Chương 5.2
Cố Tây Tước
2024-11-14 21:59:32
Lại nói đến Diêu
Viễn, hết giờ làm, Diêu Hân Nhiên nghe tin cô sắp “kết hôn” đã gọi điện
sang, cười khuyên giải: “Cái chuyện hòa thân này, em cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, chơi đùa trên mạng thôi mà.”
Nhưng người ta đã đòi cả số điện thoại rồi, lại còn dùng nó liên lạc luôn nữa chứ! Khi ấy cô còn bất giác gửi lại một câu: “Anh cũng ngủ ngon” đầy nũng nịu nữa… Thật là giống đang yêu đương quá rồi!
“Hơn nữa, nếu không thích thì giải trừ hôn ước, cũng chẳng có gì to tát cả, qua chỗ NPC làm chút thủ tục là xong thôi.”
Chuyện này cô cũng đã nghĩ tới, có điều buổi chiều tự dưng cô lại nhận được một tin nhắn nữa. “Buổi tối tám giờ tổ chức hôn lễ, mong em đừng quên. Anh rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân của chúng ta, hy vọng em cũng vậy.”
Diêu Viễn không hiểu tại sao khi nghe Quân Lâm Thiên Hạ nói chuyện, cô vẫn có cảm giác lẫn lộn giữa ngoài đời và trong game, cứ ngẩn ngơ không rõ, bởi vậy mới cảm thấy cực kì áp lực. Cô cảm thấy đại thần đang hành hạ tinh thần mình.
Tối hôm đó, để tránh đối phương “rất ngoài đời” gọi điện thoại giục cô lên mạng kết hôn, mới bảy giờ tối Diêu Viễn đã bò lên mạng, vừa ấn vào kênh Bang phái nhà mình đã phải lập tức bay ra. Quá náo nhiệt rồi!
Mà kênh Riêng tư của Nhược Vi Quân Cố cũng lấp lánh sắc màu, phần lớn là chúc cô cùng Quân Lâm Thiên Hạ bách niên giai lão, còn có lẻ tẻ mấy người kêu cô cướp mất Quân Lâm bang chủ, tôi hận cô gì gì đó…
Diêu Viễn nghĩ bụng, tôi cũng hận đây này, hận bản thân nhất thời bị tiền tài che mắt.
Thủy Thượng Tiên: “Em gái vào kênh Bang phái đi, mọi người đều chuẩn bị quà mừng cưới tặng em đấy!”
Nhược Vi Quân Cố: “Hả? Không cần đâu, chẳng phải lúc trước chị nói…” Không cần coi hôn lễ này là thật sao?
Thủy Thượng Tiên: “Em gái cưng à! Ôn Như Ngọc vừa liên lạc với chị, bảo là bang bọn họ có quy định “thuận theo họ thì sống, nghịch lại họ tất chết”… Chị suy nghĩ nửa ngày, rút ra được kết luận là, nếu em ly hôn với bang chủ nhà họ cũng tức là hòa thân thất bại… chúng ta chắc sẽ bị diệt toàn bang luôn.”
Diêu Viễn ngẩn ra, đập bàn: “Quá vô liêm sỉ!”
Thủy Thượng Tiên: “Thôi kệ, em chỉ cần nhớ vế “thuận theo họ thì sống” là được rồi.”
Nhược Vi Quân Cố: “Chị… có phải chị rất muốn em đi hòa thân với người ta không?”
Thủy Thượng Tiên: “Chị là loại người đó sao?!”
Nhược Vi Quân Cố: “Bức ảnh mờ mờ ảo ảo trên mạng đó có phải do chị đăng lên không?”
Thủy Thượng Tiên: “Chị là loại người đó sao!”
Nhược Vi Quân Cố: “… Thôi bỏ đi.”
Chuyện đã đến nước này, có nói thêm cũng chẳng ích gì, thực hiện chính sách xưa nay: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Thế là tầm tám giờ, sau khi Diêu Viễn thu hết đám quà cưới của bang mình xong liền nhìn thấy Quân Lâm Thiên Hạ trong danh sách bạn tốt cũng xuất hiện, lập tức mất hai giây tim đập loạn nhịp. Sau đó rất nhanh đã nhận được tin của đối phương: “Sớm.”
Nhược Vi Quân Cố: “…”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Vừa rồi anh còn nghĩ nếu em chưa lên mạng thì sẽ gọi điện thoại cho em, tiếc quá.”
Anh đây là đang mong tôi xảy ra chuyện đấy hả? “Tôi có mặt rồi.”
Sau đó hai người gặp nhau.
Hôm nay Quân Lâm Thiên Hạ thay một bộ y phục màu đỏ, nhìn đẹp như là… tân lang vậy đó.
Sau đó anh ta giao dịch sang cho Diêu Viễn ít đồ. Diêu Viễn vừa nhìn đã thấy một bộ y phục đỏ cao cấp nhất, ngoài ra còn có thần long Chu tước mà người người cầu còn không được… Trong danh sách sính lễ lần trước hoàn toàn không có mấy thứ này.
Nhược Vi Quân Cố: “Tại sao?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Vừa nhận được. Xin lỗi, vẫn chưa tìm được Kiếm tuyết.”
Nhược Vi Quân Cố: “Không… Tôi đang hỏi tại sao lại cho tôi mấy thứ này?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Sợ em đào hôn.”
Diêu Viễn đột nhiên nghĩ đến một chuyện. “Quân Lâm bang chủ, nếu tôi đào hôn, có thật bên anh sẽ diệt toàn bang chúng tôi không?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Thế em muốn đào hôn à?”
Nhược Vi Quân Cố: “… Sẽ không.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Thế thì không có khả năng đó rồi.”
Cũng tức là, nếu cô đào hôn, bọn họ thật sự sẽ…?!
Sau đó đại thần lại gửi sang cho Diêu Viễn đám sính lễ khiến lần trước cô từ anh hùng bất khuất gật đầu cái rụp thành nữ nhi yếu mềm. Diêu Viễn nhận đồ mà trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tâm tình đại thần lại rất tốt. “Đi thôi, sắp đến giờ lành rồi.”
“Rốt cuộc mình cũng trở thành “boss nhà nuôi” rồi sao?” Đây là suy nghĩ duy nhất của Diêu Viễn thời khắc này.
“Boss nhà nuôi” bị bắt thay bộ y phục màu đỏ rực, dẫn vào Thiên Hi cung. Vừa vào đã thấy bên trong ồn ào, náo nhiệt, cô còn nhớ mới không lâu trước đây, mình còn là người qua đường đến xem hôn lễ của người khác, không ngờ bây giờ đã đến lượt cô rồi, thật đúng là thế sự vô thường!
Lạc Thủy: “Tân lang tân nương đến nơi rồi, tung hoa tung hoa tung hoa!”
N người đồng thời tung hoa xong, nhân vật bên cạnh Nhược Vi Quân Cố hơi đưa tay lên, toàn hội trường nhất thời im lặng.
Có cần hoành tráng vậy không?
Diêu Viễn trước nay vẫn khiêm tốn, lặng lẽ cảm thấy khung cảnh này thật sự khiến cô nảy sinh ý muốn… bỏ trốn. Nhưng nhìn xung quanh vòng trong ba lớp, vòng ngoài ba lớp toàn người là người, bên trong lại còn cao thủ như mây… Nếu muốn chạy, hẳn sẽ chết không toàn thây mất! Người nhà mình cũng lục tục đến nơi, Diêu Viễn hướng ánh mắt cầu cứu sang đó, lại thấy toàn bộ Bách Hoa Đường đang đồng thanh: “Quân Lâm bang chủ đại thần, giờ lành đến rồi, mau bái đường đi!”
Sao trước giờ cô không biết bang mình có tổ chức, có kỷ luật như vậy nhỉ?
Diêu Viễn không biết phải nói thế nào, đúng vậy, cô hơi căng thẳng, vì dù chỉ là kết hôn trong trò chơi thì đây cũng là lần đầu tiên, hơn nữa, mới lần đầu mà khung cảnh đã hoành tráng thế này rồi…
Quân Lâm Thiên Hạ: “Sao thế?”
Diêu Viễn thật sự rất muốn than thở một câu, mà sau đó cô cũng nói thật luôn: “Anh phô trương, lãng phí quá.”
Đây là cách biệt giai cấp sao? Diêu Viễn “nghèo khó” quen rồi, cũng hy vọng anh ta hiểu được gì ấy nhỉ, có câu nói thế này: Bọn họ là người không cùng một thế giới, chuyện kết hôn vẫn phải cân nhắc thận trọng thì hơn.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Ừ, có điều cả đời chỉ kết hôn một lần, chúng ta chỉ phô trương lần này thôi, về sau em quản lý sổ sách, anh cần tiền sẽ đến chỗ em xin, thế đã được chưa?”
“Khụ khụ khụ khụ!” Người nào đó ngồi trước màn hình ho đến mức đỏ cả mặt.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Phải rồi, bọn họ gọi em lên YY.”
Cơn ho vừa lắng xuống, Diêu Viễn trông thấy dòng chữ “lên YY” lại kinh ngạc không thôi. Lên YY? Tức là có thể nghe thấy tiếng nói… Quá “thực tế” rồi!
Vừa định từ chối thì Thủy Thượng Tiên đã gửi tin nhắn tới: “Lên YY đi, phòng xxxxxx!”
Ngay sau đó, Diêu Viễn câm nín, sao mình lại ngu thế cơ chứ, sao mình có thể cho rằng đây là phòng của bang mình được chứ?
Ôn Như Ngọc: “Úi chà, bang chủ phu nhân rốt cuộc cũng đến rồi! Mọi người chào mừng!” N người cùng lên tiếng chào hỏi, có thể nghe được tất cả đều rất hào hứng.
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Chị dâu lên tiếng đi, mọi người đều đang đợi giờ phút này đấy!”
Thủy Thượng Tiên: “Em gái tôi dễ xấu hổ, mọi người đừng dọa nó chạy mất, tôi phải dụ dỗ mãi mới lôi được đến đây đó.”
Diêu Viễn: “…”
A Di: “Quân tỷ cho dù ở YY của bang mình cũng rất hiếm khi lên tiếng.”
Cuối cùng cũng có một đứa không phải loại vong ơn, thật là vui quá đi.
A Di: “Bởi thế lại càng mong đợi, hôm nay là ngày đại hôn của Quân tỷ, không biết có thể hát một bài trên YY không. Lúc trước bang chủ nói Quân tỷ hát hay lắm! Mong chờ quá!”
Bà chị họ nhà mình còn cái gì không nói nữa không trời? Hơn nữa cô hát có hay đâu? Chị cô còn bảo giọng cô còn chẳng khớp nổi với nhạc nền nữa là…
Ngạo Thị Thương Khung: “Thật sao? Thế thì mong chờ thật đấy, đúng không người nào đó?”
Người nào đó, vị bang chủ nào đó, quần chúng đều rất ăn ý im lặng nhường không gian, đợi vài giây rồi nhưng Quân Lâm bang chủ vẫn không phát ngôn tiếng nào.
Ngược lại, có một giọng nữ nhẹ nhàng, êm dịu mang theo ý cười lên tiếng: “Hóa ra anh không phải nữ thật.”
“…”
“…”
N dấu ba chấm xuất hiện, câm nín không phải bởi câu nói đó, mà là bởi người phát ngôn ra nó.
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Là chị dâu sao? Vừa rồi ấy?!”
Ngạo Thị Thương Khung: “Đúng thế, mà câu đầu tiên của chị dâu lại là nói với tôi!”
Ôn Như Ngọc: “Ông thật không sợ chết.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Tôi nói sự thật mà, có điều… câu nói đó…”
Hoa Khai: “Ha ha, Tiểu Quân vẫn đáng yêu như từ xưa đến giờ.”
Đi Đâu Về Đâu: “Tôi nói rồi mà, giọng chị dâu hay lắm đúng không?”
Cục Cưng Ngoan: “Em gái nói thêm vài câu đi.”
Asia: “Chắc Quân tỷ đang xấu hổ rồi, hi hi.”
Diêu Viễn quả thật… vô cùng xấu hổ, trở thành tâm điểm, áp lực luôn luôn rất lớn.
Mà người nào đó luôn luôn chọn đúng thời điểm xuất hiện, dù chỉ là có mỗi âm thanh xuất hiện thôi: “Giờ lành đến rồi, chúng ta đến lễ đài cử hành hôn lễ thôi.”
m thanh rất trầm, từ tốn khoan thai, ừm, Diêu Viễn nghĩ bụng, xét tổng thể thì… không tồi chút nào, sau đó rất bất đắc dĩ đáp lời: “Ừ.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha, cuối cùng cũng được như ước nguyện rồi kìa người nào đó.”
Mười giây sau, Ôn Như Ngọc: “Tiểu Thương, thật ngại quá, người nào đó mà cậu nhắc đến, bang chủ vĩ đại của chúng ta ra lệnh cho tớ khóa mic cậu lại.”
“…”
Hôn lễ rốt cuộc cũng bắt đầu, Nhược Vi Quân Cố bước theo Quân Lâm Thiên Hạ đến trước bục người chủ hôn. Cả đường đi xuất hiện liên tục những lời chúc phúc đến độ Diêu Viễn cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hình thức hôn lễ do Quân Lâm Thiên Hạ chọn, mà yêu cầu khi chọn hình thức của đại thần chỉ có một: Tốc độ.
Bởi vậy những người có mặt tại hội trường hôm đó được chứng kiến một hôn lễ chóng vánh nhất trong lịch sử Thịnh thế.
Quân Lâm Thiên Hạ, con có đồng ý lấy Nhược Vi Quân Cố làm vợ không? Đồng ý.
Nhược Vi Quân Cố, con có đồng ý lấy Quân Lâm Thiên Hạ làm chồng không?
… Đồng ý.
Buổi lễ kết thúc, tiến vào động phòng.
Nửa giây im lặng, sau đó toàn hội trường điên cuồng náo loạn.
“Cái gì? Xong rồi á?!”
“Không phải chứ, nhanh quá vậy? Tôi còn chưa kịp hoàn hồn luôn!”
“Không phải chứ, lão đại đã kết hôn xong rồi, tôi vừa mới vào thôi mà, òa òa òa òa!”
“Người đâu? Người đâu?! Lão đại và chị dâu đâu rồi? Bị lag mạng nên thoát rồi hả?!”
Ôn Như Ngọc: “Đồ ngốc, chuyển đến động phòng rồi!!”
Hôn lễ tốc độ nhất trong lịch sử Thịnh thế lần này được hậu thế truyền tụng thành một giai thoại: “Năm đó, có một buổi hôn lễ, tân lang Quân Lâm Thiên Hạ là no.1 của một server nào đó trong Thịnh thế, khụ khụ, buổi hôn lễ đó có n vị cao thủ quy tụ tại lễ đường, có thể coi là cực kì long trọng, cực kì linh đình, tiêu tốn đến một vạn đồng vàng, bao nguyên Thiên Hi cung trong nguyên một tuần, nhưng toàn bộ buổi lễ chỉ diễn ra chưa đến hai phút, chưa đến hai phút đâu, tân lang đã kéo tân nương vào động phòng luôn rồi, đây mới là thể loại trâu bò của trâu bò.”
“Là lãng phí của lãng phí mới đúng!” Đây là lời bình luận của acc Phụ Tiểu Nữ/Bé Gái/ Loli bên cạnh.
Acc Phụ Loli này đã từng hỏi vị tân lang kia, vì sao lại phải bao Thiên Hi cung đến tận một tuần.
Tân lang đáp: “Sợ em chạy mất, nhưng anh tự tin trong vòng một tuần có thể tìm được em.”
Loli: “…”
Nhưng đây là chuyện sau này, bây giờ acc Phụ Loli kia vẫn còn là Nhược Vi Quân Cố, vẫn đang ở trong động phòng.
Diêu Viễn đã tháo tai nghe ra, bởi vì trên đó lúc này đã loạn cào cào như nồi nước sôi, tai cô không chịu nổi nữa.
Lúc này Diêu Viễn đang quan sát phòng tân hôn đỏ rực, ầy, đại thần hệ thống cũng tận tụy ghê, hỷ trướng, nến đỏ, bàn đàn hương…
Sau đó, tân lang tuấn tú vui vẻ đến gần nắm lấy tay cô. Tim Diêu Viễn bất giác nảy lên, cuối cùng còn nghĩ được là “không phải sẽ “động phòng” thật đấy chứ”? Hệ thống không… mặt dày vậy đâu nhỉ?
Hệ thống quả nhiên không mặt dày đến thế, nhưng mặt người trước mắt thì dày lắm. “Sợ sao?”
Nhược Vi Quân Cố: “…”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Việc gì cũng có lần đầu tiên.”
Nhược Vi Quân Cố: “…”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Phu nhân, chúng ta lên giường đi?”
Không biết vì sao Diêu Viễn cảm thấy người điều khiển Quân Lâm Thiên Hạ đang cười.
Nhược Vi Quân Cố: “Anh đang cười à?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Ừ.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Vui vẻ.”
Sau đó, Diêu Viễn cũng không hiểu tại sao mình như bị bắt mất hồn, Nhược Vi Quân Cố như con rối trong truyện xưa bị Quân Lâm Thiên Hạ kéo đến bên giường, vén hỷ trướng, đối mắt nhìn nhau, ôm vào lòng rồi màn hình… tối đi.
Cuối cùng Diêu Viễn chỉ cảm thấy… hệ thống thật ra cũng mặt dày lắm.
Nhưng người ta đã đòi cả số điện thoại rồi, lại còn dùng nó liên lạc luôn nữa chứ! Khi ấy cô còn bất giác gửi lại một câu: “Anh cũng ngủ ngon” đầy nũng nịu nữa… Thật là giống đang yêu đương quá rồi!
“Hơn nữa, nếu không thích thì giải trừ hôn ước, cũng chẳng có gì to tát cả, qua chỗ NPC làm chút thủ tục là xong thôi.”
Chuyện này cô cũng đã nghĩ tới, có điều buổi chiều tự dưng cô lại nhận được một tin nhắn nữa. “Buổi tối tám giờ tổ chức hôn lễ, mong em đừng quên. Anh rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân của chúng ta, hy vọng em cũng vậy.”
Diêu Viễn không hiểu tại sao khi nghe Quân Lâm Thiên Hạ nói chuyện, cô vẫn có cảm giác lẫn lộn giữa ngoài đời và trong game, cứ ngẩn ngơ không rõ, bởi vậy mới cảm thấy cực kì áp lực. Cô cảm thấy đại thần đang hành hạ tinh thần mình.
Tối hôm đó, để tránh đối phương “rất ngoài đời” gọi điện thoại giục cô lên mạng kết hôn, mới bảy giờ tối Diêu Viễn đã bò lên mạng, vừa ấn vào kênh Bang phái nhà mình đã phải lập tức bay ra. Quá náo nhiệt rồi!
Mà kênh Riêng tư của Nhược Vi Quân Cố cũng lấp lánh sắc màu, phần lớn là chúc cô cùng Quân Lâm Thiên Hạ bách niên giai lão, còn có lẻ tẻ mấy người kêu cô cướp mất Quân Lâm bang chủ, tôi hận cô gì gì đó…
Diêu Viễn nghĩ bụng, tôi cũng hận đây này, hận bản thân nhất thời bị tiền tài che mắt.
Thủy Thượng Tiên: “Em gái vào kênh Bang phái đi, mọi người đều chuẩn bị quà mừng cưới tặng em đấy!”
Nhược Vi Quân Cố: “Hả? Không cần đâu, chẳng phải lúc trước chị nói…” Không cần coi hôn lễ này là thật sao?
Thủy Thượng Tiên: “Em gái cưng à! Ôn Như Ngọc vừa liên lạc với chị, bảo là bang bọn họ có quy định “thuận theo họ thì sống, nghịch lại họ tất chết”… Chị suy nghĩ nửa ngày, rút ra được kết luận là, nếu em ly hôn với bang chủ nhà họ cũng tức là hòa thân thất bại… chúng ta chắc sẽ bị diệt toàn bang luôn.”
Diêu Viễn ngẩn ra, đập bàn: “Quá vô liêm sỉ!”
Thủy Thượng Tiên: “Thôi kệ, em chỉ cần nhớ vế “thuận theo họ thì sống” là được rồi.”
Nhược Vi Quân Cố: “Chị… có phải chị rất muốn em đi hòa thân với người ta không?”
Thủy Thượng Tiên: “Chị là loại người đó sao?!”
Nhược Vi Quân Cố: “Bức ảnh mờ mờ ảo ảo trên mạng đó có phải do chị đăng lên không?”
Thủy Thượng Tiên: “Chị là loại người đó sao!”
Nhược Vi Quân Cố: “… Thôi bỏ đi.”
Chuyện đã đến nước này, có nói thêm cũng chẳng ích gì, thực hiện chính sách xưa nay: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Thế là tầm tám giờ, sau khi Diêu Viễn thu hết đám quà cưới của bang mình xong liền nhìn thấy Quân Lâm Thiên Hạ trong danh sách bạn tốt cũng xuất hiện, lập tức mất hai giây tim đập loạn nhịp. Sau đó rất nhanh đã nhận được tin của đối phương: “Sớm.”
Nhược Vi Quân Cố: “…”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Vừa rồi anh còn nghĩ nếu em chưa lên mạng thì sẽ gọi điện thoại cho em, tiếc quá.”
Anh đây là đang mong tôi xảy ra chuyện đấy hả? “Tôi có mặt rồi.”
Sau đó hai người gặp nhau.
Hôm nay Quân Lâm Thiên Hạ thay một bộ y phục màu đỏ, nhìn đẹp như là… tân lang vậy đó.
Sau đó anh ta giao dịch sang cho Diêu Viễn ít đồ. Diêu Viễn vừa nhìn đã thấy một bộ y phục đỏ cao cấp nhất, ngoài ra còn có thần long Chu tước mà người người cầu còn không được… Trong danh sách sính lễ lần trước hoàn toàn không có mấy thứ này.
Nhược Vi Quân Cố: “Tại sao?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Vừa nhận được. Xin lỗi, vẫn chưa tìm được Kiếm tuyết.”
Nhược Vi Quân Cố: “Không… Tôi đang hỏi tại sao lại cho tôi mấy thứ này?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Sợ em đào hôn.”
Diêu Viễn đột nhiên nghĩ đến một chuyện. “Quân Lâm bang chủ, nếu tôi đào hôn, có thật bên anh sẽ diệt toàn bang chúng tôi không?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Thế em muốn đào hôn à?”
Nhược Vi Quân Cố: “… Sẽ không.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Thế thì không có khả năng đó rồi.”
Cũng tức là, nếu cô đào hôn, bọn họ thật sự sẽ…?!
Sau đó đại thần lại gửi sang cho Diêu Viễn đám sính lễ khiến lần trước cô từ anh hùng bất khuất gật đầu cái rụp thành nữ nhi yếu mềm. Diêu Viễn nhận đồ mà trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tâm tình đại thần lại rất tốt. “Đi thôi, sắp đến giờ lành rồi.”
“Rốt cuộc mình cũng trở thành “boss nhà nuôi” rồi sao?” Đây là suy nghĩ duy nhất của Diêu Viễn thời khắc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Boss nhà nuôi” bị bắt thay bộ y phục màu đỏ rực, dẫn vào Thiên Hi cung. Vừa vào đã thấy bên trong ồn ào, náo nhiệt, cô còn nhớ mới không lâu trước đây, mình còn là người qua đường đến xem hôn lễ của người khác, không ngờ bây giờ đã đến lượt cô rồi, thật đúng là thế sự vô thường!
Lạc Thủy: “Tân lang tân nương đến nơi rồi, tung hoa tung hoa tung hoa!”
N người đồng thời tung hoa xong, nhân vật bên cạnh Nhược Vi Quân Cố hơi đưa tay lên, toàn hội trường nhất thời im lặng.
Có cần hoành tráng vậy không?
Diêu Viễn trước nay vẫn khiêm tốn, lặng lẽ cảm thấy khung cảnh này thật sự khiến cô nảy sinh ý muốn… bỏ trốn. Nhưng nhìn xung quanh vòng trong ba lớp, vòng ngoài ba lớp toàn người là người, bên trong lại còn cao thủ như mây… Nếu muốn chạy, hẳn sẽ chết không toàn thây mất! Người nhà mình cũng lục tục đến nơi, Diêu Viễn hướng ánh mắt cầu cứu sang đó, lại thấy toàn bộ Bách Hoa Đường đang đồng thanh: “Quân Lâm bang chủ đại thần, giờ lành đến rồi, mau bái đường đi!”
Sao trước giờ cô không biết bang mình có tổ chức, có kỷ luật như vậy nhỉ?
Diêu Viễn không biết phải nói thế nào, đúng vậy, cô hơi căng thẳng, vì dù chỉ là kết hôn trong trò chơi thì đây cũng là lần đầu tiên, hơn nữa, mới lần đầu mà khung cảnh đã hoành tráng thế này rồi…
Quân Lâm Thiên Hạ: “Sao thế?”
Diêu Viễn thật sự rất muốn than thở một câu, mà sau đó cô cũng nói thật luôn: “Anh phô trương, lãng phí quá.”
Đây là cách biệt giai cấp sao? Diêu Viễn “nghèo khó” quen rồi, cũng hy vọng anh ta hiểu được gì ấy nhỉ, có câu nói thế này: Bọn họ là người không cùng một thế giới, chuyện kết hôn vẫn phải cân nhắc thận trọng thì hơn.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Ừ, có điều cả đời chỉ kết hôn một lần, chúng ta chỉ phô trương lần này thôi, về sau em quản lý sổ sách, anh cần tiền sẽ đến chỗ em xin, thế đã được chưa?”
“Khụ khụ khụ khụ!” Người nào đó ngồi trước màn hình ho đến mức đỏ cả mặt.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Phải rồi, bọn họ gọi em lên YY.”
Cơn ho vừa lắng xuống, Diêu Viễn trông thấy dòng chữ “lên YY” lại kinh ngạc không thôi. Lên YY? Tức là có thể nghe thấy tiếng nói… Quá “thực tế” rồi!
Vừa định từ chối thì Thủy Thượng Tiên đã gửi tin nhắn tới: “Lên YY đi, phòng xxxxxx!”
Ngay sau đó, Diêu Viễn câm nín, sao mình lại ngu thế cơ chứ, sao mình có thể cho rằng đây là phòng của bang mình được chứ?
Ôn Như Ngọc: “Úi chà, bang chủ phu nhân rốt cuộc cũng đến rồi! Mọi người chào mừng!” N người cùng lên tiếng chào hỏi, có thể nghe được tất cả đều rất hào hứng.
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Chị dâu lên tiếng đi, mọi người đều đang đợi giờ phút này đấy!”
Thủy Thượng Tiên: “Em gái tôi dễ xấu hổ, mọi người đừng dọa nó chạy mất, tôi phải dụ dỗ mãi mới lôi được đến đây đó.”
Diêu Viễn: “…”
A Di: “Quân tỷ cho dù ở YY của bang mình cũng rất hiếm khi lên tiếng.”
Cuối cùng cũng có một đứa không phải loại vong ơn, thật là vui quá đi.
A Di: “Bởi thế lại càng mong đợi, hôm nay là ngày đại hôn của Quân tỷ, không biết có thể hát một bài trên YY không. Lúc trước bang chủ nói Quân tỷ hát hay lắm! Mong chờ quá!”
Bà chị họ nhà mình còn cái gì không nói nữa không trời? Hơn nữa cô hát có hay đâu? Chị cô còn bảo giọng cô còn chẳng khớp nổi với nhạc nền nữa là…
Ngạo Thị Thương Khung: “Thật sao? Thế thì mong chờ thật đấy, đúng không người nào đó?”
Người nào đó, vị bang chủ nào đó, quần chúng đều rất ăn ý im lặng nhường không gian, đợi vài giây rồi nhưng Quân Lâm bang chủ vẫn không phát ngôn tiếng nào.
Ngược lại, có một giọng nữ nhẹ nhàng, êm dịu mang theo ý cười lên tiếng: “Hóa ra anh không phải nữ thật.”
“…”
“…”
N dấu ba chấm xuất hiện, câm nín không phải bởi câu nói đó, mà là bởi người phát ngôn ra nó.
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Là chị dâu sao? Vừa rồi ấy?!”
Ngạo Thị Thương Khung: “Đúng thế, mà câu đầu tiên của chị dâu lại là nói với tôi!”
Ôn Như Ngọc: “Ông thật không sợ chết.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Tôi nói sự thật mà, có điều… câu nói đó…”
Hoa Khai: “Ha ha, Tiểu Quân vẫn đáng yêu như từ xưa đến giờ.”
Đi Đâu Về Đâu: “Tôi nói rồi mà, giọng chị dâu hay lắm đúng không?”
Cục Cưng Ngoan: “Em gái nói thêm vài câu đi.”
Asia: “Chắc Quân tỷ đang xấu hổ rồi, hi hi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Viễn quả thật… vô cùng xấu hổ, trở thành tâm điểm, áp lực luôn luôn rất lớn.
Mà người nào đó luôn luôn chọn đúng thời điểm xuất hiện, dù chỉ là có mỗi âm thanh xuất hiện thôi: “Giờ lành đến rồi, chúng ta đến lễ đài cử hành hôn lễ thôi.”
m thanh rất trầm, từ tốn khoan thai, ừm, Diêu Viễn nghĩ bụng, xét tổng thể thì… không tồi chút nào, sau đó rất bất đắc dĩ đáp lời: “Ừ.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha, cuối cùng cũng được như ước nguyện rồi kìa người nào đó.”
Mười giây sau, Ôn Như Ngọc: “Tiểu Thương, thật ngại quá, người nào đó mà cậu nhắc đến, bang chủ vĩ đại của chúng ta ra lệnh cho tớ khóa mic cậu lại.”
“…”
Hôn lễ rốt cuộc cũng bắt đầu, Nhược Vi Quân Cố bước theo Quân Lâm Thiên Hạ đến trước bục người chủ hôn. Cả đường đi xuất hiện liên tục những lời chúc phúc đến độ Diêu Viễn cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hình thức hôn lễ do Quân Lâm Thiên Hạ chọn, mà yêu cầu khi chọn hình thức của đại thần chỉ có một: Tốc độ.
Bởi vậy những người có mặt tại hội trường hôm đó được chứng kiến một hôn lễ chóng vánh nhất trong lịch sử Thịnh thế.
Quân Lâm Thiên Hạ, con có đồng ý lấy Nhược Vi Quân Cố làm vợ không? Đồng ý.
Nhược Vi Quân Cố, con có đồng ý lấy Quân Lâm Thiên Hạ làm chồng không?
… Đồng ý.
Buổi lễ kết thúc, tiến vào động phòng.
Nửa giây im lặng, sau đó toàn hội trường điên cuồng náo loạn.
“Cái gì? Xong rồi á?!”
“Không phải chứ, nhanh quá vậy? Tôi còn chưa kịp hoàn hồn luôn!”
“Không phải chứ, lão đại đã kết hôn xong rồi, tôi vừa mới vào thôi mà, òa òa òa òa!”
“Người đâu? Người đâu?! Lão đại và chị dâu đâu rồi? Bị lag mạng nên thoát rồi hả?!”
Ôn Như Ngọc: “Đồ ngốc, chuyển đến động phòng rồi!!”
Hôn lễ tốc độ nhất trong lịch sử Thịnh thế lần này được hậu thế truyền tụng thành một giai thoại: “Năm đó, có một buổi hôn lễ, tân lang Quân Lâm Thiên Hạ là no.1 của một server nào đó trong Thịnh thế, khụ khụ, buổi hôn lễ đó có n vị cao thủ quy tụ tại lễ đường, có thể coi là cực kì long trọng, cực kì linh đình, tiêu tốn đến một vạn đồng vàng, bao nguyên Thiên Hi cung trong nguyên một tuần, nhưng toàn bộ buổi lễ chỉ diễn ra chưa đến hai phút, chưa đến hai phút đâu, tân lang đã kéo tân nương vào động phòng luôn rồi, đây mới là thể loại trâu bò của trâu bò.”
“Là lãng phí của lãng phí mới đúng!” Đây là lời bình luận của acc Phụ Tiểu Nữ/Bé Gái/ Loli bên cạnh.
Acc Phụ Loli này đã từng hỏi vị tân lang kia, vì sao lại phải bao Thiên Hi cung đến tận một tuần.
Tân lang đáp: “Sợ em chạy mất, nhưng anh tự tin trong vòng một tuần có thể tìm được em.”
Loli: “…”
Nhưng đây là chuyện sau này, bây giờ acc Phụ Loli kia vẫn còn là Nhược Vi Quân Cố, vẫn đang ở trong động phòng.
Diêu Viễn đã tháo tai nghe ra, bởi vì trên đó lúc này đã loạn cào cào như nồi nước sôi, tai cô không chịu nổi nữa.
Lúc này Diêu Viễn đang quan sát phòng tân hôn đỏ rực, ầy, đại thần hệ thống cũng tận tụy ghê, hỷ trướng, nến đỏ, bàn đàn hương…
Sau đó, tân lang tuấn tú vui vẻ đến gần nắm lấy tay cô. Tim Diêu Viễn bất giác nảy lên, cuối cùng còn nghĩ được là “không phải sẽ “động phòng” thật đấy chứ”? Hệ thống không… mặt dày vậy đâu nhỉ?
Hệ thống quả nhiên không mặt dày đến thế, nhưng mặt người trước mắt thì dày lắm. “Sợ sao?”
Nhược Vi Quân Cố: “…”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Việc gì cũng có lần đầu tiên.”
Nhược Vi Quân Cố: “…”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Phu nhân, chúng ta lên giường đi?”
Không biết vì sao Diêu Viễn cảm thấy người điều khiển Quân Lâm Thiên Hạ đang cười.
Nhược Vi Quân Cố: “Anh đang cười à?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Ừ.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Vui vẻ.”
Sau đó, Diêu Viễn cũng không hiểu tại sao mình như bị bắt mất hồn, Nhược Vi Quân Cố như con rối trong truyện xưa bị Quân Lâm Thiên Hạ kéo đến bên giường, vén hỷ trướng, đối mắt nhìn nhau, ôm vào lòng rồi màn hình… tối đi.
Cuối cùng Diêu Viễn chỉ cảm thấy… hệ thống thật ra cũng mặt dày lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro