Ảnh đẹp của đại...
Cố Tây Tước
2024-11-14 21:59:32
Sau khi kết hôn, câu
đầu tiên Diêu Viễn hỏi Đại thần là: “Nếu, em nói nếu nhé, nếu trong hôn
lễ đó em chạy trốn, liệu có phải sẽ chết không toàn thây không?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Không đâu.”
Vừa thở phào một hơi, đối phương đã nói nốt nửa câu còn lại: “Sẽ giữ lại thi thể.”
Từ đó Diêu Viễn có thể xác định người này… tuyệt đối không phải chính nhân quân tử, còn có thủ đoạn nào tàn nhẫn hơn việc giữ xác không? Có không? Cũng may lúc đó Diêu Viễn đã nghĩ, cũng may là kết hôn rồi.
Diêu mỹ nhân hoàn toàn không nhận ra, đó chính là kết quả người ta muốn, “cam tâm tình nguyện” kết hôn với anh ta.
Diêu Viễn, không, sau khi Nhược Vi Quân Cố kết hôn với Quân Lâm Thiên Hạ, trên đầu nhiều thêm một danh xưng: “Phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ”. Danh xưng này khiến cô đi đâu cũng bị người ta ngoái đầu lại nhìn, sau đó cảm thán một câu: “Hóa ra cô ấy chính là vợ của bang chủ bang Thiên Hạ à” gì gì đó…
Diêu Viễn cảm thấy, vì danh tiếng của người nào đó quá mạnh mẽ, thế nên cảm giác tồn tại của cô ngày càng yếu ớt, cũng giống như con cái trong nhà mấy vị đại quan quý tộc, lúc nào cũng bị gọi là con của ai ai đó chứ rất hiếm khi được gọi bằng chính tên mình. Rốt cuộc Diêu Viễn cũng được vinh dự trải nghiệm cảm giác “người nhà của đại quan quý tộc” cùng nguyên lý cân bằng, dương thịnh âm ắt phải suy.
Cô cũng là người chơi mãn cấp xếp hàng cao thủ cơ mà? Mặc dù so với người nào đó thì thao tác kém hơn chút, trang bị kém hơn rất nhiều chút, tiền… thôi đi, so đo với người khác là việc vô nghĩa nhất đấy!
Diêu Viễn chớp chớp mắt, tiếp tục điều khiển Nhược Vi Quân Cố làm nhiệm vụ… chạy hàng kiếm tiền. Bởi vì đám sính lễ nhận được, cô đều cống hiến cho bang cả rồi.
Asia: “Quân tỷ chạy hàng à? Không phải anh rể đưa hết tiền cho chị quản rồi còn gì? Sao vẫn còn thiếu tiền vậy?!”
Diêu Viễn thở dài, tiêu tiền của người khác không thoải mái được. “Đây là hai chuyện khác nhau, chị chỉ giúp anh ta quản lý tiền bạc thôi.”
Asia: “Quân tỷ, chẳng phải chị vẫn muốn ôm chân đại gia sao? Giờ ôm được rồi sao lại không tiêu tiền?”
Diêu Viễn lại thở dài. Đại gia này to quá, ôm chân cũng bị áp lực tâm lý ghê lắm. Hơn nữa, người đó tuyệt đối không phải loại lương thiện gì cho cam, cô cứ cảm thấy chỉ cần đi nhầm một bước thôi là coi như hết đường quay lại, từ nghèo đói đến sang giàu thì dễ, mà từ giàu sang xuống đói nghèo là khó khăn lắm đấy.
Không bao lâu sau lại có người trong bang hỏi cô còn chạy hàng làm gì? Cô cũng lười giải thích thêm, chỉ bảo chạy chơi cho vui.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đang chạy hàng à?”
Nhược Vi Quân Cố: “Ừ… chạy chơi thôi.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Chơi chán rồi, có muốn đi đánh phụ bản không?”
Nhược Vi Quân Cố: “… Được.”
Đúng là chơi chán rồi thật, trước nay cô vốn chẳng mấy hứng thú với mấy nhiệm vụ lặp đi lặp lại trăm năm không đổi của việc chạy hàng.
Điểm tốt nhất sau khi kết hôn là, phu thê hai người có khả năng di chuyển trực tiếp đến chỗ nhau, không cần tọa độ, không cần chạy trên đường, chỉ cần nhấn vào “di chuyển tới chỗ phu quân/phu thê” là chớp mắt đã đến được bên cạnh đối phương.
Lúc Nhược Vi Quân Cố di chuyển tới bên cạnh Quân Lâm Thiên Hạ đã thấy có rất nhiều người ở đó, bao gồm cả acc Thủy Thượng Tiên của chị họ và Hoa Khai.
Còn một chuyện nữa cũng nhất định phải nói rõ, chính là sau khi cô với Quân Lâm Thiên Hạ kết hôn, bang Thiên Hạ và Bách Hoa Đường cũng trở thành liên minh. Người bên Bách Hoa Đường đương nhiên vui mừng phát điên, trừ Diêu Viễn ra, đám còn lại bị quyền thế của đối phương mua chuộc bằng sạch rồi.
Hoa Khai: “Tiểu Quân đến rồi hả? Hê, tớ có nằm mơ cũng không nghĩ có ngày mình được cùng đánh phụ bản với một dàn cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng thế này, kích động quá đi mất! Liệu có giống như tin đồn, giết quái trong chớp mắt, một đường thẳng tiến tới boss cuối rồi một kiếm giải quyết xong luôn không?”
Nhược Vi Quân Cố: “Không đâu.”
Nếu đến cả đám boss trùm của mấy phụ bản cao cấp cũng bị người chơi giết cái vèo thì rõ ràng cái trò chơi này khỏi kiếm ăn luôn rồi.
Hoa Khai: “Để người ta tưởng tượng tí cũng được mà!”
Nhược Vi Quân Cố: “Ồ, được rồi.” Tưởng tượng thì chẳng có gì không thể cả.
Đội đã lập xong, ba người bên Bách Hoa Đường cùng với Quân Lâm Thiên Hạ, Ngạo Thị Thương Khung, Hùng Ưng Nhất Hiệu và Lạc Hà Mãn Thiên.
Lạc Hà Mãn Thiên: “Vị này là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ sao?”
Ngạo Thị Thương Khung: “chị dâu, giới thiệu một chút, Lạc Hà Mãn Thiên là bạn cũ của bọn này, bang chủ phu nhân của bang Vân Hải.”
Diêu Viễn từng nghe đến bang Vân Hải, cũng là một bang phái lớn.
Nhược Vi Quân Cố: “Xin chào!”
Lạc Hà Mãn Thiên: “ Chào cô, tôi cứ tưởng Quân Lâm sẽ ở mãi vậy chứ, không ngờ… Tóm lại, rất vui được quen biết cô, nghe nói ngoài đời cô cũng là một đại mỹ nữ nữa, chao, mỹ nữa quả nhiên vẫn được lợi hơn.”
Diêu Viễn nghe được ẩn ý đằng sau, liền nhíu mày.
Thủy Thượng Tiên: “Tâm hồn em gái nhà tôi cũng đẹp lắm đấy có biết không?”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Kỹ thuật của chị dâu cũng rất ok.”
Lạc Hà Mãn Thiên: “Mấy người làm gì thế, tôi cũng có nói Nhược không tốt đâu?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Vào phụ bản đi.”
Người dẫn đầu đã lên tiếng, đám người nào dám nói thêm. Vừa vào phụ bản, Nhược Vi Quân Cố đã nhận được tin nhắn của người dẫn đầu đó: “Lạc Hà Mãn Thiên là do Thương Khung dẫn đến.”
Một câu không đầu không đuôi, giống như trần thuật sự việc, lại tựa như lời giải thích, Diêu Viễn đọc được, tự nhiên bật cười.
Anh ta nhạy cảm ghê, cô cũng chẳng nghĩ lung tung gì, chỉ có điều đối phương mới xuất hiện đã gọi cô là đại mỹ nữ gì gì đó khiến cô hơi phản cảm. Nói đi nói lại thì chẳng ai muốn người khác chỉ để ý đến ngoại hình của mình cả.
Nội tâm mới quan trọng chứ!
Ban đầu Diêu Viễn chẳng nghĩ ngợi vẩn vơ gì, nhưng đến lúc vào phụ bản rồi, dù không muốn nghĩ lung tung cũng khó. Cái cô nàng Lạc Hà Mãn Thiên kia là mục sư, phụ trách trị thương cho mọi người, thế nhưng cả đường đi cô ta chỉ chăm chăm để ý đến Quân Lâm Thiên Hạ, người có lượng máu… cao nhất đội.
Người phải kêu cứu đầu tiên đương nhiên không phải Diêu Viễn mà là Diêu Hân Nhiên, cột máu đang cần cấp cứu: “Tôi nói này chị hai, chị cũng thêm máu cho tôi đi chứ!”
Lạc Hà Mãn Thiên: “Sorry, vừa rồi không chú ý, thêm luôn đây.”
Sau đó tình cảnh này còn lặp lại lần nữa, có điều người kêu cứu là Hùng Ưng Nhất Hiệu.
Diêu Viễn nghĩ thầm, may mà thao tác của cô cũng coi như ok, không phải mất mặt gọi cấp cứu. Đến lúc tiến vào cửa ải cuối cùng, chuẩn bị chiến đấu với bos trùm, Quân Lâm Thiên Hạ bảo mọi người tạm dừng.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Lạc Hà Mãn Thiên, một là cô hợp tác cho tử tế, hai là rời khỏi đội ngay bây giờ đi.”
Toàn đội im thin thít.
Lạc Hà Mãn Thiên: “Xin lỗi Quân Lâm, về sau em sẽ chú ý.”
Chị họ gửi tin cho em gái: “Em có thấy con bé này thích Quân Lâm Thiên Hạ không?”
Diêu Viễn thầm nghĩ, làm gì có ai không thấy thế chứ? Có điều cô không quen bàn luận về người khác nên cũng chẳng đáp lời. Diêu Hân Nhiên lại gửi tin sang: “Có điều Quân Lâm Thiên Hạ cũng ngầu ghê đó! Một là hợp tác, hai là cút! Ha ha, vui chưa? Chị ngồi xem còn sướng hết cả người. Chị vừa nói với Hoa Khai, cái cô ả Lạc Hà Mãn Thiên này còn không biết tốt xấu gì thì để em bảo Quân Lâm Thiên Hạ diệt lun đi, chết dưới tay người mình ngưỡng mộ là cách hành hạ kinh khủng nhất đấy.”
Diêu Viễn đổ mồ hôi.
Ngay giây tiếp theo, cô đã nhận được tin từ Quân Lâm Thiên Hạ: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Cô có suy nghĩ nhiều đâu, chẳng qua là cô ta thích anh, anh thích… người khác, mà người khác đó cũng đâu thể… đi so đo với tất cả những người thích anh được, phải không? Thế thì nhỏ nhen quá, bởi vậy, Diêu Viễn hào phóng đáp một câu, thậm chí còn mang ý an ủi: “Được hoan nghênh, rất tốt đấy.”
Không bao lâu sau, đến lượt Ngạo Thị Thương Khung lên sàn: “Chị dâu, em xin lỗi! Em cứ tưởng Lạc Hà đã quên được Quân Lâm rồi nên mới đồng ý để cô ấy đến đánh phụ bản này. Thật ra lúc trước Lạc Hà là người của bang bọn em, về sau, ờ, tóm lại trừ chị ra, bang chủ đại nhân không hề để ý đến những cô gái khác đâu!”
Nhược Vi Quân Cố: “Anh không cần kích động thế.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Chị dâu, em mà không kích động thì anh nhà chị sẽ băm em ra làm trăm mảnh mất, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Diêu Viễn toát mồ hôi: “Được rồi, được rồi, tôi tin rồi.”
Quân Lâm Thiên Hạ lại gửi tin nhắn đến: “Đánh xong boss cuối, anh dẫn em đến núi Vô Hạ dạo chơi nhé?”
Núi Vô Hạ?
Đại thần à, anh yêu thích mấy thánh địa hẹn hò của Thịnh thế đến mức nào vậy?
Mặc dù phong cảnh trong Thịnh thế được thiết kế vô cùng hùng vĩ, đẹp mắt, bình thường Diêu Viễn cũng thích cưỡi chú ngựa hồng của mình đi dạo phố ngắm phường, nhưng mà… Quân Lâm Thiên Hạ. “Có thể không đi được không, lát nữa tôi muốn xem một bộ phim.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Ồ, vậy lát nữa cùng xem nhé?”
Diêu Viễn kinh ngạc, đối phương nói tiếp: “Em nói em định xem phim gì, anh cũng xem, cùng xem đi.”
Diêu Viễn: “…”
Vừa định thở phào, cứ y như như rằng, vừa mới “định” thôi là quả bom khác to hơn đã bay sang.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đợi lát nữa, có muốn chat video luôn không?”
Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đùa thôi.”
Chưa đợi Diêu Viễn hoàn hồn sau mấy đợt phong ba bão táp, Ngạo Thị Thương Khung lại nhắn tin sang: “Đúng rồi, chị dâu này, em đã nói với chị là lão đại rất đẹp trai chưa, thật đấy, cực kỳ đẹp trai luôn!”
Câu cuối cùng, Diêu Viễn vẫn không phân tích được, là ý của người nào đó, hay là Ngạo Thị Thương Khung thật sự “đúng rồi” đột nhiên nhớ tới vậy?
Nói tóm lại, yêu đương qua mạng với đại thần lạnh lùng, cao ngạo rất là tổn hại tinh thần.
Trong tiềm thức, Diêu Viễn đã xác định bọn họ đang yêu đương rồi (yêu qua mạng cũng là yêu!).
Sau khi boss trùm ngã xuống, bàn tay vàng Ngạo Thị Thương Khung lên nhặt vật phẩm. Lần này, đồ boss không có gì đặc biệt, ba bên chia xong, cũng có thể nói là hai bên, bởi vì toàn bộ phần của bang Thiên Hạ đều tặng hết cho Bách Hoa Đường của chị dâu. Lúc Ngạo Thị Thương Khung chuyển đồ cho Nhược Vi Quân Cố còn bổ sung một câu: “Chị dâu, e đóng gói luôn số quà mừng tân hôn lần trước bọn em chưa kịp tặng cho chị trong này luôn rồi, chúc chị và bang chủ bọn em tân hôn hạnh phúc!”
Còn có vụ này nữa sao?
Nhược Vi Quân Cố: “Không sao đâu, không tặng cũng không sao cả.”
Quân Lâm thiên Hạ: “Nhận đi, của ít lòng nhiều.”
Diêu Viễn nhìn chằm chằm hai chữ “lòng nhiều”, vị bang chủ nào đó à, anh cứ nhất định phải… tích cực lặp đi lặp lại, nhấn mạnh liên tục như vậy sao?
Đây mới gọi là giết người trong nháy mắt, lại là một mũi tên trúng hai con nhạn nữa.
Hệ thống Đội ngũ thông báo: Lạc Hà Mãn Thiên rời khỏi đội.
Ế, một mũi tên trúng ba con nhạn luôn?
Đánh xong phụ bản cũng đã là chín giờ tối, đợi đến lúc xem hết phim chắc cũng phải mười một giờ. Diêu Viễn chào mọi người trong đội, bảo mình thoát luôn, mọi người lập tức thắc mắc sao thoát sớm thế, đêm mới bắt đầu thôi mà!
Nhược Vi Quân Cố: “Sáng mai còn có tiết, phải dậy sớm.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Chị dâu là giảng viên đại học thật à? Em mới học đại học năm hai thôi, cảm thấy cứ… Hi hi, trước nay chưa từng chơi game với giáo viên bao giờ.”
Hoa Khai: “Tiểu Quân là giáo viên? Lại còn là giảng viên đại học? Toát mồ hôi, giờ tớ mới biết á! Nhắc mới nhớ, Tiên Tiên, chẳng phải cậu nói cậu mới hai mươi bảy mùa hoa nở thôi sao? Thế em gái cậu bao nhiêu tuổi?”
Thủy Thượng Tiên: “ Em gái tớ kém tớ hai tuổi.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Hai mươi lăm à, hê hê, vậy là nhỏ hơn bang chủ nhà bọn này ba tuổi.”
Thủy Thượng Tiên: “Hả, Quân Lâm bang chủ hai mươi tám à, vừa hay, đúng thời điểm cường tráng đó.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Sặc!”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha, đúng thế, vừa hay đúng thời gian nào đó.”
Nhược Vi Quân Cố: “Tôi thoát đây, mọi người cứ nói chuyện tiếp nhé!”
Mặt hơi nóng rồi, cái đề này thật đúng là… Mà cái vị bang chủ nào đó lúc này lại không lên khóa mic mấy người kia, chẳng phải trước nay vẫn là “theo ta thì sống, nghịch ta thì chết” sao? Ngay giây sau, Ngạo Thị Thương Khung đã tin nhắn đến: “Chị dâu, em bị anh nhà chị giải quyết rồi, cần an ủi.”
“…”.
Quân Lâm Thiên Hạ: “ Mai em phải dậy sớm, xem hết phim thì nghỉ sớm đi.”
Giết người xong còn quay lại dặn dò bạn nghỉ ngơi sớm… Diêu Viễn đột nhiên cảm thấy đáng yêu ghê cơ! Ồ, hóa ra bản chất cô lại là người tà ác thế à?
Nhược Vi Quân Cố: “Ừ, anh cũng thế.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Tuần sau anh sẽ đến thành phố Giang Ninh công tác.”
Diêu Viễn chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cô không có đọc nhầm, thành phố Giang Ninh, đó chẳng phải là thành phố cô đang sống sao… Tim cô lại đập rộn ràng…
Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh sẽ ở lại đó một đêm. Em muốn gặp mặt không?”
Đột nhiên nghĩ tới câu “vừa hay đúng thời điểm cường tráng”, Diêu Viễn trả lời dứt khoát: “Em là người rất truyền thống!”
Quân Lâm Thiên Hạ: “…”
Lần đầu tiên nhìn thấy dấu ba chấm từ Quân Lâm Thiên Hạ, sau đó Diêu Viễn mới giật mình hoàn hồn, xấu hổ muốn chết! Lúc này điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông, cô chẳng thèm nhìn số của ai đã bắt máy.
“Xin chào!”
“Chào em!” Một giọng đàn ông đầy sức hút, hơi quen quen, nhìn lại màn hình, đầu óc Diêu Viễn lập tức choáng váng. Giọng nói ở đầu máy bên kia còn mang ý cười: “Lúc nãy anh còn nghĩ, không biết câu đầu tiên em nói sẽ là gì đây? “Xin chào”, cũng tốt.”
“…”
“Nhận được điện thoại của anh, em rất bất ngờ đúng không?” Giọng nói quyến rũ kia vẫn ung dung, từ tốn.
“Khụ, cũng tạm.”
“Cũng tạm là được rồi.” Từ tốn, ung dung… giống như đang quyến rũ người ta?
Diêu Viễn nhẹ giọng hỏi: “Anh gọi đến có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì.” Anh nói. “Chẳng qua anh muốn gọi điện cho em, anh muốn làm thế từ rất lâu rồi. Còn nữa, tuần sau anh đến thành phố Giang Ninh, việc chúng ta có thể gặp nhau không do em quyết định.”
“…”
“Được rồi, em xem phim đi.”
Thế này làm sao mà xem phim được nữa chứ?
Anh ta chào tạm biệt, cô “ừ” một tiếng. Dập điện thoại rồi, lâu ơi là lâu sau đó, vẻ mặt của Diêu Viễn trươc màn hình vẫn như thế này: (¤_¤)
Quân Lâm Thiên Hạ: “Không đâu.”
Vừa thở phào một hơi, đối phương đã nói nốt nửa câu còn lại: “Sẽ giữ lại thi thể.”
Từ đó Diêu Viễn có thể xác định người này… tuyệt đối không phải chính nhân quân tử, còn có thủ đoạn nào tàn nhẫn hơn việc giữ xác không? Có không? Cũng may lúc đó Diêu Viễn đã nghĩ, cũng may là kết hôn rồi.
Diêu mỹ nhân hoàn toàn không nhận ra, đó chính là kết quả người ta muốn, “cam tâm tình nguyện” kết hôn với anh ta.
Diêu Viễn, không, sau khi Nhược Vi Quân Cố kết hôn với Quân Lâm Thiên Hạ, trên đầu nhiều thêm một danh xưng: “Phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ”. Danh xưng này khiến cô đi đâu cũng bị người ta ngoái đầu lại nhìn, sau đó cảm thán một câu: “Hóa ra cô ấy chính là vợ của bang chủ bang Thiên Hạ à” gì gì đó…
Diêu Viễn cảm thấy, vì danh tiếng của người nào đó quá mạnh mẽ, thế nên cảm giác tồn tại của cô ngày càng yếu ớt, cũng giống như con cái trong nhà mấy vị đại quan quý tộc, lúc nào cũng bị gọi là con của ai ai đó chứ rất hiếm khi được gọi bằng chính tên mình. Rốt cuộc Diêu Viễn cũng được vinh dự trải nghiệm cảm giác “người nhà của đại quan quý tộc” cùng nguyên lý cân bằng, dương thịnh âm ắt phải suy.
Cô cũng là người chơi mãn cấp xếp hàng cao thủ cơ mà? Mặc dù so với người nào đó thì thao tác kém hơn chút, trang bị kém hơn rất nhiều chút, tiền… thôi đi, so đo với người khác là việc vô nghĩa nhất đấy!
Diêu Viễn chớp chớp mắt, tiếp tục điều khiển Nhược Vi Quân Cố làm nhiệm vụ… chạy hàng kiếm tiền. Bởi vì đám sính lễ nhận được, cô đều cống hiến cho bang cả rồi.
Asia: “Quân tỷ chạy hàng à? Không phải anh rể đưa hết tiền cho chị quản rồi còn gì? Sao vẫn còn thiếu tiền vậy?!”
Diêu Viễn thở dài, tiêu tiền của người khác không thoải mái được. “Đây là hai chuyện khác nhau, chị chỉ giúp anh ta quản lý tiền bạc thôi.”
Asia: “Quân tỷ, chẳng phải chị vẫn muốn ôm chân đại gia sao? Giờ ôm được rồi sao lại không tiêu tiền?”
Diêu Viễn lại thở dài. Đại gia này to quá, ôm chân cũng bị áp lực tâm lý ghê lắm. Hơn nữa, người đó tuyệt đối không phải loại lương thiện gì cho cam, cô cứ cảm thấy chỉ cần đi nhầm một bước thôi là coi như hết đường quay lại, từ nghèo đói đến sang giàu thì dễ, mà từ giàu sang xuống đói nghèo là khó khăn lắm đấy.
Không bao lâu sau lại có người trong bang hỏi cô còn chạy hàng làm gì? Cô cũng lười giải thích thêm, chỉ bảo chạy chơi cho vui.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đang chạy hàng à?”
Nhược Vi Quân Cố: “Ừ… chạy chơi thôi.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Chơi chán rồi, có muốn đi đánh phụ bản không?”
Nhược Vi Quân Cố: “… Được.”
Đúng là chơi chán rồi thật, trước nay cô vốn chẳng mấy hứng thú với mấy nhiệm vụ lặp đi lặp lại trăm năm không đổi của việc chạy hàng.
Điểm tốt nhất sau khi kết hôn là, phu thê hai người có khả năng di chuyển trực tiếp đến chỗ nhau, không cần tọa độ, không cần chạy trên đường, chỉ cần nhấn vào “di chuyển tới chỗ phu quân/phu thê” là chớp mắt đã đến được bên cạnh đối phương.
Lúc Nhược Vi Quân Cố di chuyển tới bên cạnh Quân Lâm Thiên Hạ đã thấy có rất nhiều người ở đó, bao gồm cả acc Thủy Thượng Tiên của chị họ và Hoa Khai.
Còn một chuyện nữa cũng nhất định phải nói rõ, chính là sau khi cô với Quân Lâm Thiên Hạ kết hôn, bang Thiên Hạ và Bách Hoa Đường cũng trở thành liên minh. Người bên Bách Hoa Đường đương nhiên vui mừng phát điên, trừ Diêu Viễn ra, đám còn lại bị quyền thế của đối phương mua chuộc bằng sạch rồi.
Hoa Khai: “Tiểu Quân đến rồi hả? Hê, tớ có nằm mơ cũng không nghĩ có ngày mình được cùng đánh phụ bản với một dàn cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng thế này, kích động quá đi mất! Liệu có giống như tin đồn, giết quái trong chớp mắt, một đường thẳng tiến tới boss cuối rồi một kiếm giải quyết xong luôn không?”
Nhược Vi Quân Cố: “Không đâu.”
Nếu đến cả đám boss trùm của mấy phụ bản cao cấp cũng bị người chơi giết cái vèo thì rõ ràng cái trò chơi này khỏi kiếm ăn luôn rồi.
Hoa Khai: “Để người ta tưởng tượng tí cũng được mà!”
Nhược Vi Quân Cố: “Ồ, được rồi.” Tưởng tượng thì chẳng có gì không thể cả.
Đội đã lập xong, ba người bên Bách Hoa Đường cùng với Quân Lâm Thiên Hạ, Ngạo Thị Thương Khung, Hùng Ưng Nhất Hiệu và Lạc Hà Mãn Thiên.
Lạc Hà Mãn Thiên: “Vị này là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ sao?”
Ngạo Thị Thương Khung: “chị dâu, giới thiệu một chút, Lạc Hà Mãn Thiên là bạn cũ của bọn này, bang chủ phu nhân của bang Vân Hải.”
Diêu Viễn từng nghe đến bang Vân Hải, cũng là một bang phái lớn.
Nhược Vi Quân Cố: “Xin chào!”
Lạc Hà Mãn Thiên: “ Chào cô, tôi cứ tưởng Quân Lâm sẽ ở mãi vậy chứ, không ngờ… Tóm lại, rất vui được quen biết cô, nghe nói ngoài đời cô cũng là một đại mỹ nữ nữa, chao, mỹ nữa quả nhiên vẫn được lợi hơn.”
Diêu Viễn nghe được ẩn ý đằng sau, liền nhíu mày.
Thủy Thượng Tiên: “Tâm hồn em gái nhà tôi cũng đẹp lắm đấy có biết không?”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Kỹ thuật của chị dâu cũng rất ok.”
Lạc Hà Mãn Thiên: “Mấy người làm gì thế, tôi cũng có nói Nhược không tốt đâu?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Vào phụ bản đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người dẫn đầu đã lên tiếng, đám người nào dám nói thêm. Vừa vào phụ bản, Nhược Vi Quân Cố đã nhận được tin nhắn của người dẫn đầu đó: “Lạc Hà Mãn Thiên là do Thương Khung dẫn đến.”
Một câu không đầu không đuôi, giống như trần thuật sự việc, lại tựa như lời giải thích, Diêu Viễn đọc được, tự nhiên bật cười.
Anh ta nhạy cảm ghê, cô cũng chẳng nghĩ lung tung gì, chỉ có điều đối phương mới xuất hiện đã gọi cô là đại mỹ nữ gì gì đó khiến cô hơi phản cảm. Nói đi nói lại thì chẳng ai muốn người khác chỉ để ý đến ngoại hình của mình cả.
Nội tâm mới quan trọng chứ!
Ban đầu Diêu Viễn chẳng nghĩ ngợi vẩn vơ gì, nhưng đến lúc vào phụ bản rồi, dù không muốn nghĩ lung tung cũng khó. Cái cô nàng Lạc Hà Mãn Thiên kia là mục sư, phụ trách trị thương cho mọi người, thế nhưng cả đường đi cô ta chỉ chăm chăm để ý đến Quân Lâm Thiên Hạ, người có lượng máu… cao nhất đội.
Người phải kêu cứu đầu tiên đương nhiên không phải Diêu Viễn mà là Diêu Hân Nhiên, cột máu đang cần cấp cứu: “Tôi nói này chị hai, chị cũng thêm máu cho tôi đi chứ!”
Lạc Hà Mãn Thiên: “Sorry, vừa rồi không chú ý, thêm luôn đây.”
Sau đó tình cảnh này còn lặp lại lần nữa, có điều người kêu cứu là Hùng Ưng Nhất Hiệu.
Diêu Viễn nghĩ thầm, may mà thao tác của cô cũng coi như ok, không phải mất mặt gọi cấp cứu. Đến lúc tiến vào cửa ải cuối cùng, chuẩn bị chiến đấu với bos trùm, Quân Lâm Thiên Hạ bảo mọi người tạm dừng.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Lạc Hà Mãn Thiên, một là cô hợp tác cho tử tế, hai là rời khỏi đội ngay bây giờ đi.”
Toàn đội im thin thít.
Lạc Hà Mãn Thiên: “Xin lỗi Quân Lâm, về sau em sẽ chú ý.”
Chị họ gửi tin cho em gái: “Em có thấy con bé này thích Quân Lâm Thiên Hạ không?”
Diêu Viễn thầm nghĩ, làm gì có ai không thấy thế chứ? Có điều cô không quen bàn luận về người khác nên cũng chẳng đáp lời. Diêu Hân Nhiên lại gửi tin sang: “Có điều Quân Lâm Thiên Hạ cũng ngầu ghê đó! Một là hợp tác, hai là cút! Ha ha, vui chưa? Chị ngồi xem còn sướng hết cả người. Chị vừa nói với Hoa Khai, cái cô ả Lạc Hà Mãn Thiên này còn không biết tốt xấu gì thì để em bảo Quân Lâm Thiên Hạ diệt lun đi, chết dưới tay người mình ngưỡng mộ là cách hành hạ kinh khủng nhất đấy.”
Diêu Viễn đổ mồ hôi.
Ngay giây tiếp theo, cô đã nhận được tin từ Quân Lâm Thiên Hạ: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Cô có suy nghĩ nhiều đâu, chẳng qua là cô ta thích anh, anh thích… người khác, mà người khác đó cũng đâu thể… đi so đo với tất cả những người thích anh được, phải không? Thế thì nhỏ nhen quá, bởi vậy, Diêu Viễn hào phóng đáp một câu, thậm chí còn mang ý an ủi: “Được hoan nghênh, rất tốt đấy.”
Không bao lâu sau, đến lượt Ngạo Thị Thương Khung lên sàn: “Chị dâu, em xin lỗi! Em cứ tưởng Lạc Hà đã quên được Quân Lâm rồi nên mới đồng ý để cô ấy đến đánh phụ bản này. Thật ra lúc trước Lạc Hà là người của bang bọn em, về sau, ờ, tóm lại trừ chị ra, bang chủ đại nhân không hề để ý đến những cô gái khác đâu!”
Nhược Vi Quân Cố: “Anh không cần kích động thế.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Chị dâu, em mà không kích động thì anh nhà chị sẽ băm em ra làm trăm mảnh mất, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Diêu Viễn toát mồ hôi: “Được rồi, được rồi, tôi tin rồi.”
Quân Lâm Thiên Hạ lại gửi tin nhắn đến: “Đánh xong boss cuối, anh dẫn em đến núi Vô Hạ dạo chơi nhé?”
Núi Vô Hạ?
Đại thần à, anh yêu thích mấy thánh địa hẹn hò của Thịnh thế đến mức nào vậy?
Mặc dù phong cảnh trong Thịnh thế được thiết kế vô cùng hùng vĩ, đẹp mắt, bình thường Diêu Viễn cũng thích cưỡi chú ngựa hồng của mình đi dạo phố ngắm phường, nhưng mà… Quân Lâm Thiên Hạ. “Có thể không đi được không, lát nữa tôi muốn xem một bộ phim.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Ồ, vậy lát nữa cùng xem nhé?”
Diêu Viễn kinh ngạc, đối phương nói tiếp: “Em nói em định xem phim gì, anh cũng xem, cùng xem đi.”
Diêu Viễn: “…”
Vừa định thở phào, cứ y như như rằng, vừa mới “định” thôi là quả bom khác to hơn đã bay sang.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đợi lát nữa, có muốn chat video luôn không?”
Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đùa thôi.”
Chưa đợi Diêu Viễn hoàn hồn sau mấy đợt phong ba bão táp, Ngạo Thị Thương Khung lại nhắn tin sang: “Đúng rồi, chị dâu này, em đã nói với chị là lão đại rất đẹp trai chưa, thật đấy, cực kỳ đẹp trai luôn!”
Câu cuối cùng, Diêu Viễn vẫn không phân tích được, là ý của người nào đó, hay là Ngạo Thị Thương Khung thật sự “đúng rồi” đột nhiên nhớ tới vậy?
Nói tóm lại, yêu đương qua mạng với đại thần lạnh lùng, cao ngạo rất là tổn hại tinh thần.
Trong tiềm thức, Diêu Viễn đã xác định bọn họ đang yêu đương rồi (yêu qua mạng cũng là yêu!).
Sau khi boss trùm ngã xuống, bàn tay vàng Ngạo Thị Thương Khung lên nhặt vật phẩm. Lần này, đồ boss không có gì đặc biệt, ba bên chia xong, cũng có thể nói là hai bên, bởi vì toàn bộ phần của bang Thiên Hạ đều tặng hết cho Bách Hoa Đường của chị dâu. Lúc Ngạo Thị Thương Khung chuyển đồ cho Nhược Vi Quân Cố còn bổ sung một câu: “Chị dâu, e đóng gói luôn số quà mừng tân hôn lần trước bọn em chưa kịp tặng cho chị trong này luôn rồi, chúc chị và bang chủ bọn em tân hôn hạnh phúc!”
Còn có vụ này nữa sao?
Nhược Vi Quân Cố: “Không sao đâu, không tặng cũng không sao cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quân Lâm thiên Hạ: “Nhận đi, của ít lòng nhiều.”
Diêu Viễn nhìn chằm chằm hai chữ “lòng nhiều”, vị bang chủ nào đó à, anh cứ nhất định phải… tích cực lặp đi lặp lại, nhấn mạnh liên tục như vậy sao?
Đây mới gọi là giết người trong nháy mắt, lại là một mũi tên trúng hai con nhạn nữa.
Hệ thống Đội ngũ thông báo: Lạc Hà Mãn Thiên rời khỏi đội.
Ế, một mũi tên trúng ba con nhạn luôn?
Đánh xong phụ bản cũng đã là chín giờ tối, đợi đến lúc xem hết phim chắc cũng phải mười một giờ. Diêu Viễn chào mọi người trong đội, bảo mình thoát luôn, mọi người lập tức thắc mắc sao thoát sớm thế, đêm mới bắt đầu thôi mà!
Nhược Vi Quân Cố: “Sáng mai còn có tiết, phải dậy sớm.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Chị dâu là giảng viên đại học thật à? Em mới học đại học năm hai thôi, cảm thấy cứ… Hi hi, trước nay chưa từng chơi game với giáo viên bao giờ.”
Hoa Khai: “Tiểu Quân là giáo viên? Lại còn là giảng viên đại học? Toát mồ hôi, giờ tớ mới biết á! Nhắc mới nhớ, Tiên Tiên, chẳng phải cậu nói cậu mới hai mươi bảy mùa hoa nở thôi sao? Thế em gái cậu bao nhiêu tuổi?”
Thủy Thượng Tiên: “ Em gái tớ kém tớ hai tuổi.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Hai mươi lăm à, hê hê, vậy là nhỏ hơn bang chủ nhà bọn này ba tuổi.”
Thủy Thượng Tiên: “Hả, Quân Lâm bang chủ hai mươi tám à, vừa hay, đúng thời điểm cường tráng đó.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Sặc!”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha, đúng thế, vừa hay đúng thời gian nào đó.”
Nhược Vi Quân Cố: “Tôi thoát đây, mọi người cứ nói chuyện tiếp nhé!”
Mặt hơi nóng rồi, cái đề này thật đúng là… Mà cái vị bang chủ nào đó lúc này lại không lên khóa mic mấy người kia, chẳng phải trước nay vẫn là “theo ta thì sống, nghịch ta thì chết” sao? Ngay giây sau, Ngạo Thị Thương Khung đã tin nhắn đến: “Chị dâu, em bị anh nhà chị giải quyết rồi, cần an ủi.”
“…”.
Quân Lâm Thiên Hạ: “ Mai em phải dậy sớm, xem hết phim thì nghỉ sớm đi.”
Giết người xong còn quay lại dặn dò bạn nghỉ ngơi sớm… Diêu Viễn đột nhiên cảm thấy đáng yêu ghê cơ! Ồ, hóa ra bản chất cô lại là người tà ác thế à?
Nhược Vi Quân Cố: “Ừ, anh cũng thế.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Tuần sau anh sẽ đến thành phố Giang Ninh công tác.”
Diêu Viễn chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cô không có đọc nhầm, thành phố Giang Ninh, đó chẳng phải là thành phố cô đang sống sao… Tim cô lại đập rộn ràng…
Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh sẽ ở lại đó một đêm. Em muốn gặp mặt không?”
Đột nhiên nghĩ tới câu “vừa hay đúng thời điểm cường tráng”, Diêu Viễn trả lời dứt khoát: “Em là người rất truyền thống!”
Quân Lâm Thiên Hạ: “…”
Lần đầu tiên nhìn thấy dấu ba chấm từ Quân Lâm Thiên Hạ, sau đó Diêu Viễn mới giật mình hoàn hồn, xấu hổ muốn chết! Lúc này điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông, cô chẳng thèm nhìn số của ai đã bắt máy.
“Xin chào!”
“Chào em!” Một giọng đàn ông đầy sức hút, hơi quen quen, nhìn lại màn hình, đầu óc Diêu Viễn lập tức choáng váng. Giọng nói ở đầu máy bên kia còn mang ý cười: “Lúc nãy anh còn nghĩ, không biết câu đầu tiên em nói sẽ là gì đây? “Xin chào”, cũng tốt.”
“…”
“Nhận được điện thoại của anh, em rất bất ngờ đúng không?” Giọng nói quyến rũ kia vẫn ung dung, từ tốn.
“Khụ, cũng tạm.”
“Cũng tạm là được rồi.” Từ tốn, ung dung… giống như đang quyến rũ người ta?
Diêu Viễn nhẹ giọng hỏi: “Anh gọi đến có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì.” Anh nói. “Chẳng qua anh muốn gọi điện cho em, anh muốn làm thế từ rất lâu rồi. Còn nữa, tuần sau anh đến thành phố Giang Ninh, việc chúng ta có thể gặp nhau không do em quyết định.”
“…”
“Được rồi, em xem phim đi.”
Thế này làm sao mà xem phim được nữa chứ?
Anh ta chào tạm biệt, cô “ừ” một tiếng. Dập điện thoại rồi, lâu ơi là lâu sau đó, vẻ mặt của Diêu Viễn trươc màn hình vẫn như thế này: (¤_¤)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro