Y Nữ Có Không Gian: Trở Thành Bảo Bối Ở Đầu Quả Tim Của Quyền Thần
Xin Một Quả Trứ...
2024-12-25 13:38:14
Nếu muốn xào rau hẹ mà không có thịt thì chỉ có xào với trứng mới ngon được. Nàng nghĩ tình hình nhà mình hiện tại, cũng không thể dùng nhiều trứng, chỉ đập một quả thôi. Ít nhất, món ăn làm ra cũng phải có mùi vị mới ngon miệng.
Thôi lão phu nhân nghe vậy liền vội vàng nói:
“Có đấy. Trong nhà vẫn còn hai quả trứng gà, ta giữ lại phòng khi mấy hôm nay gà trong chuồng không đẻ trứng. Định để nấu cho con ăn.”
Dù Thôi lão phu nhân tính toán kỹ lưỡng đến đâu, nhưng đối với con dâu thì vẫn rộng rãi, không tiếc gì.
Bà luôn nghĩ đã làm mẹ chồng thì phải đối xử tốt với con dâu, coi như nữ nhi ruột của mình. Như vậy, con dâu mới yên tâm sống hòa thuận với nhi tử bà được.
Hiện tại, nhà họ Thôi chẳng còn như trước kia, lão phu nhân cũng chỉ biết tính toán mọi việc sao cho chu toàn nhất.
Giang Chỉ La nghe vậy, ánh mắt khẽ động rồi nói:
“Mẫu thân, con nghĩ lấy một quả ra dùng trước đã.”
Lão phu nhân không có ý kiến, đáp:
“Chỉ La, con cũng là người trong nhà, đồ trong nhà con muốn ăn cứ ăn, muốn dùng sao thì dùng vậy.”
Lời này khiến trong lòng Giang Chỉ La có chút cảm động, nàng khẽ cười nói:
“Mẫu thân không sợ con ăn hết à?”
“Không sợ, ăn hết thì mình lại nghĩ cách thôi.” Lão phu nhân hiểu rõ sức khỏe quan trọng hơn tất cả.
Được lão phu nhân cho phép, Giang Chỉ La liền đập một quả trứng vào bát.
Để khiến chỗ trứng này trông có vẻ nhiều hơn, Giang Chỉ La cho thêm một chút nước và bột năng vào rồi khuấy đều.
Nàng khéo léo làm cho bát trứng loãng này trông như thể có đến hai, ba quả trứng gà.
“Mẫu thân, đợi phu quân về là chúng ta có thể xào rau rồi.”
Đúng lúc Giang Chỉ La vừa nói xong câu này, nàng như nghe thấy âm thanh gì đó từ ngoài cửa, liền quay đầu nhìn.
Trong màn mưa khói mờ ảo, nàng thấy Thôi Hạc Cẩn mặc một bộ trường bào màu trắng nhạt đang chậm rãi bước vào.
Áo trắng tựa tuyết, dường như cảnh mưa xuân vương trên hoa mơ, phong thái ung dung tựa tranh vẽ.
Cơn gió khẽ thổi qua làm tung vạt áo của chàng, khiến dáng hình ấy như sắp hóa thành tiên mà bay đi.
Nhìn Thôi Hạc Cẩn đã trở về, Giang Chỉ La mới thực sự yên tâm.
Thôi lão phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên con đường lưu đày gian khổ, bà có thể gắng gượng sống đến giờ này cũng là vì trong lòng còn lo lắng cho người nhi tử này.
Tính cách của nó ngày càng lạnh lùng, khác xa với trước kia.
Thôi lão phu nhân nghe vậy liền vội vàng nói:
“Có đấy. Trong nhà vẫn còn hai quả trứng gà, ta giữ lại phòng khi mấy hôm nay gà trong chuồng không đẻ trứng. Định để nấu cho con ăn.”
Dù Thôi lão phu nhân tính toán kỹ lưỡng đến đâu, nhưng đối với con dâu thì vẫn rộng rãi, không tiếc gì.
Bà luôn nghĩ đã làm mẹ chồng thì phải đối xử tốt với con dâu, coi như nữ nhi ruột của mình. Như vậy, con dâu mới yên tâm sống hòa thuận với nhi tử bà được.
Hiện tại, nhà họ Thôi chẳng còn như trước kia, lão phu nhân cũng chỉ biết tính toán mọi việc sao cho chu toàn nhất.
Giang Chỉ La nghe vậy, ánh mắt khẽ động rồi nói:
“Mẫu thân, con nghĩ lấy một quả ra dùng trước đã.”
Lão phu nhân không có ý kiến, đáp:
“Chỉ La, con cũng là người trong nhà, đồ trong nhà con muốn ăn cứ ăn, muốn dùng sao thì dùng vậy.”
Lời này khiến trong lòng Giang Chỉ La có chút cảm động, nàng khẽ cười nói:
“Mẫu thân không sợ con ăn hết à?”
“Không sợ, ăn hết thì mình lại nghĩ cách thôi.” Lão phu nhân hiểu rõ sức khỏe quan trọng hơn tất cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được lão phu nhân cho phép, Giang Chỉ La liền đập một quả trứng vào bát.
Để khiến chỗ trứng này trông có vẻ nhiều hơn, Giang Chỉ La cho thêm một chút nước và bột năng vào rồi khuấy đều.
Nàng khéo léo làm cho bát trứng loãng này trông như thể có đến hai, ba quả trứng gà.
“Mẫu thân, đợi phu quân về là chúng ta có thể xào rau rồi.”
Đúng lúc Giang Chỉ La vừa nói xong câu này, nàng như nghe thấy âm thanh gì đó từ ngoài cửa, liền quay đầu nhìn.
Trong màn mưa khói mờ ảo, nàng thấy Thôi Hạc Cẩn mặc một bộ trường bào màu trắng nhạt đang chậm rãi bước vào.
Áo trắng tựa tuyết, dường như cảnh mưa xuân vương trên hoa mơ, phong thái ung dung tựa tranh vẽ.
Cơn gió khẽ thổi qua làm tung vạt áo của chàng, khiến dáng hình ấy như sắp hóa thành tiên mà bay đi.
Nhìn Thôi Hạc Cẩn đã trở về, Giang Chỉ La mới thực sự yên tâm.
Thôi lão phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên con đường lưu đày gian khổ, bà có thể gắng gượng sống đến giờ này cũng là vì trong lòng còn lo lắng cho người nhi tử này.
Tính cách của nó ngày càng lạnh lùng, khác xa với trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro