Chương 30 - Kì nghỉ hè đã đánh dấu cho con đường sự nghiệp của mỗi người

Bộ ba báo thủ s...

Ngân Hà Maydie

2024-08-11 07:39:46

Sau cái hôm được Hòa cứu về thì Liên đã sống ở đây gần được một tuần rồi có những lúc vui, những lúc buồn nhưng bọn tôi vẫn luôn và sẽ luôn đồng hành cùng nhau kể cả khi biến cố ập tới bọn tôi vẫn sẽ sát cánh bên nhau.

Chuyện phải kể rằng vào một ngày nọ chúng tôi đang ngồi coi tivi thì Hòa nói với bọn tôi rằng cô ấy muốn tập tành nấu ăn để sau này có thể tự nấu không cần ăn ngòi nữa, Hoa thấy vậy cũng thấy hợp lý nên rủ cả tôi học chung luôn, và kể từ đây kiếp nạn thứ 82 bắt đầu

Chuyện phải kể rằng vào ngày hôm đó thay vì nhờ mẹ Hòa hay ai đó chỉ dạy nấu ăn thì không bọn tôi lại muốn tự học và tự làm. Thế là hành trình nấu ăn gian nan bắt đầu, cụ thể là báo. Trời thì nắng chang chang mà Hoa cứ bắt Liên và Hòa đi chợ thay vì đi siêu thị. Lúc đó Hòa hơi bất mãn và nói rằng

“ Thôi trời đang nắng đi siêu thị đi nha Hoa “

“ Không được,mua ở siêu thị toàn đồ đông lạnh không à với lại phải đảm bảo chất lượng nữa chứ, không được là không được đi chợ đi “

Hòa nghe vậy thì không chịu vì cô đã đi chợ bao giờ đâu với lại trời đang nóng nữa, đi siêu thị chả phải là quá ổn rồi sao, nghĩ thế nên Hòa liền bảo

“ Tao không biết đi chợ với lại tao bị lạc thì sao, thì còn ai yêu mày sau này nữa “

Hoa nghe thế thì cũng cảm thấy hợp lý nên liền bảo.

“ Ừ vậy thôi kêu Liên đi chung ha “

Liên thì đang ngồi hóng drama cái đột nhiên bị gọi đi thì bất ngờ nhưng rồi cậu nói.

“ Ừm thật ra tớ cũng biết đi chợ một chút nhưng mà tớ hết kem chống nắng rồi nên tớ đi lên phòng đây “ nói rồi cậu chạy cái vèo nhưng sao nhanh bằng Hoa, thế là một màn sư tử gầm vang lên khiến Liên và Hòa câm nín tự giác sách xe đi không một lời than vãn.

Khi đến nơi Liên sực nhớ ra là bọn cậu chưa lập kế hoạch là sẽ mua gì trước, nhìn một khu chợ rộng lớn mênh mông, Liên liền đực mặt hỏi Hòa trong mông lung

“ Hòa, Hòa tớ hỏi cái, ý là giờ chúng ta nên mua cái gì đây nãy đi vội quá nên chưa có hỏi Hoa “

Hòa cũng ngớ ra vì tưởng Liên và Hoa đã lên thực đơn rồi chứ,giờ chả lẽ sách xe chạy về, Hòa suy nghĩ một lúc thì mới nói

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Ai biết, hay là mình về hỏi Hoa đi “

Liên nhìn Hòa như không tin vào mắt mình, Hòa thấy vậy liền hỏi

“ Bộ mặt tao có dính gì hả, sao nhìn dữ vậy “

“ Không tại tớ thấy cậu cũng dần khờ y chang Hoa thôi “

Hòa nghe vậy thì ngớ ra một lúc rồi mới phản bác

“ Tao mà khờ á hả mày có nhìn nhầm không, khờ chỗ nào, đâu “

“ Cậu có điện thoại mà không gọi chả phải khờ thì là gì, giữa cái nắng chang chang này mà cậu bắt tớ phải ngồi lên yên xe nóng bỏng mông ý à, chưa kể lao đi lao về như thế thì đen da à “

Hòa nghe vậy thì đực mặt ra rồi vỗ tay cái đét như được khai sáng

“ Ừ phải rồi ha sao không nghĩ ra nhỉ, đợi tao xíu để tao gọi “ Nói xong Hòa liền lấy điện thoại ra chưa kịp gọi thì đột nhiên điện thoại sập nguồn vì hết pin

Liên thấy cảnh này liền lắc đầu ngao ngán tìm chỗ mát ngồi xuống kiên nhẫn nhìn Hòa đang cố gắng hành hạ cái điện thoại để bật nguồn, thấy không mở được Hòa liền áp dụng công thức vào những lúc như thế này bạn chỉ cần một nụ cười tự tin.

“ Hề hề … ừm thì như mày nhìn đó, máy tao hết pin nên là không gọi được nhưng không sao còn điện thoại của mày mà đúng không, Liên “

“ À … ờ xin lỗi nha tớ lỡ để nhà rồi …”

Nghe vậy Hòa liền chết lặng nhìn Liên, còn Liên thì vẫn đang ngồi bần thần nhìn Hòa, thế là Hòa liền nói

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Thôi bọn mình cứ mua trước đi rồi gì đó về tính sau vậy “

“ Ừ vậy đi chứ giờ tao đuối lắm rồi “

Nói rồi cả hai cùng bước vào phía chợ một cách mông lung không biết mua cái gì cho đúng. Liên thì muốn mua cá mà Hòa cứ hỏi ông chủ mãi là tươi không, xong còn bồi thêm cái câu ’ ôi mày ơi coi trừng bị lừa đó.

Hàng loạt câu nói khiến ông chủ phải tức đến mức mà cầm chổi đuổi theo để đánh, thấy vậy Hòa liền chạy trước để Liên ngơ ngác đứng giữa cái nắng chang chang phải đợi một lúc thì cậu mới bàng hoàng chạy theo, vừa chạy thì đúng lúc cây chổi xuýt bay vào người cậu, thấy vậy cậu liền hết hồn mà chửi Hòa trong vô vọng

“ Hòaaaa sao cậu chạy mà không nói tớ, cậu tồi lắm, cậu có biết vì cái mỏ hỗn của cậu mà tơ xuýt bị chọi chổi không Hảaaaaaaa “ Cậu vừa hét vừa dí Hòa, khiến Hòa phải sợ mà chạy một nèo từ đầu chợ đến cuối chợ. Kết quả là từ sáng đến giờ chả bọn cậu chả mua được gì cả. Thế là Hòa liền nảy ra chủ ý

“ Ê Liên hay là giờ đi xung quanh chợ gặp gì mua đó ha, chứ mò từng cái một thì bao giờ mới xong “

Liên nghe vậy cũng thấy hợp lý liền đồng ý. Áp dụng được 15 phút thì cậu và Hòa đã mua được rất nhiều thứ. Thấy cũng đủ rồi nên Liên liền bảo

“ Thôi Hòa nhiêu đây cũng đủ rồi hay là mình về ha chứ nãy giờ nóng quá tao sắp tan chảy tới nơi rồi “

“ Ừ tao cũng thế, mết lắm rồi thôi lên xe lẹ, tao cần được tắm, hãi quá mới đi có chút thôi mà như được xông hơi vậy “

Nói rồi cậu và Hòa phóng xe về. Tới nơi Liên và Hòa để lại nguyên liệu cho Hoa rồi chạy vọt lên lầu để tắm nước lạnh “ Aaa ~ thoải mái quá, như được sống lại vậy haiz “

Cậu vừa mới bước ra ngoài thì một mùi khét sộc thẳng vào mũi cậu và linh cảm của cậu đã mách bảo rằng đã có chuyện chẳng lành. Liên liền chạy vọt xuống kiểm tra và y như rằng nguyên cái nồi bốc cháy phừng phực còn Hoa thì đang dội nước ào ào khiến nước bắn tung tóe khắp nơi một cảnh tượng chả thể nhìn được nữa.

Liên phải chạy vào xông pha cứu vớt cái nồi còn đang cháy vừa mở nắp ra thì ôi thôi một con cá còn chưa được xử lý qua mùi tanh bốc lên khiến Liên phải bịt mũi nhịn ói, mà mang cái cái nồi đến cái bồn để xả nước dập cháy. Vừa dập xong thì Hòa cũng ra đến nơi, thấy nhà bếp của mình tan hoang, lem luốc khiến Hòa không khỏi bất mãn chỉ chỉ chỏ chỏ mà không nói lên lời. Hoa nhìn là biết Hòa đang muốn nói gì nên Hoa đã chặn họng trước

“ Mày có giỏi thì nấu cho tao xem nào hứ “ Nói rồi Hoa ngồi phịch xuống, mặt quay ra chỗ khác. Hòa thấy vậy liền chắc nịch nói

“ Được mày nhìn tao mà học hỏi này, đảm bảo sẽ khiến bọn mày phải chố mắt “ Nói rồi Hòa liền đeo tạp dề hình con vịt rồi chuẩn bị nấu ăn

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Kì nghỉ hè đã đánh dấu cho con đường sự nghiệp của mỗi người

Số ký tự: 0