Yêu Đúng Lúc Gặp Đúng Người

Chương 14.2

Cố Tây Tước

2024-11-14 21:59:32

Chẳng mấy chốc đã đến tiết Thanh Minh, như mọi năm, Diêu Viễn cùng gia đình chị họ và bà nội đi tảo mộ. Diêu Viễn thắp nén hương trước mộ cha mẹ mình, khấu đầu lạy.

Hôm đó, Diêu Viễn và Diêu Hân Nhiên ăn xong bữa tối thì quay trở lại thành phố, vì Diêu Hân Nhiên không chịu nổi mẹ mình đến nghỉ lễ Thanh Minh còn lên lịch xem mắt cho cô. Trong lúc Diêu Hân Nhiên khởi động xe, mẹ cô vẫn còn đang nói: “Con nhóc này sao cứ thế mãi vậy? Mẹ bảo mày đi xem mắt là muốn tốt cho mày. Mày xem mày đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ điên điên khùng khùng chẳng giống ai! Vẫn là Viễn Viễn ngoan nhất, tìm được người yêu rồi.Viễn Viễn, lúc nào bảo thằng bé kia đến nhà mình ăn cơm nhe, bà cháu đã hỏi mấy lần rồi đấy…”

Diêu Hân Nhiên vội vàng ngắt lời mẹ: “Được rồi, được rồi, mẹ, bọn con đi đây, mẹ chào bà với cha hộ con một tiếng, lần sau nghỉ lễ bọn con lại về.”

Trên đường đi, Diêu Hân Nhiên cảm khái: “Tuổi tác mới hơi lớn tí mà không kết hôn là thành phạm tội rồi à? Bây giờ là thời đại nào rồi? Thật đúng là…” Thấy người bên cạnh vẫn im lặng, cô lại hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Ê, người đẹp, hỏi cưng đó.”

Diêu Viễn giật mình. “À, không có gì…”

Cô đang nghĩ, liệu có phải… là tội không thể tha thứ không?

Một tuần sau, Diêu Viễn bước vào vòng sơ khảo thi tiến sĩ, sau đó hai ngày là thi vòng hai và kiểm tra sức khỏe. Đại học Giang Ninh tổ chức thi vòng sơ khảo và vòng hai liền nhau, không cho người ta chút thời gian nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm lý. Có điều như thế cũng tốt, giải quyết một lần cho xong. Kết quả phải đến nửa cuối tháng Năm mới công bố, tức là từ giữa tháng Tư đến giữa tháng Năm lại có chút thời gian rảnh. Mấy tháng vừa rồi cô luôn bận rộn, giờ đột nhiên được thả lỏng khiến cô cảm thấy hơi hoang mang. Thi vòng hai xong cũng là đến cuối tuần, cô ngồi ở nhà mà chẳng biết làm gì, vô tình lại kích vào biểu tượng Thịnh thế trên màn hình.

Acc Nhược Vi Quân Cố vừa đăng nhập, Diêu Viễn vẫn cảm thấy có chút xa lạ thì lập tức có rất nhiều tin nhắn riêng được gửi tới. Diêu Viễn chẳng đọc cái nào, tắt hết đi, vừa định thoát ra thì lại có tin nhắn tới.

Ngạo Thị Thương Khung: “Chị dâu?! Rốt cuộc chị cũng lên mạng rồi!!”

Sau đó lại có liên tiếp hai, ba người nữa nhắn tin đến.

Asia: “Quân tỷ?! Thật sự là chị đấy à?! Em còn tưởng mình nhìn nhầm chứ!”

A Di: “Quân tỷ! Khóc lóc! Em tưởng chị không chơi nữa rồi chứ!”

Hoa Khai: “Tiểu Quân, đến rồi à!”

Doraemon: “Kênh Bang phái báo chị hiện thân rồi! Quả nhiên là đúng, oa oa oa oa!”

Diêu Viễn nhìn những dòng tin nhắn, mắt hơi ửng đỏ, những người này mặc dù không tiếp xúc nhiều với cô ở ngoài đời nhưng lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp. Cô nói trên kênh Bang phái: “Cảm ơn.”

Sau đó cả một đám người cùng lên tiếng.

A Di: “Tiểu Quân, ôm!”

Diêu Viễn gõ hai chữ “ôm lại” rồi gửi đi.

Hoa Khai: “Tiểu Quân, có rảnh thì qua tiệm hoa của tớ chơi đi, cậu thật chẳng có lương tâm gì cả, tiệm hoa của tớ khai trương xong mà chẳng thấy cậu đến thăm gì hết. Nếu không phải dạo này bận quá thì tớ đã đến trường cậu tìm cậu rồi.”

A Di: “Quân tỷ, sau này chị đừng vô duyên vô cớ mất tích nữa, trái tim bé nhỏ của người ta không chịu nổi đả kích đâu! Tóm lại, bất kể thế nào, bọn này đều đứng về phía chị hết.”

Diêu Viễn cảm thấy khó hiểu: “Gì cơ?”

Asia: “Chúng ta giản tán liên minh với bang Thiên Hạ rồi.”

Doraemon: “Bang chủ nhà chúng ta làm đó, oai không?”

Diêu Viễn cũng có chút rung động trong lòng. “Ừ.” Sau đó, cô lại nhắn: “Tôi thoát đây, lúc nào rảnh lại lên.”

Asia: “Hả? Nhanh vậy?”

A Di: “Ừ, đi đi đi đi, có điều nhớ quay lại đấy.”

Diêu Viễn lại nầy nữa định thoát khỏi trò chơi, nhưng tin nhắn cuối cùng trong ngày hôm đó đột nhiên xuất hiện.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Lên rồi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêu Viễn ngẩn người nhìn màn hình máy tính, cuối cùng vẫn thoát ra.

Thời khắc đó, cô gần như sắp khóc luôn rồi.

Trong game có không ít người biết Diêu Viễn làm việc ở trường Đại học Giang Ninh, nhưng ngoài Đi Đâu Về Đâu và Quân Lâm Thiên Hạ ra thì chẳng có ai đến tìm cô. Thế nhưng ngày hôm đó, Diêu Viễn lại gặp được một người cũng chơi game, người đó giữa trưa đứng ở cổng chính trường cô, giáo viên và học sinh đi ngang qua đều nhìn anh ta.

Người đó trông to cao, tuấn tú, cằm hơi vểnh lên, toàn thân toát ra vẻ mạnh mẽ, kiêu căng, nhưng thu hút ánh mắt mọi người nhất lại là dòng chữ viết bằng phẩm đỏ Trên áo phông trắng của anh ta: Tôi tim Nhược Vi Quân Cố.

Chữ viết cũng rất đẹp.

Nhiều sinh viên nữ cười hi hi, cố ý bước ngang qua trước mặt anh ta, vừa nhỏ giọng bình luận vừa không quên đánh giá anh chàng đẹp trai này.

Lúc Diêu Viễn nhìn thấy anh chàng mặc áo phông trắng đó, nhất thời sững người, đồng nghiệp đi bên cạnh lại rất vui vẻ. “Đây là ai thế? Nhược Vi Quân Cố là ai? Thanh niên bây giờ đúng là chẳng biết ngại ngùng là gì nữa, chuyện gì cũng làm được.”

Không cần biết anh ta là ai, Diêu Viễn chỉ cảm thấy mình không thể bị mất mặt ở chỗ này được, đang định cùng đồng nghiệp rời đi thì anh chàng kia nhìn về phía cô, sau đó nheo mắt, cuối cùng hùng hổ chạy về phía cô. Gần đến nơi, “bộp” một tiếng, anh ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô.

Tất cả mọi người, trong đó có cả Diêu Viễn đều trợn mắt há miệng, sau đó cô nghe thấy anh chàng mặc áo phông trắng kia khẽ than: “Sao mặt đất trơn thế chứ?!”

Diêu Viễn câm nín, tối qua trời mưa, hai bên cổng trường lại là đường dốc thoai thoải, anh ta chạy như có lửa cháy sau mông thì bị ngã cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. À, quan trọng là, anh này, anh có thể đứng lên rồi nói chuyện tiếp không? Tình cảnh bây giờ rất dễ khiến người khác hiểu lầm đấy.

Quả nhiên, Diêu Viễn đã nghe thấy những người xung quanh đang bàn tán.

“Đó là giảng viên trường mình à?”

“Người kia đang cầu hôn cô ấy à?”

“Cô ấy không đồng ý à?”

Thấy những người xung quanh bắt đầu tự biên ra tiết mục cô gái bạc tình và chàng trai si tình, Diêu Viễn không đợi được nữa, kéo người vẫn đang quỳ trước mặt mình dậy.

Đúng lúc này, trong chiếc xe đang đỗ phía đối diện cổng trường, Giang An Lan nhìn thấy toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt bị ánh sáng mờ ảo che khuất lại càng trở nên thâm trầm khó đoán.

Bên này, Diêu Viễn kéo người kia đứng dậy, sau đó định rời đi thì anh chàng đang nghiến răng nghiến lợi phủi đầu gối mình lại vươn tay giữ chặt lấy cô. “Cô là Nhược Vi Quân Cố à?”

Diêu Viễn ngẩn người, sau đó kiên định lắc đầu. “Không phải.”

“Vậy cô có chơi game online không?”

Diêu Viễn lại bình tĩnh lắc đầu. “Tôi rất ít khi chơi.” Nhất là khoảng thời gian này cô không chơi.

“Cô đừng lừa tôi, tôi biết chính là cô!”

Đồng nghiệp đi cùng Diêu Viễn nghi hoặc nhìn cô. Cô đành cười gượng. “Bạn tôi, anh ta đùa với tôi chút thôi.” Sau đó cô bảo mấy người họ đi ăn trước, rồi hỏi anh chàng mặc áo phông trắng kia: “Xin hỏi anh là ai?”

Người kia xoa đầu gối nửa ngày, mãi mới đứng thẳng người dậy, nói: “Diệt Thế Thần Uy.”

Diệt Thế Thần Uy? Là người lần trước muốn mua acc Nhược Vi Quân Cố của cô nhưng bị cô từ chối ấy hả?

Không phải người này không mua được acc của cô nên đến tìm cô gây phiền phức đó chứ? Chắc không có người rảnh rỗi đến thế chứ?

Nhưng Diêu Viễn vẫn thận trọng nhìn anh ta.

Đối phương cũng nhìn cô một lúc, cười ha ha. “Cô đừng căng thẳng, người đẹp, tôi mời cô ăn cơm nhé.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêu Viễn đang định từ chối thì đối phương lại nói: “Nếu cô không đi cùng tôi thì tôi sẽ nói tôi đến đây cầu hôn cô đấy.”

Đê tiện thật đấy!

Diêu Viễn thấy vẫn có rất nhiều người đang nhìn mình, đành nhắm mắt gật đầu. “Đi thôi!” Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Diêu Viễn dẫn Diệt Thế Thần Uy tới một quán ăn khá đắt đỏ nhưng vắng vẻ ở gần trường. Đối phương cũng không ngại để cô quyết định, sau khi ngồi xuống mới nói: “Thằng cha Quân Lâm Thiên Hạ nham hiểm đó giờ đang ở đâu?”

Diêu Viễn ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ra, có lẽ người này đến tìm cô để khai thác thông tin. “Tôi cũng không biết Quân Lâm Thiên Hạ đang ở đâu, đã rất lâu rồi không liên lạc với anh ta.”

“Thế à? Tôi thấy hắn ta dính chặt lấy cô ấy chứ, lẽ nào cũng chia tay rồi?” Nói xong, Diệt Thế Thần Uy rất vui vẻ. “Có điều, nếu cô đã chia tay với hắn ta rồi thì tôi phải chúc mừng cô, như thế cô sẽ không bị hắn làm hại nữa. Cô không biết bản tính của thằng cha đó đâu, hắn ta nham hiểm vô cùng, rõ ràng cướp bạn gái của tôi mà còn nói mình không cướp, tôi đòi đấu một chọi một với hắn, hắn lại gọi bọn thuộc hạ đến tìm tôi, còn chơi trò ỷ đông hiếp ít! Xấu hổ cho cái danh đại thần của hắn, thật dung là vô liêm sỉ!”

Diêu Viễn uống một ngụm trà. “Anh và anh ta có mâu thuẫn, anh nên đi tìm anh ta mới phải.” Bất kể là trong game hay ngoài đời.

Diệt Thế Thần Uy vừa nghe thấy vậy liền tức giận bừng bừng. “Ông đây không tìm được hắn ấy chứ! Cô có biết tôi tìm cô mất bao nhiêu tiền không? Còn phải bay từ tỉnh khác đến đây nữa đấy! Chậc, không ngờ cô với thằng cha kia lại giải tán rồi, tôi vốn định lợi dụng cô, làm chiêu dụ rắn ra khỏi hang…”

Diêu Viễn nghe xong, khóe miệng giật giật, lại thấy anh ta nói tiếp: “Cô có số điện thoại của hắn không? Tôi thấy cô cũng bị hắn đá rồi, trong lòng hẳn rất khinh bỉ hắn phải không? Cô cho tôi số điện thoại của hắn, nếu biết nhà hắn ở đâu luôn thì càng tốt, tôi đi tìm hắn trả thù, yên tâm, tôi sẽ báo thù hộ cả phần của cô.”

Mặc dù hai người đã “chia tay” nhưng bảo vệ anh đã trở thành bản năng của cô. “Tôi không rõ.”

Diệt Thế Thần Uy nghe thấy vậy thì tức điên lên. “Cũng đúng. Không trách cô được, mấy cô nàng mà hắn tiếp xúc trong trò chơi đều không biết hắn làm gì, đừng nói đến số điện thoại. Tôi chỉ định hành hạ hắn một lần cho đỡ tức thôi, sao mà khó thế không biết!”

Không ngờ người chơi game đến tẩu hỏa nhập ma cũng nhiều thật. Mà thật ra, ở một khía cạnh nào đó, cô cũng giống như bị tẩu hỏa nhập ma rồi thì phải?

Bữa ăn này, Diêu Viễn chỉ uống mỗi cốc tra rồi rời đi.

Diệt Thế Thần Uy thấy cô quả thật không muốn ăn cơm cùng mình thì cũng không ép, nhưng trước khi cô rời đi, anh ta xin số điện thoại của cô bằng được, sau đó còn đưa cô danh thiếp. “Tôi thấy con người cô cũng rất được, sau này nếu có ai bắt nạt cô trong game thì cứ gọi điện cho tôi.”

Trang Tiểu Uy, tổng giám đốc của một công ty khai thác và sản xuất than đá. Lúc ra khỏi quán ăn, Diêu Viễn nhìn tấm danh thiếp vừa bị ép phải nhận, không khỏi bật cười, lắc đầu.

Cô đang định về nhà ăn của trường ăn cơm thì một nhân viên phục vụ từ trong nhà hàng chạy ra. “Đây là đồ ăn bạn cô bảo đóng hộp để cô đem đi.”

Trang Tiểu Uy?

Nhưng ngay giây sau, Diêu Viễn đã nhìn thấy trong túi có một hộp hoa quả cắt sẵn, đều là những loại quả cô thích, mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, cô liền nhíu mày.

Diêu Viễn xách túi đồ ăn, từ tốn bước về phía trường Đại học Giang Ninh.

Cuối cùng cô vẫn nhìn thấy Giang An Lan. Tối hôm đó, cô đi ra phòng khách lấy nước uống, lúc đi ngang qua cửa sổ thì thấy dưới lầu có người đang đứng. Anh mặc một chiếc áo len mỏng, mắt nhìn về phía trước, trên tay kẹp một điếu thuốc. Đây là lần đầu tiên Diêu Viễn thấy anh hút thuốc, làn khói thuốc như ẩn như hiện, giữa đêm tối lạnh lẻo càng hiện rõ vẻ tiêu điều.

Diêu Viễn nhìn một lúc rồi quay trở vào phòng, cũng quên luôn việc lấy nước uống. Cuối cùng, cô nhắn tin cho anh: “Anh về đi.”

Rất lâu sau, anh mới đáp: “Được.”

Diêu Viễn cũng không ra xem anh có đi thật không. Cô rúc trong chăn, lặng lẽ đếm cừu.

Hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, có điều người gọi thì không lạ, chính là Trang Tiểu Uy, Diệt Thế Thần Uy mà cô mới gặp hôm qua. Điện thoại vừa kết nối, anh ta đã mắng chửi ầm ĩ: “Quân Lâm Thiên Hạ quá là đen tối, hắn còn dám đánh lén! Tôi lên mạng hẹn hắn đấu một chọi một, không ngờ hắn lại đồng ý. Hắn nói hắn đang ở thành phố Giang Ninh, tốt, thật là quá tốt! Hẹn địa điểm, thời gian xong, cuối cùng thằng cha đó lại để anh họ hắn tiếp tôi, còn hắn thì ngồi trong xe xem. Tôi chưa từng gặp ai đê tiện như hắn! Anh họ hắn là cảnh sát mà, tôi mà ra tay thì chẳng phải mắc tội đánh người thi hành công vụ à? Ông đây lớn thế này rồi nhưng chưa bị uất ức như thế bao giờ, cái tên Quân Lâm Thiên Hạ kia thật không phải là người!”

“…”

“Cô còn đó không thế? A lô! A lô?”

“Còn…”

“Tôi mới mắng Quân Lâm Thiên Hạ hai câu đã suýt bị dắt đến đồn cảnh sát rồi…” Chửi rủa một hồi, cuối cùng anh ta chốt lại một câu: “Tôi chưa từng thấy ai vô liêm sĩ hơn cái tên Quân Lâm Thiên Hạ ấy cả!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Đúng Lúc Gặp Đúng Người

Số ký tự: 0