Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Hợp Tác Xã
2024-11-25 13:54:08
Hợp tác xã Huy Thành cung cấp nhiều mặt hàng phong phú, đáp ứng đủ nhu cầu thiết yếu của mọi người.
Đúng lúc đang vào giờ làm việc, nhân viên hoặc ngồi sau quầy, hoặc nhàn nhã sắp xếp lại quầy hàng, hoặc phục vụ khách. Dù không nhiệt tình như sau này, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu, chửi mắng người khác như thùng thuốc súng dễ châm nổ.
Thẩm Yên Nhiên đi thẳng đến quầy hàng gia dụng, hướng về phía người phụ nữ trẻ đang ngồi khâu giày và cất tiếng gọi: “Chị Đường, bận rộn quá nhỉ?”
Đường Hồng Anh ngẩng lên, thấy người quen, đáp lại: “Phải rồi, có em đến thì chị lại càng bận hơn đây. Hôm nay muốn mua gì? Kẹo phải không, cần bao nhiêu?”
Nói rồi, chị đặt miếng giày đang khâu vào giỏ đựng kim chỉ bằng tre, đứng dậy bước ra quầy.
Thẩm Yên Nhiên nhìn qua quầy hàng, chỉ vào hũ kẹo trái cây rồi đưa phiếu kẹo cho Đường Hồng Anh, nói: “Chị Đường, lấy ba cân kẹo trái cây nhé. Khoảng bao nhiêu tiền vậy?”
Một cân kẹo trái cây chừng một trăm viên, mỗi nhà chia tay mời khách khoảng tám đến mười viên là vừa. Tính như vậy thì vẫn còn dư, kẹo trái cây để ở nhà không sợ hỏng, còn có thể dỗ An An và Ninh Ninh uống thuốc.
Đường Hồng Anh nhận phiếu kẹo, kiểm tra không vấn đề gì, rồi bắt đầu cân kẹo, nói: “Một tệ rưỡi, một xu được hai viên kẹo trái cây.”
Thẩm Yên Nhiên đếm tiền nhàu nát, tìm ra ba tờ năm hào, đủ một tệ rưỡi, rồi đưa qua: “Chị Đường, dạo này em học thêm được mẫu thêu đế giày mới, hôm nào chị em mình trao đổi nhé.”
Hoa văn phú quý đã không còn khiến Thẩm Yên Nhiên thấy hứng thú nữa, dạo gần đây cô ấy học thêm mẫu cá chép.
Gặp người chung sở thích như Đường Hồng Anh, cô ấy không kìm được mà muốn chia sẻ.
Đường Hồng Anh nhướng mày, hào hứng nói: “Được đấy, hôm nào hẹn nhé. Đúng rồi, hôm nay chị còn ít kẹo sữa thỏ trắng, em muốn lấy không?”
Người ta vẫn hay nói, bảy viên kẹo sữa thỏ trắng tương đương với một ly sữa, dù chẳng có căn cứ khoa học nào, nhưng lúc này ai cũng tin vậy.
Thẩm Yên Nhiên nhớ đến vị ngọt ngào của kẹo sữa thỏ trắng, nên gật đầu ngay: “Được ạ, nhưng mà em hết phiếu kẹo rồi, vừa xài hết lúc nãy, hay mình đổi phiếu đi chị?”
Thời này không cho phép buôn bán cá nhân, nhưng đổi hàng thì được phép.
Dĩ nhiên, việc buôn bán cá nhân cũng không phải cấm là có thể ngăn hoàn toàn, vẫn có chợ đen và các phiên chợ ở nông thôn.
Đường Hồng Anh chẳng lấy làm lạ, cười đùa: “Em nhắm vào phiếu của chị đấy hả? Lúc nào cũng tinh ranh thế nhỉ.”
Nói xong, chị quay sang lục trong túi xách, rồi đưa cho Thẩm Yên Nhiên: “Nửa cân phiếu kẹo đổi nửa cân phiếu vải nhé.”
Thật ra kiểu đổi này không công bằng lắm, nhưng đôi bên cũng có lúc được, lúc mất, nên chẳng ai quá câu nệ.
Đúng lúc đang vào giờ làm việc, nhân viên hoặc ngồi sau quầy, hoặc nhàn nhã sắp xếp lại quầy hàng, hoặc phục vụ khách. Dù không nhiệt tình như sau này, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu, chửi mắng người khác như thùng thuốc súng dễ châm nổ.
Thẩm Yên Nhiên đi thẳng đến quầy hàng gia dụng, hướng về phía người phụ nữ trẻ đang ngồi khâu giày và cất tiếng gọi: “Chị Đường, bận rộn quá nhỉ?”
Đường Hồng Anh ngẩng lên, thấy người quen, đáp lại: “Phải rồi, có em đến thì chị lại càng bận hơn đây. Hôm nay muốn mua gì? Kẹo phải không, cần bao nhiêu?”
Nói rồi, chị đặt miếng giày đang khâu vào giỏ đựng kim chỉ bằng tre, đứng dậy bước ra quầy.
Thẩm Yên Nhiên nhìn qua quầy hàng, chỉ vào hũ kẹo trái cây rồi đưa phiếu kẹo cho Đường Hồng Anh, nói: “Chị Đường, lấy ba cân kẹo trái cây nhé. Khoảng bao nhiêu tiền vậy?”
Một cân kẹo trái cây chừng một trăm viên, mỗi nhà chia tay mời khách khoảng tám đến mười viên là vừa. Tính như vậy thì vẫn còn dư, kẹo trái cây để ở nhà không sợ hỏng, còn có thể dỗ An An và Ninh Ninh uống thuốc.
Đường Hồng Anh nhận phiếu kẹo, kiểm tra không vấn đề gì, rồi bắt đầu cân kẹo, nói: “Một tệ rưỡi, một xu được hai viên kẹo trái cây.”
Thẩm Yên Nhiên đếm tiền nhàu nát, tìm ra ba tờ năm hào, đủ một tệ rưỡi, rồi đưa qua: “Chị Đường, dạo này em học thêm được mẫu thêu đế giày mới, hôm nào chị em mình trao đổi nhé.”
Hoa văn phú quý đã không còn khiến Thẩm Yên Nhiên thấy hứng thú nữa, dạo gần đây cô ấy học thêm mẫu cá chép.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gặp người chung sở thích như Đường Hồng Anh, cô ấy không kìm được mà muốn chia sẻ.
Đường Hồng Anh nhướng mày, hào hứng nói: “Được đấy, hôm nào hẹn nhé. Đúng rồi, hôm nay chị còn ít kẹo sữa thỏ trắng, em muốn lấy không?”
Người ta vẫn hay nói, bảy viên kẹo sữa thỏ trắng tương đương với một ly sữa, dù chẳng có căn cứ khoa học nào, nhưng lúc này ai cũng tin vậy.
Thẩm Yên Nhiên nhớ đến vị ngọt ngào của kẹo sữa thỏ trắng, nên gật đầu ngay: “Được ạ, nhưng mà em hết phiếu kẹo rồi, vừa xài hết lúc nãy, hay mình đổi phiếu đi chị?”
Thời này không cho phép buôn bán cá nhân, nhưng đổi hàng thì được phép.
Dĩ nhiên, việc buôn bán cá nhân cũng không phải cấm là có thể ngăn hoàn toàn, vẫn có chợ đen và các phiên chợ ở nông thôn.
Đường Hồng Anh chẳng lấy làm lạ, cười đùa: “Em nhắm vào phiếu của chị đấy hả? Lúc nào cũng tinh ranh thế nhỉ.”
Nói xong, chị quay sang lục trong túi xách, rồi đưa cho Thẩm Yên Nhiên: “Nửa cân phiếu kẹo đổi nửa cân phiếu vải nhé.”
Thật ra kiểu đổi này không công bằng lắm, nhưng đôi bên cũng có lúc được, lúc mất, nên chẳng ai quá câu nệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro