Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Chương 50
2024-11-25 13:54:08
Viện trưởng còn phải đi kiểm tra bệnh viện nội trú. Vài ngày trước, có một anh hùng cứu hỏa được đưa đến, vừa qua khỏi nguy hiểm, cần được theo dõi kỹ lưỡng.
“Vâng, cảm ơn viện trưởng.”
Thẩm Tuế Hoan nhanh chân bước ra cửa, tiễn viện trưởng Ngụy ra ngoài, đến khi bóng bà khuất hẳn mới quay lại văn phòng.
Phòng khám Trung y
Thẩm Tuế Hoan mượn chậu nước và giẻ lau của bác sĩ La, cẩn thận lau chùi bàn ghế thật sạch sẽ.
Thật ra phòng cũng không đến nỗi bụi bặm, chỉ là lâu ngày không sử dụng. Hôm nay trời nóng, đến khi Thẩm Tuế Hoan đi làm thủ tục ở phòng nhân sự về, bàn ghế đã khô ráo.
Bác sĩ La ngồi bên, vừa đọc báo vừa uống trà, thấy Thẩm Tuế Hoan liếc nhìn mình, ông mỉm cười giải thích: “Bác sĩ chúng ta, khi bận thì rất bận, lúc rảnh lại chẳng có việc gì.”
“Nhất là bệnh viện nhiều khoa phòng, đa số bệnh nhân tìm đến khoa Ngoại, Phụ sản, Nhi… nên số người đến Trung y không nhiều.”
Thẩm Tuế Hoan từng thực tập ở bệnh viện Yên Kinh nên cũng quen với tình trạng này, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, một bà lão khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc thưa thớt được búi gọn, đi cùng một thanh niên trẻ vào phòng.
Bà lão bước nhanh về phía bác sĩ La, lấy sổ khám bệnh ra khỏi túi vải và đặt lên bàn.
Bác sĩ La gấp tờ báo lại, đặt sang bên và tập trung đón tiếp bệnh nhân.
Thẩm Tuế Hoan sắp xếp lại đồ trong hộp dụng cụ, ghi lại những vật dụng cần thiết mà hộp thiếu. Ví dụ như các loại kim châm cứu, kim ba cạnh, kim cấy chỉ, kim hoa mai, và các đồ dùng cá nhân khác như cốc uống nước, hộp cơm nhôm, sổ ghi chép (để ghi chép tình trạng bệnh nhân và liều lượng thuốc)...
À, và cả sách Trung y nữa.
Những lúc nhàn rỗi thế này đúng là cơ hội tốt để đọc sách mà.
Sắp xếp xong, thấy bác sĩ La còn đang bận, Thẩm Tuế Hoan xin phép ra ngoài dạo quanh bệnh viện. Cô tìm được vị trí của nhà vệ sinh, biết được quầy thuốc và lịch hoạt động của nhà ăn, cũng như tìm được nhà ăn nào nấu ngon nhất.
Còn một điều thú vị nữa, nhà ăn số 2 nơi anh Hà Vũ (người ở cùng khu gia đình trung viện với Thẩm Tuế Hoan) làm việc gần ngay bệnh viện, cũng được nhiều người khen ngon.
Thời gian trôi nhanh qua từng bước chân của Thẩm Tuế Hoan. Khi tiếng chuông tan tầm vang lên, dòng người mặc đồng phục xanh lam nối đuôi nhau đổ ra từ nhà máy, hướng về nhà ăn, bãi đỗ xe và cổng lớn nhà máy cán thép.
Thẩm Tuế Hoan cũng hòa vào dòng người về nhà.
Về đến nhà, cô thấy chỉ có mỗi mẹ Trương Tú Huệ ở nhà.
Thẩm Yên Nhiên và Thẩm Hướng Dương hôm nay đã đăng ký hết phép để đi học, cả hai đang học lớp 11. Dù kỳ thi đại học trước đó bị hoãn nhưng không chừng sắp tới sẽ có thông báo thi lại, hai chị em phải tranh thủ học hành.
(Hệ thống giáo dục thập niên 60 khá phức tạp, có sự khác biệt giữa các vùng, ở đây sử dụng mô hình 5-2-2, tức là 5 năm tiểu học, 2 năm trung học cơ sở, và 2 năm trung học phổ thông. Tháng 6 năm 1966, kỳ thi đại học bị hoãn, đến ngày 27 tháng 7 thì có thông báo chính thức hủy bỏ. Kỳ thi chỉ được phục hồi vào tháng 9 năm 1977.)
“Vâng, cảm ơn viện trưởng.”
Thẩm Tuế Hoan nhanh chân bước ra cửa, tiễn viện trưởng Ngụy ra ngoài, đến khi bóng bà khuất hẳn mới quay lại văn phòng.
Phòng khám Trung y
Thẩm Tuế Hoan mượn chậu nước và giẻ lau của bác sĩ La, cẩn thận lau chùi bàn ghế thật sạch sẽ.
Thật ra phòng cũng không đến nỗi bụi bặm, chỉ là lâu ngày không sử dụng. Hôm nay trời nóng, đến khi Thẩm Tuế Hoan đi làm thủ tục ở phòng nhân sự về, bàn ghế đã khô ráo.
Bác sĩ La ngồi bên, vừa đọc báo vừa uống trà, thấy Thẩm Tuế Hoan liếc nhìn mình, ông mỉm cười giải thích: “Bác sĩ chúng ta, khi bận thì rất bận, lúc rảnh lại chẳng có việc gì.”
“Nhất là bệnh viện nhiều khoa phòng, đa số bệnh nhân tìm đến khoa Ngoại, Phụ sản, Nhi… nên số người đến Trung y không nhiều.”
Thẩm Tuế Hoan từng thực tập ở bệnh viện Yên Kinh nên cũng quen với tình trạng này, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, một bà lão khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc thưa thớt được búi gọn, đi cùng một thanh niên trẻ vào phòng.
Bà lão bước nhanh về phía bác sĩ La, lấy sổ khám bệnh ra khỏi túi vải và đặt lên bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ La gấp tờ báo lại, đặt sang bên và tập trung đón tiếp bệnh nhân.
Thẩm Tuế Hoan sắp xếp lại đồ trong hộp dụng cụ, ghi lại những vật dụng cần thiết mà hộp thiếu. Ví dụ như các loại kim châm cứu, kim ba cạnh, kim cấy chỉ, kim hoa mai, và các đồ dùng cá nhân khác như cốc uống nước, hộp cơm nhôm, sổ ghi chép (để ghi chép tình trạng bệnh nhân và liều lượng thuốc)...
À, và cả sách Trung y nữa.
Những lúc nhàn rỗi thế này đúng là cơ hội tốt để đọc sách mà.
Sắp xếp xong, thấy bác sĩ La còn đang bận, Thẩm Tuế Hoan xin phép ra ngoài dạo quanh bệnh viện. Cô tìm được vị trí của nhà vệ sinh, biết được quầy thuốc và lịch hoạt động của nhà ăn, cũng như tìm được nhà ăn nào nấu ngon nhất.
Còn một điều thú vị nữa, nhà ăn số 2 nơi anh Hà Vũ (người ở cùng khu gia đình trung viện với Thẩm Tuế Hoan) làm việc gần ngay bệnh viện, cũng được nhiều người khen ngon.
Thời gian trôi nhanh qua từng bước chân của Thẩm Tuế Hoan. Khi tiếng chuông tan tầm vang lên, dòng người mặc đồng phục xanh lam nối đuôi nhau đổ ra từ nhà máy, hướng về nhà ăn, bãi đỗ xe và cổng lớn nhà máy cán thép.
Thẩm Tuế Hoan cũng hòa vào dòng người về nhà.
Về đến nhà, cô thấy chỉ có mỗi mẹ Trương Tú Huệ ở nhà.
Thẩm Yên Nhiên và Thẩm Hướng Dương hôm nay đã đăng ký hết phép để đi học, cả hai đang học lớp 11. Dù kỳ thi đại học trước đó bị hoãn nhưng không chừng sắp tới sẽ có thông báo thi lại, hai chị em phải tranh thủ học hành.
(Hệ thống giáo dục thập niên 60 khá phức tạp, có sự khác biệt giữa các vùng, ở đây sử dụng mô hình 5-2-2, tức là 5 năm tiểu học, 2 năm trung học cơ sở, và 2 năm trung học phổ thông. Tháng 6 năm 1966, kỳ thi đại học bị hoãn, đến ngày 27 tháng 7 thì có thông báo chính thức hủy bỏ. Kỳ thi chỉ được phục hồi vào tháng 9 năm 1977.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro