Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Đi Làm
2024-11-25 13:54:08
“Bệnh viện Nhân dân Huy Thành có nhiều phòng Trung y hơn, hình như có ba phòng và sáu bác sĩ. Sau này nếu có cơ hội, cô có thể đến đó học hỏi thêm, giao lưu kinh nghiệm.”
Thẩm Tuế Hoan đồng tình: “Tam nhân hành tất hữu ngã sư (Ba người đi sẽ có một người là thầy của mình). Nếu có cơ hội, em chắc chắn sẽ nắm bắt để trau dồi thêm kiến thức.”
Viện trưởng Ngụy thoáng ánh nhìn tán thưởng, tiếp tục giới thiệu: “Giờ làm việc từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa, buổi chiều từ hai đến sáu giờ. Mỗi tuần nghỉ một ngày theo lịch phân công. Nếu cần xin phép, báo trước một ngày.”
Đoạn đường ngắn, vài câu trò chuyện là đã đến nơi.
Cửa phòng khám Trung y mở, viện trưởng Ngụy gõ cửa rồi dẫn Thẩm Tuế Hoan vào trong.
Phòng nhỏ gọn, có hai bàn làm việc đặt đối diện nhau, phía trong là tấm rèm che, bên trong có giường điều trị phủ ga trắng sạch sẽ, chủ yếu để châm cứu, giác hơi.
Ở một bàn làm việc đã có một người đàn ông mặc áo blouse trắng, khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc bạc không nhiều, đang pha trà. Nghe tiếng gõ cửa, ông ngẩng đầu lên chào hỏi: “Viện trưởng Ngụy, có việc gì cần dặn dò ạ?”
Viện trưởng Ngụy gật đầu, chỉ về phía Thẩm Tuế Hoan giới thiệu: “Bác sĩ La, đây là đồng chí Thẩm Tuế Hoan, nhân viên mới. Từ nay, cô ấy sẽ cần đến sự hướng dẫn của anh.”
Thẩm Tuế Hoan vội cúi chào bác sĩ La: “Bác sĩ La, em là Thẩm Tuế Hoan, vừa tốt nghiệp. Sau này có gì không hiểu mong bác chỉ bảo.”
Bác sĩ La chăm chú quan sát cô gái trẻ, ánh mắt trong sáng, dáng vẻ điềm tĩnh, trên người còn phảng phất mùi thuốc bắc, đúng là tiềm năng học Trung y. Ông mỉm cười, nói lớn: “Không sao, không sao, chúng ta đều là đồng chí cách mạng, giúp nhau là lẽ đương nhiên.”
Viện trưởng Ngụy gật đầu, chỉ vào bàn trống còn lại: “Đồng chí Thẩm, đây là bàn làm việc của cô. Hộp dụng cụ y tế để trong ngăn tủ dưới bàn.”
“Có thời gian thì cô mua ổ khóa, bỏ đồ vào cho yên tâm. Nếu dụng cụ y tế có hỏng, tìm phòng nhân sự đổi cái mới.”
Thẩm Tuế Hoan mở ngăn tủ, lấy hộp dụng cụ ra kiểm tra. Bên trong có ống nghe, găng tay cao su, kéo và băng y tế, nhưng không có kim châm cứu.
“Viện trưởng Ngụy, kim châm cứu phải tự chuẩn bị phải không ạ?”
Bác sĩ La cười giải thích: “Hộp dụng cụ theo chuẩn của Tây y, kim châm cứu và gối mạch của Trung y chúng ta phải tự sắm.”
Ông nói thêm: “Đặc biệt là kim châm cứu, tự mình chuẩn bị sẽ thấy phù hợp hơn.”
“Cảm ơn bác sĩ La.”
“Không có gì, sau này cần gì cứ hỏi tôi, ngồi đối diện, tiện lắm.”
Thấy hai người đã thân thiện, viện trưởng Ngụy dặn dò: “Đồng chí Thẩm, sáng nay cô cứ quen dần với môi trường, sắp xếp lại bàn làm việc, sau đó đi đăng ký kết thúc nghỉ phép. Chiều nay là có thể khám bệnh được rồi. Tôi có việc phải đi trước.”
Thẩm Tuế Hoan đồng tình: “Tam nhân hành tất hữu ngã sư (Ba người đi sẽ có một người là thầy của mình). Nếu có cơ hội, em chắc chắn sẽ nắm bắt để trau dồi thêm kiến thức.”
Viện trưởng Ngụy thoáng ánh nhìn tán thưởng, tiếp tục giới thiệu: “Giờ làm việc từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa, buổi chiều từ hai đến sáu giờ. Mỗi tuần nghỉ một ngày theo lịch phân công. Nếu cần xin phép, báo trước một ngày.”
Đoạn đường ngắn, vài câu trò chuyện là đã đến nơi.
Cửa phòng khám Trung y mở, viện trưởng Ngụy gõ cửa rồi dẫn Thẩm Tuế Hoan vào trong.
Phòng nhỏ gọn, có hai bàn làm việc đặt đối diện nhau, phía trong là tấm rèm che, bên trong có giường điều trị phủ ga trắng sạch sẽ, chủ yếu để châm cứu, giác hơi.
Ở một bàn làm việc đã có một người đàn ông mặc áo blouse trắng, khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc bạc không nhiều, đang pha trà. Nghe tiếng gõ cửa, ông ngẩng đầu lên chào hỏi: “Viện trưởng Ngụy, có việc gì cần dặn dò ạ?”
Viện trưởng Ngụy gật đầu, chỉ về phía Thẩm Tuế Hoan giới thiệu: “Bác sĩ La, đây là đồng chí Thẩm Tuế Hoan, nhân viên mới. Từ nay, cô ấy sẽ cần đến sự hướng dẫn của anh.”
Thẩm Tuế Hoan vội cúi chào bác sĩ La: “Bác sĩ La, em là Thẩm Tuế Hoan, vừa tốt nghiệp. Sau này có gì không hiểu mong bác chỉ bảo.”
Bác sĩ La chăm chú quan sát cô gái trẻ, ánh mắt trong sáng, dáng vẻ điềm tĩnh, trên người còn phảng phất mùi thuốc bắc, đúng là tiềm năng học Trung y. Ông mỉm cười, nói lớn: “Không sao, không sao, chúng ta đều là đồng chí cách mạng, giúp nhau là lẽ đương nhiên.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viện trưởng Ngụy gật đầu, chỉ vào bàn trống còn lại: “Đồng chí Thẩm, đây là bàn làm việc của cô. Hộp dụng cụ y tế để trong ngăn tủ dưới bàn.”
“Có thời gian thì cô mua ổ khóa, bỏ đồ vào cho yên tâm. Nếu dụng cụ y tế có hỏng, tìm phòng nhân sự đổi cái mới.”
Thẩm Tuế Hoan mở ngăn tủ, lấy hộp dụng cụ ra kiểm tra. Bên trong có ống nghe, găng tay cao su, kéo và băng y tế, nhưng không có kim châm cứu.
“Viện trưởng Ngụy, kim châm cứu phải tự chuẩn bị phải không ạ?”
Bác sĩ La cười giải thích: “Hộp dụng cụ theo chuẩn của Tây y, kim châm cứu và gối mạch của Trung y chúng ta phải tự sắm.”
Ông nói thêm: “Đặc biệt là kim châm cứu, tự mình chuẩn bị sẽ thấy phù hợp hơn.”
“Cảm ơn bác sĩ La.”
“Không có gì, sau này cần gì cứ hỏi tôi, ngồi đối diện, tiện lắm.”
Thấy hai người đã thân thiện, viện trưởng Ngụy dặn dò: “Đồng chí Thẩm, sáng nay cô cứ quen dần với môi trường, sắp xếp lại bàn làm việc, sau đó đi đăng ký kết thúc nghỉ phép. Chiều nay là có thể khám bệnh được rồi. Tôi có việc phải đi trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro