Một loại thương...
Cố Tây Tước
2024-11-14 21:59:32
Hai ngày nay, Diêu
Viễn liên lạc với bạn học cũ Triệu Du qua QQ. Triệu Du với cô cùng được
trường Đại học Giang Ninh cử sang học ở Canada. Bây giờ Triệu Du vẫn
đang ở Canada học tiến sĩ, Diêu Viễn định hỏi thăm mấy vấn đề liên quan
đến việc học tiến sĩ nên liên lạc với cô ấy. Triệu Du n1: “Cậu có bằng
thạc sĩ ở nước ngoài mà lại học lên tiến sĩ ở trg nước thì hơi phí, hay
cậu xin học bổng ở nhà nước đi học tiếp đi? Với điều kiện của cậu thì tớ nghĩ sẽ không có gì khó đâu.”
Diêu Viễn lại bác bỏ: “Bà tớ lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt lắm, tớ không dám đi xa nữa.”
“Vậy cậu định học tiến sĩ ở trường Đại học Giang Ninh luôn à?”
“Ừ. Tớ nhớ hình như cậu với Giáo sư Tôn Vân rất thân nhau?”
“Ha ha, mỹ nữ, cậu biết rõ rồi còn cố hỏi sao? Cậu định làm học trò của bà ngoại tớ à? Mặc dù danh tiếng của bà rất tốt nhưng bà cũng rất nghiêm khắc, yêu cầu với sinh viên rất cao, làm học trò của bà tớ là phải chịu khổ đó. Cậu xem, tớ chịu trăm đắng ngàn cay đến mức chạy cả ra ngoài sống rồi đây này.”
“Hai năm trước, tớ có may mắn được nghe Giáo sư Tôn diễn thuyết một lần, tớ rất khâm phục những nghiên cứu của bà về lĩnh vực văn học Trung Quốc đời Minh, Thanh, cũng rất tôn trọng những cống hiến kiệt xuất của bà cho nền văn hóa Trung Quốc.”
“Tớ nói này Tiểu Viễn, chúng ta mới không gặp nhau có nửa năm chứ mấy, cậu càng ngày càng biết cách nói chuyện rồi đó. Được rồi, tớ sẽ giúp cậu nói chuyện trước với bà ngoại. Nhưng tờ vẫn khuyên cậu như thế, với điều kiện của cậu, bất kể là làm học trò của Giáo sư Tôn ở trường Đại học Giang Ninh hay tìm một suất học bổng nhà nước đều không khó khăn gì. Điều tớ tò mò là, cậu đã về nước, công việc ổn định rồi, sao tự nhiên lại có ý định học lên nữa vậy?”
Bàn tay đang gõ chữ của Diêu Viễn khựng lại, một lúc sau mới gõ tiếp: “Muốn sống đầy đủ hơn.”
Cuối cùng Diêu Viễn vẫn liên hệ với Giáo sư Tôn. Hiện nay, rất nhiều giáo viên hướng dẫn cho học viên học tiến sĩ là hữu danh vô thực, Diêu Viễn muốn cầm một tấm bằng thực sự, nhưng cô còn phải đợi Giáo sư Tôn đưa ra quyết định nữa.
Thời gian này, Diêu Viễn hoàn toàn tập trung vào việc chuẩn bị thi tiến sĩ, đến mức có lần suýt thì ngất trên bục giảng. Cô dạy môn tự chọn, năm nay lại có hai tiết vào buổi tối làm thời gian biểu của cô loạn hẳn, ngày nào cũng phải thức đến khuya. Cô thừa nhận mình hơi quá sức nhưng lại không thể làm khác được, bởi vì chỉ cần rảnh một chút thôi là cô lại nghĩ ngợi lung tung.
Hôm nay hết giờ dạy, cô ra khỏi phòng học thì nghe thấy có người gọi: “Cô ơi, cô đợi đã.” Cô quay đầu nhìn lại, bất ngờ trông thấy Đi Đâu Về Đâu. Đối phương chạy đến trước mặt cô. “Chị dâu, hì hì, em đến dự thính lớp của chị này.”
Diêu Viễn nghe thấy hai chữ “chị dâu” thì hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo: “Cậu đâu phải sinh viên trường này, sao lại…”
“Buổi tối rảnh quá mà, em nhờ bạn nghe ngóng giờ dạy của chị đó. Chị dâu giảng kĩ thật đấy! Nói ra thì, vừa rồi có anh chàng ngồi sau lưng em còn bảo chị cắt tóc ngắn nhìn như con trai ấy, ha ha ha ha.” Cậu ta cứ chị dâu ơi chị dâu hỡi mãi nhưng Diêu Viễn cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ là không muốn để các sinh viên khác đi ngang qua nghe được nên cô bảo cậu ta: “Chúng ta vừa đi vừa nói nhé?”
“Được ạ, được ạ. Chị dâu, lâu lắm rồi chị không lên trò chơi, lão đại cũng thế. Hai người không xuất hiện nên bọn em cũng chẳng có gì vui nữa. Đến cả Ôn trưởng lão cũng mấy ngày mới lên một lần, buồn lắm.” Đi Đâu Về Đâu kể lể tình hình trong Thịnh thế dạo gần đây, nhưng Diêu Viễn lại nghe câu được câu mất. Đi đến cổng sau của trường, thấy cửa hàng trà sữa vẫn mở, cô liền hỏi Đi Đâu Về Đâu: “Cậu muốn uống gì không?”
“Lần nào cũng để chị dâu mời sao được? Lần này để em mời chị, chị muốn uống gì?” Nói rồi cậu ta chạy sang đó trước. Diêu Viễn cũng theo sau. “Tôi uống nước chanh nóng, để tôi trả tiền cho.” Cô không quen để “học sinh” trả tiền cho mình, mặc dù bản thân cũng chỉ hơn Đi Đâu Về Đâu có ba, bốn tuổi.
Diêu Viễn trả tiền xong, Đi Đâu Về Đâu cảm ơn rối rít. Cô không nhịn được bật cười. “Được rồi, chắc cậu cũng phải về trường rồi chứ?”
“Chị dâu phải về à?”
“Ừ.”
Đi Đâu Về Đâu miễn cưỡng chào tạm biệt Diêu Viễn, trước khi chia tay còn hỏi Diêu Viễn lúc nào thì có thể lên Thịnh thế.
“Cũng chưa biết, dạo này tôi hơi bận.”
Đi Đâu Về Đâu đi rồi, Diêu Viễn cũng ra ngoài bắt xe. Khi xe đi tới một đoạn đường mờ sáng, cô không khỏi thất thần. Cô đã nhiều lần hồi tưởng lại chuyện xảy ra tại chính chỗ này, cũng không nhớ được bộ dạng của anh trong lần đầu gặp mặt, chỉ nhớ rõ cách nói năng khó chịu của anh. Trước đây, mỗi lần nhớ lại đều thấy người này có tính khí tệ như thế, vậy mà trước mặt cô lúc nào cũng ra vẻ lịch sự, ga lăng khiến cô thấy buồn cười, nhưng cũng rất cảm động. Vậy mà bây giờ, nhớ đến anh, lòng cô lại như bị một mũi gai sắc nhọn đâm vào, tuy không quá đau đớn nhưng lại chẳng thể coi như không có gì được.
Thật ra, ngay bản thân cô cũng không biết mình thích anh ở điểm nào. Khi cô còn chưa hiểu rõ bản thân thì đã rơi vào vòng vây của anh rồi, sau đó tất cả đều diễn ra rất tự nhiên: thán phục anh, tin tưởng anh, dựa vào anh…
Nhưng có nghĩ thế nào thì cô cũng không đoán được kết quả cuối cùng lại như thế này.
Tình cảm là con dao hai lưỡi, lúc nó tốt thì có thể khiến người ta như rơi vào hũ mật, nhưng nếu đã tan vỡ rồi, chẳng tâm đầu ý hợp nữa thì nó lại như đâm vào trái tim của người ta.
Diêu Viễn cũng hiểu rõ, cô không thể để mình chìm sâu vào những suy nghĩ tiêu cực này được, cô phải thoát ra khỏi tình cảnh này, nửa năm qua cứ coi như một giấc mộng, tỉnh dậy rồi thì quay trở lại hiện thực đi thôi.
Bởi vậy, cô không ngừng nhắc nhở chính mình rằng phải phấn đấu, phải nỗ lực, không thể để cha mẹ ở trên trời mất mặt được.
Trong lúc Diêu Viễn đang chuẩn bị thi tiến sĩ thì Giang An Lan bay đến Mỹ. Anh đến Mỹ, một mặt là để đưa cậu em cùng cha khác mẹ Giang An Kiệt tới chỗ cha, vì trường học của cậu ta đã khai giảng, một mặt là anh có lời muốn nói với cha mình.
Cha anh – Giang Văn Hoa sống cùng vợ hai ở Washington. Ông đã qua tuổi ngũ tuần, dáng người cao to, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, về diện mạo thì rõ ràng Giang An Lan di truyền từ mẹ nhiều hơn, nhưng về mặt tình cảm và tính cách thì anh lại tương đối giống cha mình, đều là kiểu người kiệm lời nhưng làm việc dứt khoát, rõ ràng. Bởi thế hai người gặp nhau là nói thẳng vào việc chính, hơn nữa, quan hệ giữa Giang An Lan và cha anh cũng không quá thân thiết, bởi từ nhỏ Giang An Lan đã sống với ông nội bà nội, còn Giang Văn Hoa thì cũng không giỏi thể hiện tình cảm.
Giang Văn Hoa nghe con trai nói xong liền nhíu mày. “Con muốn đổi sang họ mẹ à?”
“Vâng”
“Là bởi cô gái đó sao?”
Giang An Lan hoàn toàn không ngạc nhiên về chuyện cha mình biết việc này. “Cứ coi như thế đi.”
Giang Văn Hoa thở dài một hơi. “Cha không đồng ý. Thứ nhất, con làm thế, đừng nói cha, mà ông bà nội chắc chắn sẽ không đồng ý. Thứ hai, cô gái đó vì nhà họ Giang chúng ta mà mất song thân, cho dù con có đổi họ thì cũng không thể chối bỏ được sự thật rằng Văn Hàn là chú út của con.”
Giang An Lan bình tĩnh đáp: “Con biết, nhưng con chẳng còn cách nào nữa rồi.”
“Nói bậy.” Giang Văn Hoa rất ít khi tức giận với đứa con trai cả mà lần này cũng không kiềm chế được, đứng bật dậy, vợ ông nghe thấy vậy thì vội bước từ thư phòng ra, lại bị ông xua tay đuổi đi: “Không có chuyện gì, em vào phòng đi.”
Mẹ của Giang An Kiệt nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì thì anh từ tư nói với An Lan,” nói rồi quay người về lại thư phòng.
Giang An Lan cũng đứng lên. “Cha, con đến đây không phải để hỏi ý kiến cha, con chỉ đến thông báo chuyện này thôi. Còn về phần họ tên, con đã nói với ông nội rồi. Những người họ Giang đệm An nhiều như thế, thiếu con cũng không sao, nhưng bên mẹ lại chỉ có mình con thôi.”
“Cái gì mà nhà họ Giang thiếu con cũng không sao? Những thứ Giang Văn Hoa này có được, sau này đều là của con hết, con mà đổi họ thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Sản nghiệp của cha có thể để cho Giang An Kiệt.”
“Phần của Tiểu Kiệt cha sẽ lo liệu, nhưng con mới là người thừa kế của Giang Văn Hoa này. Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Cha không phản đối con với cô gái kia ở bên nhau, nhưng việc đổi họ thì cha không chấp nhận, ít nhất là trước khi cha chết thì con đừng có nghĩ đến!”
Tâm trạng của Giang An Lan vốn không tốt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. “Con đã quyết phải đổi họ rồi.”
“Con trở nên mất trí từ bao giờ thế hả? Phải đổi họ thì mới theo đuổi được con gái nhà người ta à?” Giang Văn Hoa tức đến độ mặt đỏ bừng. Người đàn ông trước nay luôn kiệm lời, nghiêm túc, cho dù trên thương trường bị người ta đâm lén cũng không tức giận đến như thế. Ông đã sống trên đất Mỹ gần chục năm nhưng những tư tưởng truyền thống của Trung Quốc thì chưa hề bị phai mờ, con trai mình muốn đổi họ là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận dc. Nếu ngay từ đầu theo họ mẹ thì đã đành, đằng này tự nhiên lại đòi đổi họ, Giang Văn Hoa ông còn chưa dân chủ thế đâu!
Giang An Lan cũng không ngờ phản ứng của cha mình lại dữ dội đến thế. Anh biết sẽ rất khó khăn nhưng vẫn nghĩ có thể cha anh sẽ châm chước đôi chút, bây giờ ông lại nói rõ ràng chuyện này không thể chấp nhận được. Anh có thể tự quyết định chuyện này nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến bầu không khí chung của gia đình, vì chuyện này không giúp được gì cho việc anh muốn làm thực sự, nói không chừng còn có thể chữa lợn lành thành lợn què. Bây giờ anh không dám đi nhầm dù chỉ một bước, anh sợ, nếu sai lầm nữa thì chẳng còn cơ hội cứu vẫn nữa rồi.
Giang An Lan ở lại Mỹ một thời gian vì có chút chuyện liên quan đến chi nhánh công ty riêng. Đến khi anh về nước thì đã là cuối tháng Tư. Khoảng thời gian này, tâm trạng của anh đã bình ổn hơn một chút, bởi vì anh biết rõ mục tiêu của mình là gì, chỉ cần kết quả cuối cùng đúng như anh muốn thì anh không để ý quá trình có bao nhiêu gian khổ, dù sự gian khổ đó khiến huyệt thái dương của anh cứ nhói lên từng cơ đau đớn.
Giang An Lan ôm trán, ấn lên huyệt thái dương. Lần này Lý Cao đến sân bay đón, vì cũng nhận ra trong lòng sếp có tâm sự trùng trùng nên anh ta chẳng dám mở miệng. Đến tận khi người ngồi ghế sau lấy chai thuốc từ trong túi ra, anh ta mới đưa chai nước khoáng còn nguyên, nói: “Nếu mệt thì cậu về nhà nghỉ đi đã, đừng đến công ty nữa!”
Giang An Lan nhận lấy chai nước, uống thuốc. “Tôi còn chưa chết được.”
Mỗi khi Giang An Lan nói những lời này thì chứng tỏ tâm trạng của anh ta đã rất tệ rồi. Lý Cao vừa phải nhận thêm một đống việc nữa, lần này không dám mở miệng thật.
Về đến công ty, Triệu Tử Kiệt tới nghe anh họ “phản hồi” tình hình ở chi nhánh bên Mỹ, sau đó lập tức nói: “Vậy em sẽ chỉnh lại tài liệu, rồi gửi email cho bọn họ kiểm tra lại xem đúng không?” Triệu Tử Kiệt định ra ngoài thì lại nhớ ra điều gì đó, mở ipad đang cầm trên tay ra rồi đưa cho Giang An Lan. “Năm ngoái anh bảo muốn mua một chiếc ô tô con đúng không? Anh thấy hai chiếc này thế nào? Lexus IS 250c, em thấy hình dáng và thiết kế nội thất đều rất ok, chỉ có điều hơi hao xăng. Còn một chiếc là BMW 1 Series M (Coupe). Dù sao cũng đúng theo ý anh nói là không quá nổi bật nhưng tính năng đều ổn cả.”
Giang An Lan nghe Triệu Tử Kiệt nói mới nhớ ra đúng là có chuyện này thật. Lần anh đưa Diêu Viễn đến bệnh viện truyền nước, Triệu Tử Kiệt gọi mấy cuộc điện thoại tới, anh dặn dò công việc xong còn nhờ cậu ta tìm giúp một chiếc xe thích hợp cho nữ đi. Anh lại bóp trán. “Cậu ra ngoài trước đi, để tôi xem đã.”
Triệu Tử Kiệt đi ra ngoài.
Giang An Lan nhìn chiếc xe trên ipad, cuối cùng tức giận tắt màn hình đi.
Tối hôm đó anh nằm mơ, thấy Diêu Viễn lúc mười tám, mười chín tuổi, cô ngồi bên hồ nước trong trường Đại học Giang Ninh, cười vô cùng vui vẻ. Câu nói ngày nghĩ gì đêm mơ nấy không sai. Giấc mơ làm anh tỉnh lại, sau đó không ngủ tiếp được nữa, cầm điện thoại lên xem giờ. Mới hai giờ đêm, xung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng trong đầu anh lại xuất hiện một ý nghĩ khiến tim anh đập càng lúc càng nhanh. Nếu lúc này gọi điện thoại cho cô, không, chỉ nhắn tin thôi, giả vờ như nửa đêm tỉnh một, hành động trong lúc đầu óc không tỉnh táo, hờ, chẳng phải bây giờ anh đang nửa đêm tỉnh mộng đây sao…
Giang An Lan cười khổ, cuối cùng cũng không gửi tin.
Hai ngày sau, Ôn Trừng đến Bắc Kinh, hẹn Giang An Lan nhưng bị từ chối đành hẹn Lý Cao ra ngoài ăn trưa. Trong bữa ăn nhắc đến Giang An Lan, Ôn Trừng bảo: “Cậu ta và chị dâu chắc xảy ra chuyện gì rồi, thế nên tốt nhất cậu đừng lại gần cậu ta.”
Còn về nguyên nhân xảy ra chuyện, Ôn Trừng cũng không rõ.
“Hả? Có chuyện gì? Dạo gần đây tôi bận gần chết, còn không có thời gian vào game… Thảo nào dạo gần đây boss khủng bố lắm.” Lý Cao đến bây giờ vẫn chẳng biết gì. “Chị dâu chắc không phải loại người đứng núi này trông núi nọ đâu, mà sếp thì lại càng không.”
Ôn Trừng cười. “Đúng thế, loại người như An Lan, nếu đã xác định được đối tượng rồi thì nhất định sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Diêu Viễn lại bác bỏ: “Bà tớ lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt lắm, tớ không dám đi xa nữa.”
“Vậy cậu định học tiến sĩ ở trường Đại học Giang Ninh luôn à?”
“Ừ. Tớ nhớ hình như cậu với Giáo sư Tôn Vân rất thân nhau?”
“Ha ha, mỹ nữ, cậu biết rõ rồi còn cố hỏi sao? Cậu định làm học trò của bà ngoại tớ à? Mặc dù danh tiếng của bà rất tốt nhưng bà cũng rất nghiêm khắc, yêu cầu với sinh viên rất cao, làm học trò của bà tớ là phải chịu khổ đó. Cậu xem, tớ chịu trăm đắng ngàn cay đến mức chạy cả ra ngoài sống rồi đây này.”
“Hai năm trước, tớ có may mắn được nghe Giáo sư Tôn diễn thuyết một lần, tớ rất khâm phục những nghiên cứu của bà về lĩnh vực văn học Trung Quốc đời Minh, Thanh, cũng rất tôn trọng những cống hiến kiệt xuất của bà cho nền văn hóa Trung Quốc.”
“Tớ nói này Tiểu Viễn, chúng ta mới không gặp nhau có nửa năm chứ mấy, cậu càng ngày càng biết cách nói chuyện rồi đó. Được rồi, tớ sẽ giúp cậu nói chuyện trước với bà ngoại. Nhưng tờ vẫn khuyên cậu như thế, với điều kiện của cậu, bất kể là làm học trò của Giáo sư Tôn ở trường Đại học Giang Ninh hay tìm một suất học bổng nhà nước đều không khó khăn gì. Điều tớ tò mò là, cậu đã về nước, công việc ổn định rồi, sao tự nhiên lại có ý định học lên nữa vậy?”
Bàn tay đang gõ chữ của Diêu Viễn khựng lại, một lúc sau mới gõ tiếp: “Muốn sống đầy đủ hơn.”
Cuối cùng Diêu Viễn vẫn liên hệ với Giáo sư Tôn. Hiện nay, rất nhiều giáo viên hướng dẫn cho học viên học tiến sĩ là hữu danh vô thực, Diêu Viễn muốn cầm một tấm bằng thực sự, nhưng cô còn phải đợi Giáo sư Tôn đưa ra quyết định nữa.
Thời gian này, Diêu Viễn hoàn toàn tập trung vào việc chuẩn bị thi tiến sĩ, đến mức có lần suýt thì ngất trên bục giảng. Cô dạy môn tự chọn, năm nay lại có hai tiết vào buổi tối làm thời gian biểu của cô loạn hẳn, ngày nào cũng phải thức đến khuya. Cô thừa nhận mình hơi quá sức nhưng lại không thể làm khác được, bởi vì chỉ cần rảnh một chút thôi là cô lại nghĩ ngợi lung tung.
Hôm nay hết giờ dạy, cô ra khỏi phòng học thì nghe thấy có người gọi: “Cô ơi, cô đợi đã.” Cô quay đầu nhìn lại, bất ngờ trông thấy Đi Đâu Về Đâu. Đối phương chạy đến trước mặt cô. “Chị dâu, hì hì, em đến dự thính lớp của chị này.”
Diêu Viễn nghe thấy hai chữ “chị dâu” thì hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo: “Cậu đâu phải sinh viên trường này, sao lại…”
“Buổi tối rảnh quá mà, em nhờ bạn nghe ngóng giờ dạy của chị đó. Chị dâu giảng kĩ thật đấy! Nói ra thì, vừa rồi có anh chàng ngồi sau lưng em còn bảo chị cắt tóc ngắn nhìn như con trai ấy, ha ha ha ha.” Cậu ta cứ chị dâu ơi chị dâu hỡi mãi nhưng Diêu Viễn cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ là không muốn để các sinh viên khác đi ngang qua nghe được nên cô bảo cậu ta: “Chúng ta vừa đi vừa nói nhé?”
“Được ạ, được ạ. Chị dâu, lâu lắm rồi chị không lên trò chơi, lão đại cũng thế. Hai người không xuất hiện nên bọn em cũng chẳng có gì vui nữa. Đến cả Ôn trưởng lão cũng mấy ngày mới lên một lần, buồn lắm.” Đi Đâu Về Đâu kể lể tình hình trong Thịnh thế dạo gần đây, nhưng Diêu Viễn lại nghe câu được câu mất. Đi đến cổng sau của trường, thấy cửa hàng trà sữa vẫn mở, cô liền hỏi Đi Đâu Về Đâu: “Cậu muốn uống gì không?”
“Lần nào cũng để chị dâu mời sao được? Lần này để em mời chị, chị muốn uống gì?” Nói rồi cậu ta chạy sang đó trước. Diêu Viễn cũng theo sau. “Tôi uống nước chanh nóng, để tôi trả tiền cho.” Cô không quen để “học sinh” trả tiền cho mình, mặc dù bản thân cũng chỉ hơn Đi Đâu Về Đâu có ba, bốn tuổi.
Diêu Viễn trả tiền xong, Đi Đâu Về Đâu cảm ơn rối rít. Cô không nhịn được bật cười. “Được rồi, chắc cậu cũng phải về trường rồi chứ?”
“Chị dâu phải về à?”
“Ừ.”
Đi Đâu Về Đâu miễn cưỡng chào tạm biệt Diêu Viễn, trước khi chia tay còn hỏi Diêu Viễn lúc nào thì có thể lên Thịnh thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cũng chưa biết, dạo này tôi hơi bận.”
Đi Đâu Về Đâu đi rồi, Diêu Viễn cũng ra ngoài bắt xe. Khi xe đi tới một đoạn đường mờ sáng, cô không khỏi thất thần. Cô đã nhiều lần hồi tưởng lại chuyện xảy ra tại chính chỗ này, cũng không nhớ được bộ dạng của anh trong lần đầu gặp mặt, chỉ nhớ rõ cách nói năng khó chịu của anh. Trước đây, mỗi lần nhớ lại đều thấy người này có tính khí tệ như thế, vậy mà trước mặt cô lúc nào cũng ra vẻ lịch sự, ga lăng khiến cô thấy buồn cười, nhưng cũng rất cảm động. Vậy mà bây giờ, nhớ đến anh, lòng cô lại như bị một mũi gai sắc nhọn đâm vào, tuy không quá đau đớn nhưng lại chẳng thể coi như không có gì được.
Thật ra, ngay bản thân cô cũng không biết mình thích anh ở điểm nào. Khi cô còn chưa hiểu rõ bản thân thì đã rơi vào vòng vây của anh rồi, sau đó tất cả đều diễn ra rất tự nhiên: thán phục anh, tin tưởng anh, dựa vào anh…
Nhưng có nghĩ thế nào thì cô cũng không đoán được kết quả cuối cùng lại như thế này.
Tình cảm là con dao hai lưỡi, lúc nó tốt thì có thể khiến người ta như rơi vào hũ mật, nhưng nếu đã tan vỡ rồi, chẳng tâm đầu ý hợp nữa thì nó lại như đâm vào trái tim của người ta.
Diêu Viễn cũng hiểu rõ, cô không thể để mình chìm sâu vào những suy nghĩ tiêu cực này được, cô phải thoát ra khỏi tình cảnh này, nửa năm qua cứ coi như một giấc mộng, tỉnh dậy rồi thì quay trở lại hiện thực đi thôi.
Bởi vậy, cô không ngừng nhắc nhở chính mình rằng phải phấn đấu, phải nỗ lực, không thể để cha mẹ ở trên trời mất mặt được.
Trong lúc Diêu Viễn đang chuẩn bị thi tiến sĩ thì Giang An Lan bay đến Mỹ. Anh đến Mỹ, một mặt là để đưa cậu em cùng cha khác mẹ Giang An Kiệt tới chỗ cha, vì trường học của cậu ta đã khai giảng, một mặt là anh có lời muốn nói với cha mình.
Cha anh – Giang Văn Hoa sống cùng vợ hai ở Washington. Ông đã qua tuổi ngũ tuần, dáng người cao to, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, về diện mạo thì rõ ràng Giang An Lan di truyền từ mẹ nhiều hơn, nhưng về mặt tình cảm và tính cách thì anh lại tương đối giống cha mình, đều là kiểu người kiệm lời nhưng làm việc dứt khoát, rõ ràng. Bởi thế hai người gặp nhau là nói thẳng vào việc chính, hơn nữa, quan hệ giữa Giang An Lan và cha anh cũng không quá thân thiết, bởi từ nhỏ Giang An Lan đã sống với ông nội bà nội, còn Giang Văn Hoa thì cũng không giỏi thể hiện tình cảm.
Giang Văn Hoa nghe con trai nói xong liền nhíu mày. “Con muốn đổi sang họ mẹ à?”
“Vâng”
“Là bởi cô gái đó sao?”
Giang An Lan hoàn toàn không ngạc nhiên về chuyện cha mình biết việc này. “Cứ coi như thế đi.”
Giang Văn Hoa thở dài một hơi. “Cha không đồng ý. Thứ nhất, con làm thế, đừng nói cha, mà ông bà nội chắc chắn sẽ không đồng ý. Thứ hai, cô gái đó vì nhà họ Giang chúng ta mà mất song thân, cho dù con có đổi họ thì cũng không thể chối bỏ được sự thật rằng Văn Hàn là chú út của con.”
Giang An Lan bình tĩnh đáp: “Con biết, nhưng con chẳng còn cách nào nữa rồi.”
“Nói bậy.” Giang Văn Hoa rất ít khi tức giận với đứa con trai cả mà lần này cũng không kiềm chế được, đứng bật dậy, vợ ông nghe thấy vậy thì vội bước từ thư phòng ra, lại bị ông xua tay đuổi đi: “Không có chuyện gì, em vào phòng đi.”
Mẹ của Giang An Kiệt nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì thì anh từ tư nói với An Lan,” nói rồi quay người về lại thư phòng.
Giang An Lan cũng đứng lên. “Cha, con đến đây không phải để hỏi ý kiến cha, con chỉ đến thông báo chuyện này thôi. Còn về phần họ tên, con đã nói với ông nội rồi. Những người họ Giang đệm An nhiều như thế, thiếu con cũng không sao, nhưng bên mẹ lại chỉ có mình con thôi.”
“Cái gì mà nhà họ Giang thiếu con cũng không sao? Những thứ Giang Văn Hoa này có được, sau này đều là của con hết, con mà đổi họ thì còn ra thể thống gì nữa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sản nghiệp của cha có thể để cho Giang An Kiệt.”
“Phần của Tiểu Kiệt cha sẽ lo liệu, nhưng con mới là người thừa kế của Giang Văn Hoa này. Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Cha không phản đối con với cô gái kia ở bên nhau, nhưng việc đổi họ thì cha không chấp nhận, ít nhất là trước khi cha chết thì con đừng có nghĩ đến!”
Tâm trạng của Giang An Lan vốn không tốt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. “Con đã quyết phải đổi họ rồi.”
“Con trở nên mất trí từ bao giờ thế hả? Phải đổi họ thì mới theo đuổi được con gái nhà người ta à?” Giang Văn Hoa tức đến độ mặt đỏ bừng. Người đàn ông trước nay luôn kiệm lời, nghiêm túc, cho dù trên thương trường bị người ta đâm lén cũng không tức giận đến như thế. Ông đã sống trên đất Mỹ gần chục năm nhưng những tư tưởng truyền thống của Trung Quốc thì chưa hề bị phai mờ, con trai mình muốn đổi họ là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận dc. Nếu ngay từ đầu theo họ mẹ thì đã đành, đằng này tự nhiên lại đòi đổi họ, Giang Văn Hoa ông còn chưa dân chủ thế đâu!
Giang An Lan cũng không ngờ phản ứng của cha mình lại dữ dội đến thế. Anh biết sẽ rất khó khăn nhưng vẫn nghĩ có thể cha anh sẽ châm chước đôi chút, bây giờ ông lại nói rõ ràng chuyện này không thể chấp nhận được. Anh có thể tự quyết định chuyện này nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến bầu không khí chung của gia đình, vì chuyện này không giúp được gì cho việc anh muốn làm thực sự, nói không chừng còn có thể chữa lợn lành thành lợn què. Bây giờ anh không dám đi nhầm dù chỉ một bước, anh sợ, nếu sai lầm nữa thì chẳng còn cơ hội cứu vẫn nữa rồi.
Giang An Lan ở lại Mỹ một thời gian vì có chút chuyện liên quan đến chi nhánh công ty riêng. Đến khi anh về nước thì đã là cuối tháng Tư. Khoảng thời gian này, tâm trạng của anh đã bình ổn hơn một chút, bởi vì anh biết rõ mục tiêu của mình là gì, chỉ cần kết quả cuối cùng đúng như anh muốn thì anh không để ý quá trình có bao nhiêu gian khổ, dù sự gian khổ đó khiến huyệt thái dương của anh cứ nhói lên từng cơ đau đớn.
Giang An Lan ôm trán, ấn lên huyệt thái dương. Lần này Lý Cao đến sân bay đón, vì cũng nhận ra trong lòng sếp có tâm sự trùng trùng nên anh ta chẳng dám mở miệng. Đến tận khi người ngồi ghế sau lấy chai thuốc từ trong túi ra, anh ta mới đưa chai nước khoáng còn nguyên, nói: “Nếu mệt thì cậu về nhà nghỉ đi đã, đừng đến công ty nữa!”
Giang An Lan nhận lấy chai nước, uống thuốc. “Tôi còn chưa chết được.”
Mỗi khi Giang An Lan nói những lời này thì chứng tỏ tâm trạng của anh ta đã rất tệ rồi. Lý Cao vừa phải nhận thêm một đống việc nữa, lần này không dám mở miệng thật.
Về đến công ty, Triệu Tử Kiệt tới nghe anh họ “phản hồi” tình hình ở chi nhánh bên Mỹ, sau đó lập tức nói: “Vậy em sẽ chỉnh lại tài liệu, rồi gửi email cho bọn họ kiểm tra lại xem đúng không?” Triệu Tử Kiệt định ra ngoài thì lại nhớ ra điều gì đó, mở ipad đang cầm trên tay ra rồi đưa cho Giang An Lan. “Năm ngoái anh bảo muốn mua một chiếc ô tô con đúng không? Anh thấy hai chiếc này thế nào? Lexus IS 250c, em thấy hình dáng và thiết kế nội thất đều rất ok, chỉ có điều hơi hao xăng. Còn một chiếc là BMW 1 Series M (Coupe). Dù sao cũng đúng theo ý anh nói là không quá nổi bật nhưng tính năng đều ổn cả.”
Giang An Lan nghe Triệu Tử Kiệt nói mới nhớ ra đúng là có chuyện này thật. Lần anh đưa Diêu Viễn đến bệnh viện truyền nước, Triệu Tử Kiệt gọi mấy cuộc điện thoại tới, anh dặn dò công việc xong còn nhờ cậu ta tìm giúp một chiếc xe thích hợp cho nữ đi. Anh lại bóp trán. “Cậu ra ngoài trước đi, để tôi xem đã.”
Triệu Tử Kiệt đi ra ngoài.
Giang An Lan nhìn chiếc xe trên ipad, cuối cùng tức giận tắt màn hình đi.
Tối hôm đó anh nằm mơ, thấy Diêu Viễn lúc mười tám, mười chín tuổi, cô ngồi bên hồ nước trong trường Đại học Giang Ninh, cười vô cùng vui vẻ. Câu nói ngày nghĩ gì đêm mơ nấy không sai. Giấc mơ làm anh tỉnh lại, sau đó không ngủ tiếp được nữa, cầm điện thoại lên xem giờ. Mới hai giờ đêm, xung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng trong đầu anh lại xuất hiện một ý nghĩ khiến tim anh đập càng lúc càng nhanh. Nếu lúc này gọi điện thoại cho cô, không, chỉ nhắn tin thôi, giả vờ như nửa đêm tỉnh một, hành động trong lúc đầu óc không tỉnh táo, hờ, chẳng phải bây giờ anh đang nửa đêm tỉnh mộng đây sao…
Giang An Lan cười khổ, cuối cùng cũng không gửi tin.
Hai ngày sau, Ôn Trừng đến Bắc Kinh, hẹn Giang An Lan nhưng bị từ chối đành hẹn Lý Cao ra ngoài ăn trưa. Trong bữa ăn nhắc đến Giang An Lan, Ôn Trừng bảo: “Cậu ta và chị dâu chắc xảy ra chuyện gì rồi, thế nên tốt nhất cậu đừng lại gần cậu ta.”
Còn về nguyên nhân xảy ra chuyện, Ôn Trừng cũng không rõ.
“Hả? Có chuyện gì? Dạo gần đây tôi bận gần chết, còn không có thời gian vào game… Thảo nào dạo gần đây boss khủng bố lắm.” Lý Cao đến bây giờ vẫn chẳng biết gì. “Chị dâu chắc không phải loại người đứng núi này trông núi nọ đâu, mà sếp thì lại càng không.”
Ôn Trừng cười. “Đúng thế, loại người như An Lan, nếu đã xác định được đối tượng rồi thì nhất định sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro