Y Nữ Có Không Gian: Trở Thành Bảo Bối Ở Đầu Quả Tim Của Quyền Thần
Bán Được Hơn Tr...
2024-12-25 13:38:14
Giờ đây dường như không có chuyện gì có thể khiến cảm xúc nó lay động. Suy nghĩ của nó cũng ngày càng sâu kín, đến mức chính người mẹ ruột như bà cũng không thể nhìn thấu.
Lão phu nhân đứng dậy, rửa sạch tay, rồi lấy một bát nước gừng ấm đưa cho Thôi Hạc Cẩn.
“Cây dù này vẫn là mượn từ chỗ Phùng chưởng quầy của Lâm Giang Lâu sao?”
“Vâng.”
Lão phu nhân cảm thán:
“Vẫn là Phùng chưởng quầy tốt bụng.”
Nói rồi bà vui vẻ kể với Thôi Hạc Cẩn:
“Hôm nay Chỉ La đội mưa lên núi một chuyến, may mắn tìm được chút đồ ăn.”
“Là rau hẹ. Chỉ La nói loại này có thể dùng để làm món xào, làm bánh bao hay nấu há cảo đều rất ngon.”
“Vẫn là Chỉ La giỏi giang, biết nhiều thứ. Nếu không có con bé thì tối nay chắc lại phải ăn rau dại nữa rồi.”
Ngày nào cũng ăn rau dại, ngay cả lão phu nhân cũng bắt đầu cảm thấy khó nuốt.
Thôi Hạc Cẩn ngồi xuống uống vài ngụm nước gừng, nghe mẫu thân mình nói vậy, ánh mắt hắn khẽ nâng lên liếc nhìn Giang Chỉ La. Đôi mắt sâu thẳm, như ẩn chứa ánh sáng mờ mịt, đầy vẻ suy tư.
Ánh nhìn ấy khiến Giang Chỉ La không khỏi cảm thấy hơi rùng mình.
Áp lực từ ánh mắt hắn quá mạnh, làm người khác khó mà đối diện trực tiếp.
Giang Chỉ La đành nhẹ nhàng nói:
“Chỉ là may mắn thôi, vậy nên ta mới tìm được chút rau trên núi.”
Thôi Hạc Cẩn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khẽ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì, cũng chẳng hỏi nhiều.
Giang Chỉ La nhận ra ngay cả khi chỉ ngồi đó uống một bát nước gừng thì Thôi Hạc Cẩn vẫn toát lên phong thái nhã nhặn, ung dung. Hắn uống không vội vã cũng không chậm chạp, mỗi cử chỉ đều trầm ổn, khiến người ta cảm nhận được sự điềm đạm.
Sau khi uống hết bát nước gừng, Thôi Hạc Cẩn mới thong thả lấy ra một túi tiền nhỏ, nói với giọng trầm thấp:
“Hôm nay bán được tất cả một trăm ba mươi văn tiền. Con đã mua mười cân bột ngô thô, cũng đủ ăn được một thời gian.”
“Ở đây còn năm mươi văn tiền, mẫu thân cầm trước đi.”
Lúc này lão phu nhân mới để ý đến chiếc sọt đặt bên cạnh Thôi Hạc Cẩn, trong đó có một túi lương thực.
Nghe xong, bà giật mình, lòng không khỏi kinh hãi:
“Có phải con lại đi chép sách nữa không?”
Rổ trứng gà đó căn bản không thể bán được nhiều tiền đến vậy. Chắc chắn là Thôi Hạc Cẩn đã chép sách rồi mang đến tiệm sách bán để kiếm thêm ít tiền.
“Con có biết tay con cứ như vậy thì về sau sẽ không còn cầm bút viết được nữa không? Đại phu đã nói rồi, tay của con...”
Lão phu nhân đứng dậy, rửa sạch tay, rồi lấy một bát nước gừng ấm đưa cho Thôi Hạc Cẩn.
“Cây dù này vẫn là mượn từ chỗ Phùng chưởng quầy của Lâm Giang Lâu sao?”
“Vâng.”
Lão phu nhân cảm thán:
“Vẫn là Phùng chưởng quầy tốt bụng.”
Nói rồi bà vui vẻ kể với Thôi Hạc Cẩn:
“Hôm nay Chỉ La đội mưa lên núi một chuyến, may mắn tìm được chút đồ ăn.”
“Là rau hẹ. Chỉ La nói loại này có thể dùng để làm món xào, làm bánh bao hay nấu há cảo đều rất ngon.”
“Vẫn là Chỉ La giỏi giang, biết nhiều thứ. Nếu không có con bé thì tối nay chắc lại phải ăn rau dại nữa rồi.”
Ngày nào cũng ăn rau dại, ngay cả lão phu nhân cũng bắt đầu cảm thấy khó nuốt.
Thôi Hạc Cẩn ngồi xuống uống vài ngụm nước gừng, nghe mẫu thân mình nói vậy, ánh mắt hắn khẽ nâng lên liếc nhìn Giang Chỉ La. Đôi mắt sâu thẳm, như ẩn chứa ánh sáng mờ mịt, đầy vẻ suy tư.
Ánh nhìn ấy khiến Giang Chỉ La không khỏi cảm thấy hơi rùng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Áp lực từ ánh mắt hắn quá mạnh, làm người khác khó mà đối diện trực tiếp.
Giang Chỉ La đành nhẹ nhàng nói:
“Chỉ là may mắn thôi, vậy nên ta mới tìm được chút rau trên núi.”
Thôi Hạc Cẩn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khẽ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì, cũng chẳng hỏi nhiều.
Giang Chỉ La nhận ra ngay cả khi chỉ ngồi đó uống một bát nước gừng thì Thôi Hạc Cẩn vẫn toát lên phong thái nhã nhặn, ung dung. Hắn uống không vội vã cũng không chậm chạp, mỗi cử chỉ đều trầm ổn, khiến người ta cảm nhận được sự điềm đạm.
Sau khi uống hết bát nước gừng, Thôi Hạc Cẩn mới thong thả lấy ra một túi tiền nhỏ, nói với giọng trầm thấp:
“Hôm nay bán được tất cả một trăm ba mươi văn tiền. Con đã mua mười cân bột ngô thô, cũng đủ ăn được một thời gian.”
“Ở đây còn năm mươi văn tiền, mẫu thân cầm trước đi.”
Lúc này lão phu nhân mới để ý đến chiếc sọt đặt bên cạnh Thôi Hạc Cẩn, trong đó có một túi lương thực.
Nghe xong, bà giật mình, lòng không khỏi kinh hãi:
“Có phải con lại đi chép sách nữa không?”
Rổ trứng gà đó căn bản không thể bán được nhiều tiền đến vậy. Chắc chắn là Thôi Hạc Cẩn đã chép sách rồi mang đến tiệm sách bán để kiếm thêm ít tiền.
“Con có biết tay con cứ như vậy thì về sau sẽ không còn cầm bút viết được nữa không? Đại phu đã nói rồi, tay của con...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro