khác, cũng có thể đổi ra tiền, không thể tiêu bừa được.
Trong hợp tác xã, Thẩm Yên Nhiên hoạt bát như cá gặp nước, hai người Thẩm Tuế Hoan và Thẩm Hướng Dương lặng lẽ đứng sau quan sát, thấy cô ấy luôn gọi mọi người bằng “chị” với “dì,” khéo léo trò chuyện, ai cũng vui vẻ.
Thẩm Yên Nhiên: “Hợp tác xã, chính là ngôi nhà thứ hai của em, không có máu mủ ruột thịt, nhưng người thân thì không thiếu, ai cũng tốt bụng.”
Thẩm Tuế Hoan và Thẩm Hướng Dương: “Chỉ có thể kính phục.”
Khi đã dùng hết phiếu và tiền, cũng mua đủ thứ cần thiết, Thẩm Tuế Hoan còn bỏ thêm một ít nữa, cả ba mới khệ nệ xách đồ về.
Trương Tú Huệ: “Thứ không cần cũng mua, thật là không còn chừa lại đồng nào, đi cướp hợp tác xã đấy chắc!”
Bữa tối cũng rất đơn giản, chỉ có một đĩa dưa muối, đậu đũa xào đậu phụ vụn, ăn kèm cháo trắng và khoai lang là đủ ngon miệng.
Hai chị em Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh thì ăn cháo đặc, sợ không đủ no nên còn hâm nóng một cái bánh bao to cho hai đứa chia nhau.
Ăn xong, Trương Tú Huệ dẫn Thẩm Tuế Hoan đi từng nhà phát kẹo, tiện thể đi dạo tiêu cơm, hôm nay ăn hơi nhiều một chút.
Thời buổi này, mọi người hầu hết đều gầy, ăn đủ no đã là tốt, chuyện thiếu dinh dưỡng là thường, không chết đói là giỏi rồi. Nhà nào có người mập một chút, chắc chắn là gia đình khá giả.
Nói đến tứ hợp viện, mọi người thường nghĩ ngay đến kiểu nhà tứ hợp viện phía Bắc, đặc biệt là ở Yên Kinh. Nhưng thực ra miền Nam cũng có tứ hợp viện, thường gọi là "thiên tĩnh viện" vì giữa sân có giếng trời. Ngoài kiểu tứ hợp viện khép kín của miền Bắc và kiểu có giếng trời của miền Nam, còn có tứ hợp viện kiểu hang động ở miền Trung và miền Tây, hay tứ hợp viện dạng sàn ở vùng Tây Nam.
Thẩm Yên Nhiên vội đưa tiền và phiếu qua, tươi cười nói: “Cảm ơn chị Đường. Chị Đường thật là vừa đẹp người đẹp nết, đồng chí gương mẫu nhé!”
Được lời khen ngọt ngào, Đường Hồng Anh bật cười, vẫn không khỏi vui vẻ, đáp lại: “Em này, lúc nào cũng miệng ngọt nhất khi có lợi nhỉ.”
Thẩm Yên Nhiên đã bóc viên kẹo sữa thỏ trắng ra, nhét vào miệng Đường Hồng Anh, rồi lấy thêm vài viên đặt vào tay chị: “Chị Đường, rộng rãi ghê!”
Đường Hồng Anh cũng không ngại, ngậm kẹo trong miệng, vẫy tay: “Thôi, đi làm việc đi, có gì mà khách sáo với chị.”
Ôi, lại được thêm ba viên kẹo sữa thỏ trắng, có thể để dành cho con gái nhâm nhi rồi.
Mặc dù có phiếu kẹo, nhưng để mua kẹo, ngoài phiếu còn phải có tiền, vì thế chị cũng không mua nhiều, chỉ mua khi con thèm. Phiếu kẹo còn có thể đổi với các chị em ở quầy khác, cũng có thể đổi ra tiền, không thể tiêu bừa được.
Trong hợp tác xã, Thẩm Yên Nhiên hoạt bát như cá gặp nước, hai người Thẩm Tuế Hoan và Thẩm Hướng Dương lặng lẽ đứng sau quan sát, thấy cô ấy luôn gọi mọi người bằng “chị” với “dì,” khéo léo trò chuyện, ai cũng vui vẻ.
Thẩm Yên Nhiên: “Hợp tác xã, chính là ngôi nhà thứ hai của em, không có máu mủ ruột thịt, nhưng người thân thì không thiếu, ai cũng tốt bụng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tuế Hoan và Thẩm Hướng Dương: “Chỉ có thể kính phục.”
Khi đã dùng hết phiếu và tiền, cũng mua đủ thứ cần thiết, Thẩm Tuế Hoan còn bỏ thêm một ít nữa, cả ba mới khệ nệ xách đồ về.
Trương Tú Huệ: “Thứ không cần cũng mua, thật là không còn chừa lại đồng nào, đi cướp hợp tác xã đấy chắc!”
Bữa tối cũng rất đơn giản, chỉ có một đĩa dưa muối, đậu đũa xào đậu phụ vụn, ăn kèm cháo trắng và khoai lang là đủ ngon miệng.
Hai chị em Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh thì ăn cháo đặc, sợ không đủ no nên còn hâm nóng một cái bánh bao to cho hai đứa chia nhau.
Ăn xong, Trương Tú Huệ dẫn Thẩm Tuế Hoan đi từng nhà phát kẹo, tiện thể đi dạo tiêu cơm, hôm nay ăn hơi nhiều một chút.
Thời buổi này, mọi người hầu hết đều gầy, ăn đủ no đã là tốt, chuyện thiếu dinh dưỡng là thường, không chết đói là giỏi rồi. Nhà nào có người mập một chút, chắc chắn là gia đình khá giả.
Nói đến tứ hợp viện, mọi người thường nghĩ ngay đến kiểu nhà tứ hợp viện phía Bắc, đặc biệt là ở Yên Kinh. Nhưng thực ra miền Nam cũng có tứ hợp viện, thường gọi là "thiên tĩnh viện" vì giữa sân có giếng trời. Ngoài kiểu tứ hợp viện khép kín của miền Bắc và kiểu có giếng trời của miền Nam, còn có tứ hợp viện kiểu hang động ở miền Trung và miền Tây, hay tứ hợp viện dạng sàn ở vùng Tây Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro