Y Nữ Có Không Gian: Trở Thành Bảo Bối Ở Đầu Quả Tim Của Quyền Thần
Hay Là Để Con Đ...
2024-12-25 13:38:14
Giang Chỉ La gật đầu, cũng không khách sáo, sau khi thu xếp đâu vào đấy mới đi ra ngoài.
Nàng bước ra khỏi phòng, rồi cùng Thôi lão phu nhân nhặt rau hẹ.
Nhìn ra bên ngoài, trời vẫn mưa lất phất không ngừng, nàng có chút lo lắng mà nói:
“Mẫu thân, con không biết phu quân thế nào rồi, liệu chàng có bị mắc mưa không?”
Thôi lão phu nhân đáp:
“Không sao đâu. Nếu trời mưa thì chắc nó sẽ mượn được một cây dù về mà.”
Nói là vậy, nhưng lão phu nhân cũng không nhịn được mà thò đầu ra nhìn mưa ngoài cửa, vẻ mặt điềm nhiên nhưng trong lòng lại tràn ngập lo âu.
“Hay là để con đi đón phu quân nhé?”
Lão phu nhân lắc đầu:
“Trời đang mưa, nhà mình lại không có dù. Cứ ra ngoài như vậy, lỡ bệnh thì không đáng đâu.”
“Yên tâm đi, Hạc Cẩn sẽ không sao đâu. Những ngày tuyết rơi trước đây, nó cũng lên trấn và đều về bình an cả. Nó biết tự lo cho mình mà.”
Cứ thế, Giang Chỉ La vừa trò chuyện với lão phu nhân, vừa nhặt xong một mớ lớn rau hẹ.
Giang Chỉ La múc nước từ trong vại để rửa rau hẹ.
Lão phu nhân thì nhóm lửa, chuẩn bị hấp lại mấy cái bánh bao trắng làm từ bột mì còn lại trong nhà.
Nếu là ngày thường thì chắc chắn lão phu nhân sẽ không nỡ dùng bột mì mịn để làm bánh bao. Nhưng vì Hạc Cẩn và Chỉ La mới thành thân chưa được mấy ngày, bà nghĩ nên làm chút đồ ăn ngon để bồi dưỡng.
Thế nhưng, lượng gạo và bột mì trong vại chẳng còn bao nhiêu.
Mùa đông tuyết rơi phong kín núi, chẳng làm gì được, chỉ có thể ở nhà ăn uống cầm chừng. Dẫu hai mẹ con có tiết kiệm thì cái vại nhỏ đựng lương thực ấy cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Hy vọng hôm nay Hạc Cẩn có thể bán được rổ trứng gà kia. Nếu thuận lợi, bán xong chắc sẽ mua được ít bột ngô thô mang về.
Lão phu nhân vừa nhóm củi, vừa mải mê nghĩ ngợi, gương mặt không giấu được vẻ ưu tư.
Đợi đến khi Giang Chỉ La rửa xong rau hẹ, nàng suy nghĩ một hồi rồi nói với lão phu nhân:
“Mẫu thân, chuyện này... để xào hẹ thì cần một quả trứng gà. Không biết nhà mình còn quả trứng nào không?”
Giang Chỉ La biết trứng gà trong nhà là thứ để bán lấy tiền mua lương thực. Nói thật, lúc này nàng ngỏ ý xin lão phu nhân một quả trứng gà, trong lòng nàng cũng có chút ngại ngùng.
Nhưng nàng đã dạo quanh nửa ngày ở sau núi, mà chẳng tìm được quả trứng gà rừng nào.
Đành phải dùng trứng gà trong nhà vậy.
Nàng bước ra khỏi phòng, rồi cùng Thôi lão phu nhân nhặt rau hẹ.
Nhìn ra bên ngoài, trời vẫn mưa lất phất không ngừng, nàng có chút lo lắng mà nói:
“Mẫu thân, con không biết phu quân thế nào rồi, liệu chàng có bị mắc mưa không?”
Thôi lão phu nhân đáp:
“Không sao đâu. Nếu trời mưa thì chắc nó sẽ mượn được một cây dù về mà.”
Nói là vậy, nhưng lão phu nhân cũng không nhịn được mà thò đầu ra nhìn mưa ngoài cửa, vẻ mặt điềm nhiên nhưng trong lòng lại tràn ngập lo âu.
“Hay là để con đi đón phu quân nhé?”
Lão phu nhân lắc đầu:
“Trời đang mưa, nhà mình lại không có dù. Cứ ra ngoài như vậy, lỡ bệnh thì không đáng đâu.”
“Yên tâm đi, Hạc Cẩn sẽ không sao đâu. Những ngày tuyết rơi trước đây, nó cũng lên trấn và đều về bình an cả. Nó biết tự lo cho mình mà.”
Cứ thế, Giang Chỉ La vừa trò chuyện với lão phu nhân, vừa nhặt xong một mớ lớn rau hẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Chỉ La múc nước từ trong vại để rửa rau hẹ.
Lão phu nhân thì nhóm lửa, chuẩn bị hấp lại mấy cái bánh bao trắng làm từ bột mì còn lại trong nhà.
Nếu là ngày thường thì chắc chắn lão phu nhân sẽ không nỡ dùng bột mì mịn để làm bánh bao. Nhưng vì Hạc Cẩn và Chỉ La mới thành thân chưa được mấy ngày, bà nghĩ nên làm chút đồ ăn ngon để bồi dưỡng.
Thế nhưng, lượng gạo và bột mì trong vại chẳng còn bao nhiêu.
Mùa đông tuyết rơi phong kín núi, chẳng làm gì được, chỉ có thể ở nhà ăn uống cầm chừng. Dẫu hai mẹ con có tiết kiệm thì cái vại nhỏ đựng lương thực ấy cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Hy vọng hôm nay Hạc Cẩn có thể bán được rổ trứng gà kia. Nếu thuận lợi, bán xong chắc sẽ mua được ít bột ngô thô mang về.
Lão phu nhân vừa nhóm củi, vừa mải mê nghĩ ngợi, gương mặt không giấu được vẻ ưu tư.
Đợi đến khi Giang Chỉ La rửa xong rau hẹ, nàng suy nghĩ một hồi rồi nói với lão phu nhân:
“Mẫu thân, chuyện này... để xào hẹ thì cần một quả trứng gà. Không biết nhà mình còn quả trứng nào không?”
Giang Chỉ La biết trứng gà trong nhà là thứ để bán lấy tiền mua lương thực. Nói thật, lúc này nàng ngỏ ý xin lão phu nhân một quả trứng gà, trong lòng nàng cũng có chút ngại ngùng.
Nhưng nàng đã dạo quanh nửa ngày ở sau núi, mà chẳng tìm được quả trứng gà rừng nào.
Đành phải dùng trứng gà trong nhà vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro