Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Chương 5
2024-11-25 13:54:08
Thẩm Tuế Hoan cảm kích nhìn mọi người, cúi người, giọng to rõ:
“Cảm ơn mọi người đã đứng ra giúp đỡ, cháu Thẩm Tuế Hoan, sẽ luôn ghi nhớ.”
Sau đó, cô quay sang nói với đám người nhà họ Vương:
“Động tay động chân thì chúng tôi không ngánnhưng có đánh nhau cũng không giải quyết được gì, sợ các người còn phải vào đồn ngồi đấy.”
“Thôi thế này, mai các người lại đến đây, chúng ta giải quyết dứt điểm. Hôm nay, cứ nói rõ yêu cầu trước đã.”
Vương Lệ quay đầu nhìn Vương Lý Thị và Vương Thắng Lợi, ba người ghé đầu lại thì thầm bàn bạc.
Chẳng mấy chốc, cả ba đứng thẳng dậy. Vương Lý Thị là người lên tiếng đầu tiên:
“Con gái tôi, tôi nhất định phải đưa về, tiền bồi thường cũng phải đưa đủ cho chúng tôi.”
Tiền bồi thường, rất quan trọng.
Vương Thắng Lợi lập tức gật đầu đồng tình, còn Vương Lệ thì yếu ớt nói thêm:
“Chiêu Đệ và Lai Đệ, tôi cũng phải mang đi.”
Nghe đến đây, Thẩm Yên Nhiên tức đến phát cáu mắng thẳng:
“Vương Lệ, nhớ kỹ cho tôi, nhà họ Thẩm này không có Chiêu Đệ với Lai Đệ gì cả, chỉ có Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh thôi!”
Từ khi Vương Lệ dẫn người nhà mẹ đẻ tới gây sự, Thẩm Yên Nhiên không còn coi cô ta là người nhà nữa, không thèm gọi chị dâu mà gọi thẳng tên cô ta luôn
Nếu như là ngày thường, có lẽ Trương Tú Huệ sẽ can ngăn, nhưng bây giờ...
Từ khi sinh đôi hai bé gái, Vương Lệ luôn muốn có một đứa con trai nhưng mấy năm rồi vẫn không mang thai lại.
Vì vậy, cô ta định đi đường tắt, đổi tên cho Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh thành Chiêu Đệ và Lai Đệ.
Nhưng nhà họ Thẩm không ai đồng ý. Đặc biệt là Thẩm Cháo Dương!
Thấy vợ mình trọng nam khinh nữ như vậy, anh ấy càng yêu thương hai cô con gái sinh đôi hơn. Mỗi ngày sau khi tan làm, anh ấy đều đến cửa hàng cung tiêu để mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho hai đứa nhỏ.
Việc đổi tên vì thế mà không thành.
Vương Lệ không toại nguyện vẫn luôn ấm ức và thường xuyên gọi hai đứa nhỏ là Chiêu Đệ và Lai Đệ như thể việc đổi tên có thể giúp cô ta sinh được con trai vậy.
Vương Thắng Lợi cố kìm nén sự bực tức, nhanh chóng khuyên nhủ:
“Chị ơi, hai con bé kia là gánh nặng, chị mang theo làm gì chúng ta không cần đâu.”
Hai đứa trẻ là gánh nặng vô ích, mang về chỉ tốn cơm.
Vương Lý Thị cũng có cùng suy nghĩ, liền dỗ dành:
“Lệ Lệ, nếu mang theo Chiêu Đệ với Lai Đệ thì sao con còn có thể tái giá được chứ?”
“Nghe mẹ, đừng mang theo chúng.”
Đưa con gái về nhà là để nhắm tới tiền sính lễ và khoản bồi thường, thêm hai đứa nhỏ nữa thì phải nuôi thêm hai cái miệng ăn, không đáng.
Thẩm Yên Nhiên lườm một cái vừa định phản bác thì đã bị Thẩm Tuế Hoan nói trước:
“Thế chỉ có vậy thôi đúng không?”
Nói xong, nhanh chóng đi đi.
Vương Thắng Lợi xoay xoay mắt, quyết định thừa cơ thêm điều kiện:
“Phải tìm cho tao một công việc nữa, tao cũng muốn làm người thành phố.”
Ăn lương thực thành phố. Ngon chứ!
Thẩm Yên Nhiên tức đến đập tay vào ngực mình, mắng:
“Anh nghĩ anh ngon lắm sao, mà còn đòi công việc nữa à, sao không đòi lên trời luôn đi.”
Muốn ngồi không ăn bát vàng, không tự lượng sức.
Nên nhớ, việc làm trong thành phố thì ngay cả người trong thành phố còn tranh giành nhau không nổi.
Đó đều là thứ mà mỗi gia đình tranh nhau từng tí một, không có bản lĩnh, không có quan hệ thì chẳng thể nào mà kiếm được.
Phần lớn những gia đình trong thành phố, mỗi nhà chỉ có một người đi làm, lo nuôi sống cả gia đình.
Còn rất nhiều người phải làm ruộng ở quê vì không có nhà hoặc không được chia đủ nhà trong thành phố.
“Cảm ơn mọi người đã đứng ra giúp đỡ, cháu Thẩm Tuế Hoan, sẽ luôn ghi nhớ.”
Sau đó, cô quay sang nói với đám người nhà họ Vương:
“Động tay động chân thì chúng tôi không ngánnhưng có đánh nhau cũng không giải quyết được gì, sợ các người còn phải vào đồn ngồi đấy.”
“Thôi thế này, mai các người lại đến đây, chúng ta giải quyết dứt điểm. Hôm nay, cứ nói rõ yêu cầu trước đã.”
Vương Lệ quay đầu nhìn Vương Lý Thị và Vương Thắng Lợi, ba người ghé đầu lại thì thầm bàn bạc.
Chẳng mấy chốc, cả ba đứng thẳng dậy. Vương Lý Thị là người lên tiếng đầu tiên:
“Con gái tôi, tôi nhất định phải đưa về, tiền bồi thường cũng phải đưa đủ cho chúng tôi.”
Tiền bồi thường, rất quan trọng.
Vương Thắng Lợi lập tức gật đầu đồng tình, còn Vương Lệ thì yếu ớt nói thêm:
“Chiêu Đệ và Lai Đệ, tôi cũng phải mang đi.”
Nghe đến đây, Thẩm Yên Nhiên tức đến phát cáu mắng thẳng:
“Vương Lệ, nhớ kỹ cho tôi, nhà họ Thẩm này không có Chiêu Đệ với Lai Đệ gì cả, chỉ có Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh thôi!”
Từ khi Vương Lệ dẫn người nhà mẹ đẻ tới gây sự, Thẩm Yên Nhiên không còn coi cô ta là người nhà nữa, không thèm gọi chị dâu mà gọi thẳng tên cô ta luôn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như là ngày thường, có lẽ Trương Tú Huệ sẽ can ngăn, nhưng bây giờ...
Từ khi sinh đôi hai bé gái, Vương Lệ luôn muốn có một đứa con trai nhưng mấy năm rồi vẫn không mang thai lại.
Vì vậy, cô ta định đi đường tắt, đổi tên cho Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh thành Chiêu Đệ và Lai Đệ.
Nhưng nhà họ Thẩm không ai đồng ý. Đặc biệt là Thẩm Cháo Dương!
Thấy vợ mình trọng nam khinh nữ như vậy, anh ấy càng yêu thương hai cô con gái sinh đôi hơn. Mỗi ngày sau khi tan làm, anh ấy đều đến cửa hàng cung tiêu để mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho hai đứa nhỏ.
Việc đổi tên vì thế mà không thành.
Vương Lệ không toại nguyện vẫn luôn ấm ức và thường xuyên gọi hai đứa nhỏ là Chiêu Đệ và Lai Đệ như thể việc đổi tên có thể giúp cô ta sinh được con trai vậy.
Vương Thắng Lợi cố kìm nén sự bực tức, nhanh chóng khuyên nhủ:
“Chị ơi, hai con bé kia là gánh nặng, chị mang theo làm gì chúng ta không cần đâu.”
Hai đứa trẻ là gánh nặng vô ích, mang về chỉ tốn cơm.
Vương Lý Thị cũng có cùng suy nghĩ, liền dỗ dành:
“Lệ Lệ, nếu mang theo Chiêu Đệ với Lai Đệ thì sao con còn có thể tái giá được chứ?”
“Nghe mẹ, đừng mang theo chúng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đưa con gái về nhà là để nhắm tới tiền sính lễ và khoản bồi thường, thêm hai đứa nhỏ nữa thì phải nuôi thêm hai cái miệng ăn, không đáng.
Thẩm Yên Nhiên lườm một cái vừa định phản bác thì đã bị Thẩm Tuế Hoan nói trước:
“Thế chỉ có vậy thôi đúng không?”
Nói xong, nhanh chóng đi đi.
Vương Thắng Lợi xoay xoay mắt, quyết định thừa cơ thêm điều kiện:
“Phải tìm cho tao một công việc nữa, tao cũng muốn làm người thành phố.”
Ăn lương thực thành phố. Ngon chứ!
Thẩm Yên Nhiên tức đến đập tay vào ngực mình, mắng:
“Anh nghĩ anh ngon lắm sao, mà còn đòi công việc nữa à, sao không đòi lên trời luôn đi.”
Muốn ngồi không ăn bát vàng, không tự lượng sức.
Nên nhớ, việc làm trong thành phố thì ngay cả người trong thành phố còn tranh giành nhau không nổi.
Đó đều là thứ mà mỗi gia đình tranh nhau từng tí một, không có bản lĩnh, không có quan hệ thì chẳng thể nào mà kiếm được.
Phần lớn những gia đình trong thành phố, mỗi nhà chỉ có một người đi làm, lo nuôi sống cả gia đình.
Còn rất nhiều người phải làm ruộng ở quê vì không có nhà hoặc không được chia đủ nhà trong thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro