Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Chương 7
2024-11-01 02:52:32
Cứ như cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, cũng không tự soi gương xem bản thân là loại người thế nào. Quả là chị em ruột, suy nghĩ giống nhau y hệt.
Vương Thắng Lợi bị mắng, gân xanh nổi đầy trên trán, định mở miệng chửi lại thì đã bị Vương Lý Thị chen ngang: “Tao nói cho chúng mày biết, phải kiếm cho con tao một công việc, nếu không chúng tao sẽ không để yên đâu.”
Một bác gái không nhịn được lên tiếng bênh vực: “Trong khu tập thể này, đa số mỗi nhà chỉ có một người có việc làm, các người có giỏi thì tự thi lấy.”
Nhà bác ấy cũng chỉ có một bác trai làm ở xưởng cán thép. Có điều, nhà họ chỉ có hai người nên gánh nặng chi tiêu không quá lớn.
Bà Lưu chống gậy, lên tiếng nghiêm nghị: “Nếu các người còn tiếp tục làm loạn nữa, Giải Phóng, cứ trực tiếp lên phòng bảo vệ đi, để họ vào mà xử lý.”
Cần biết rằng, lúc này, phòng bảo vệ của xưởng cán thép không giống như vài chục năm sau, chỉ có mấy ông già năm sáu mươi tuổi đứng gác cổng và ghi tên khách. Vào thời điểm này, để bảo vệ tài sản quốc gia và duy trì ổn định xã hội, nhân viên phòng bảo vệ của xưởng đều là cựu quân nhân, một người khỏe như mười, có biên chế chính thức, được trang bị súng, hằng ngày còn có lịch huấn luyện và thậm chí có quyền hạn xử lý trong phạm vi nhất định.
Vương Lệ nhìn thấy tình hình căng thẳng, vội can ngăn: “Đừng gọi phòng bảo vệ, có gì nói chuyện nhẹ nhàng thôi.”
Thẩm Tuế Hoan thở hắt một hơi, nhẫn nhịn nói: “Nếu không có gì nữa, thì các người đi đi. Còn tiền trợ cấp, ngày mai sẽ giải quyết.”
Nghe vậy, ba người Vương Lệ lại bàn bạc một hồi, cuối cùng Vương Lý Thị nhíu mày đáp: “Cũng được, ngày mai sáng sớm nhớ đưa trợ cấp cho chúng tao. Công việc thì chúng tao vẫn muốn có, hôm nay người ít, ngày mai sẽ gọi thêm người đến.”
Có thêm người thì mới không bị bắt nạt trên đất nhà họ Thẩm.
Nói rồi, Vương Lý Thị kéo Vương Lệ vào phòng của Vương Lệ và Thẩm Cháo Dương để thu dọn quần áo. Thẩm Yên Nhiên và Thẩm Hướng Dương khoanh tay đứng dựa ở cửa, nhìn chằm chằm Vương Lệ và Vương Lý Thị để ngăn không cho hai người họ lén lấy đồ.
Thẩm Yên Nhiên thấy hai người đang hăm hở thu dọn như muốn làm một trận lớn, vội nhắc nhở: “Vương Lệ, ngoài đồ của chị, đừng động vào bất cứ thứ gì khác.”
Ngồi trong phòng khách, Trương Tú Huệ cao giọng nói: “Vương Lệ, ngày cô bước vào nhà họ Thẩm, ngoài bộ quần áo đang mặc, không có chút của hồi môn nào. Ngay cả bộ quần áo đó cũng là nhà họ Thẩm bỏ tiền, bỏ phiếu ra mua. Hôm nay cô muốn đi, ngoài đồ đạc của mình, không được mang theo bất cứ thứ gì khác.”
Vương Thắng Lợi bị mắng, gân xanh nổi đầy trên trán, định mở miệng chửi lại thì đã bị Vương Lý Thị chen ngang: “Tao nói cho chúng mày biết, phải kiếm cho con tao một công việc, nếu không chúng tao sẽ không để yên đâu.”
Một bác gái không nhịn được lên tiếng bênh vực: “Trong khu tập thể này, đa số mỗi nhà chỉ có một người có việc làm, các người có giỏi thì tự thi lấy.”
Nhà bác ấy cũng chỉ có một bác trai làm ở xưởng cán thép. Có điều, nhà họ chỉ có hai người nên gánh nặng chi tiêu không quá lớn.
Bà Lưu chống gậy, lên tiếng nghiêm nghị: “Nếu các người còn tiếp tục làm loạn nữa, Giải Phóng, cứ trực tiếp lên phòng bảo vệ đi, để họ vào mà xử lý.”
Cần biết rằng, lúc này, phòng bảo vệ của xưởng cán thép không giống như vài chục năm sau, chỉ có mấy ông già năm sáu mươi tuổi đứng gác cổng và ghi tên khách. Vào thời điểm này, để bảo vệ tài sản quốc gia và duy trì ổn định xã hội, nhân viên phòng bảo vệ của xưởng đều là cựu quân nhân, một người khỏe như mười, có biên chế chính thức, được trang bị súng, hằng ngày còn có lịch huấn luyện và thậm chí có quyền hạn xử lý trong phạm vi nhất định.
Vương Lệ nhìn thấy tình hình căng thẳng, vội can ngăn: “Đừng gọi phòng bảo vệ, có gì nói chuyện nhẹ nhàng thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tuế Hoan thở hắt một hơi, nhẫn nhịn nói: “Nếu không có gì nữa, thì các người đi đi. Còn tiền trợ cấp, ngày mai sẽ giải quyết.”
Nghe vậy, ba người Vương Lệ lại bàn bạc một hồi, cuối cùng Vương Lý Thị nhíu mày đáp: “Cũng được, ngày mai sáng sớm nhớ đưa trợ cấp cho chúng tao. Công việc thì chúng tao vẫn muốn có, hôm nay người ít, ngày mai sẽ gọi thêm người đến.”
Có thêm người thì mới không bị bắt nạt trên đất nhà họ Thẩm.
Nói rồi, Vương Lý Thị kéo Vương Lệ vào phòng của Vương Lệ và Thẩm Cháo Dương để thu dọn quần áo. Thẩm Yên Nhiên và Thẩm Hướng Dương khoanh tay đứng dựa ở cửa, nhìn chằm chằm Vương Lệ và Vương Lý Thị để ngăn không cho hai người họ lén lấy đồ.
Thẩm Yên Nhiên thấy hai người đang hăm hở thu dọn như muốn làm một trận lớn, vội nhắc nhở: “Vương Lệ, ngoài đồ của chị, đừng động vào bất cứ thứ gì khác.”
Ngồi trong phòng khách, Trương Tú Huệ cao giọng nói: “Vương Lệ, ngày cô bước vào nhà họ Thẩm, ngoài bộ quần áo đang mặc, không có chút của hồi môn nào. Ngay cả bộ quần áo đó cũng là nhà họ Thẩm bỏ tiền, bỏ phiếu ra mua. Hôm nay cô muốn đi, ngoài đồ đạc của mình, không được mang theo bất cứ thứ gì khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro