Bánh hấp
2024-12-31 13:55:34
Anh nghĩ về mấy mớ lộn xộn của cậu ấy nói.
"Thế thì cậu trước mắt lên nói rõ với bố mẹ, sau giải quyết đám tàn dư cậu gây ra, tốt nhất là như tờ giấy trắng mà đối diện với cô ấy, đừng dấu diếm gì, cũng lên cử người bảo đảm an toàn cho cô ấy"
"Mình thấy Thư uyên nói đúng đấy, nhất là vụ bảo an, càng sớm càng tốt, không tránh được đám báo chí đưa tin lá cải đâu, phải phòng giặc đi" Vĩ vĩ nói
"Ừ cảm ơn các cậu, mình hiểu rồi." Cậu ta gật đầu nói.
"Thôi, tập trung chính sự, chúng ta hôm nay vẫn phải ăn mừng bạn học Đại Lĩnh được lên chức, chúc bạn của chúng ta thuận buồm xuôi gió, sớm ngày đón mỹ nhân về nhà", Tử thanh cao giọng nói.
" Đúng vậy, ha ha".
Không khí rất nhanh cũng vui vẻ trở lại. Một lúc sau thì 4 người khác cũng tới, đều là đối tác của anh . Còn xách theo hai trai rượu thượng hạng. Bảo không say không về. Đám đàn ông tự mình vào bếp, ăn uống đến tận chiều tối. Có mấy người uống đến say mèm. Không lái xe về nổi thì được tài xế riêng đưa về. Còn mấy người tỉnh táo hơn nhưng cũng không có ý định lái xe về. Bèn ngủ lại nhà Thư uyên.
Anh tiễn mọi người về xong thì mới đóng cửa đi vào nhà. Hôm nay anh uống cũng không ít, đầu ong ong cả lên. Lướt qua bàn ăn ngổn ngang lắc đầu rồi vịn cầu thang lên lầu.
Tự rót cho mình cốc nước, lấy thuốc giải rượu cho vào mồm. Uống ực một cái rồi ngã thẳng lên giường. Khua cái chăn trùm vào người mệt mỏi ngủ mất.
Mãi đến khi nghe bên ngoài có tiếng động mới giật mình tỉnh dậy, chân cũng trả kịp đi dép bước vội ra cầu thang nhìn ngó. Là tiếng vọng từ dưới tầng một. Thư uyên có chút cảnh giác chậm rãi đi xuống. Thấy trên bàn ăn chống trơn thì khẽ thở ra. Thật là… ai dọn dẹp ở dưới vậy.
Thấy có người đi xuống người trong bếp cũng nó đầu ra
"Làm cậu tỉnh ngủ à", Vĩ vĩ nói
"Mình nghe thấy tiếng lên xuống, cậu không nghỉ đi, mai mình báo người qua dọn là được", anh vừa đi vừa đáp
"Tỉnh rượu lại không ngủ nổi, xuống bếp uống nước lại thấy ngổn ngang lên mình dọn qua", cậu ta ra cái tay đang rửa bát đáp
"Để mình phụ cậu", Thư uyên nói, quay vào đi dép.
"Tay đau thì yên vị đi, sau này thì kệ cậu, không ai tranh đâu", cậu ấy hất cằm cười nói
"Cũng không tệ lắm, mình cũng tỉnh cả ngủ rồi, ha", anh kéo mấy cái ghế ra, nhặt bớt ít rác rơi trên sàn bỏ vào thùng.
“Ừ”
"Đợt vừa rồi về thăm nhà thấy sao", vĩ vĩ tay rửa bát không ngừng hỏi
"Cũng được, cùng cả nhà ăn bữa cơm, anh chị đều về cả, đông vui lắm", anh thoáng dừng động tác trên tay đáp. Nhặt xong lại đi lấy máy lau dọn.
"Mình cũng đi Viên Quý mấy lần, khung cảnh không tồi đâu, thị trường bên đó sôi động lắm đấy"
"Ừ phong cảnh mỹ miều, ẩm thực phong phú, là một vùng chù phú"
"Bên đó cũng không ít đại gia tộc như nhà cậu, toàn phú thương"
"Họ làm ăn đều theo nghề gia truyền, lại là vùng trọng điểm chính phủ đầu tư, khá mát tay, đã phát lại càng phát hơn"
"Haha đúng vậy"
Thư uyên cất máy hút bụi một góc, lấy bình xịt lau dọn bàn ghế
"Cậu xem cậu, một thân nam đức vì cái gì còn chưa tìm được cô gái nhà ai", Vĩ vĩ nhìn anh đến lu mờ con mắt châm chọc nói
"Chắc không đủ hấp dẫn ", anh cười nói
"Cậu còn biết khiêm tốn, mẹ Lý lần nào gọi điện cũng hỏi mình có thấy cậu quen con gái nhà ai chưa, hay là tìm giúp cậu", anh lắc đầu cất bát vào tủ sấy khô.
"Vậy mà cậu vẫn tiếp máy", anh không dừng động tác trên tay cười nói
"Mình có thể không bắt máy sao", cậu ta chu môi nhún mai đáp
"Không thể", anh lắc đầu đồng tình nói
"Ha cậu nhìn cậu coi…", cậu ta chỉ tay về phía anh. Anh cũng phối hợp hùa theo
"Chính là quá ưu tú, người ta động lòng mà không dám với”
“ haha"
"Đều trách mình đi"
"Không biết xấu hổ", cậu ta bỏ một miếng trái cây vào miệng nói rồi té vội vào phòng nghỉ
"Đi ngủ đây"
"Cái tên này…", để mình anh lại phòng bếp lắc đầu cười. Anh chợt nghĩ tới tương lai bỗng cảm thấy khá mơ hồ không đích đến. Một mình vẫn ổn. Dọn dẹp xong anh tắt đèn lên tầng 2. Mở tủ lấy đồ mới đi thẳng vào phòng tắm. Loay hoay cả ngày trên người cảm thấy không thoải mái. Tắm rửa rồi đi ngủ cho dễ chịu.
Buổi sáng Thanh liên đã nhận được đồ anh gửi tới. Vậy mà còn mua kèm cho cô ít đồ ăn bồi bổ.
Điện thoại anh mua cùng loại với cái cô đang dùng. Còn giúp cô bọc dán cẩn thận, kèm cả ốp chống sốc hai mặt.
Cô nhìn điện thoại mới trên tay mà khẽ cười. Không nghĩ anh cẩn thận như thế. nhìn cái điện thoại bị vỡ màn bên cạnh mà cô thấy tiếc tiền. Giá mà không vỡ thì may. Tiếc quá. Nhưng chắc cô cũng phải sửa lại. Hai cái cũng được việc hơn một mà.
Cô mở điện thoại mới đổi thông tin từ cái cũ sang. Sau đó mới nhắn tin cho anh.
"Anh Lý, cảm ơn anh, tôi nhận được đồ anh gửi rồi. Mà anh mua quà gửi tôi nữa, thế này thì ngại lắm, chúng ta đều bị thương mà. Anh giữ lại để ăn uống cho nhanh khỏe mới đúng", tin gửi đi cũng lâu mà không thấy anh trả lời, làm cô cũng trông mong mãi.
Nhưng đợi không thấy thì đoán anh bận công việc. Lên không làm phiền nữa. Cả ngày nay cô đều ngồi ngoài cửa nhà, cùng bà nói chuyện, tiện tay giúp bà rang ít hạt mè. Cất đi ăn dần. Sau đó trong đầu lại nghĩ gì đó, hay làm ít bánh hạt mè ăn. Lâu rồi không ăn mà nay thì rảnh rỗi.
“Bánh mè hấp, thèm quá đi”
"Thế thì cậu trước mắt lên nói rõ với bố mẹ, sau giải quyết đám tàn dư cậu gây ra, tốt nhất là như tờ giấy trắng mà đối diện với cô ấy, đừng dấu diếm gì, cũng lên cử người bảo đảm an toàn cho cô ấy"
"Mình thấy Thư uyên nói đúng đấy, nhất là vụ bảo an, càng sớm càng tốt, không tránh được đám báo chí đưa tin lá cải đâu, phải phòng giặc đi" Vĩ vĩ nói
"Ừ cảm ơn các cậu, mình hiểu rồi." Cậu ta gật đầu nói.
"Thôi, tập trung chính sự, chúng ta hôm nay vẫn phải ăn mừng bạn học Đại Lĩnh được lên chức, chúc bạn của chúng ta thuận buồm xuôi gió, sớm ngày đón mỹ nhân về nhà", Tử thanh cao giọng nói.
" Đúng vậy, ha ha".
Không khí rất nhanh cũng vui vẻ trở lại. Một lúc sau thì 4 người khác cũng tới, đều là đối tác của anh . Còn xách theo hai trai rượu thượng hạng. Bảo không say không về. Đám đàn ông tự mình vào bếp, ăn uống đến tận chiều tối. Có mấy người uống đến say mèm. Không lái xe về nổi thì được tài xế riêng đưa về. Còn mấy người tỉnh táo hơn nhưng cũng không có ý định lái xe về. Bèn ngủ lại nhà Thư uyên.
Anh tiễn mọi người về xong thì mới đóng cửa đi vào nhà. Hôm nay anh uống cũng không ít, đầu ong ong cả lên. Lướt qua bàn ăn ngổn ngang lắc đầu rồi vịn cầu thang lên lầu.
Tự rót cho mình cốc nước, lấy thuốc giải rượu cho vào mồm. Uống ực một cái rồi ngã thẳng lên giường. Khua cái chăn trùm vào người mệt mỏi ngủ mất.
Mãi đến khi nghe bên ngoài có tiếng động mới giật mình tỉnh dậy, chân cũng trả kịp đi dép bước vội ra cầu thang nhìn ngó. Là tiếng vọng từ dưới tầng một. Thư uyên có chút cảnh giác chậm rãi đi xuống. Thấy trên bàn ăn chống trơn thì khẽ thở ra. Thật là… ai dọn dẹp ở dưới vậy.
Thấy có người đi xuống người trong bếp cũng nó đầu ra
"Làm cậu tỉnh ngủ à", Vĩ vĩ nói
"Mình nghe thấy tiếng lên xuống, cậu không nghỉ đi, mai mình báo người qua dọn là được", anh vừa đi vừa đáp
"Tỉnh rượu lại không ngủ nổi, xuống bếp uống nước lại thấy ngổn ngang lên mình dọn qua", cậu ta ra cái tay đang rửa bát đáp
"Để mình phụ cậu", Thư uyên nói, quay vào đi dép.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tay đau thì yên vị đi, sau này thì kệ cậu, không ai tranh đâu", cậu ấy hất cằm cười nói
"Cũng không tệ lắm, mình cũng tỉnh cả ngủ rồi, ha", anh kéo mấy cái ghế ra, nhặt bớt ít rác rơi trên sàn bỏ vào thùng.
“Ừ”
"Đợt vừa rồi về thăm nhà thấy sao", vĩ vĩ tay rửa bát không ngừng hỏi
"Cũng được, cùng cả nhà ăn bữa cơm, anh chị đều về cả, đông vui lắm", anh thoáng dừng động tác trên tay đáp. Nhặt xong lại đi lấy máy lau dọn.
"Mình cũng đi Viên Quý mấy lần, khung cảnh không tồi đâu, thị trường bên đó sôi động lắm đấy"
"Ừ phong cảnh mỹ miều, ẩm thực phong phú, là một vùng chù phú"
"Bên đó cũng không ít đại gia tộc như nhà cậu, toàn phú thương"
"Họ làm ăn đều theo nghề gia truyền, lại là vùng trọng điểm chính phủ đầu tư, khá mát tay, đã phát lại càng phát hơn"
"Haha đúng vậy"
Thư uyên cất máy hút bụi một góc, lấy bình xịt lau dọn bàn ghế
"Cậu xem cậu, một thân nam đức vì cái gì còn chưa tìm được cô gái nhà ai", Vĩ vĩ nhìn anh đến lu mờ con mắt châm chọc nói
"Chắc không đủ hấp dẫn ", anh cười nói
"Cậu còn biết khiêm tốn, mẹ Lý lần nào gọi điện cũng hỏi mình có thấy cậu quen con gái nhà ai chưa, hay là tìm giúp cậu", anh lắc đầu cất bát vào tủ sấy khô.
"Vậy mà cậu vẫn tiếp máy", anh không dừng động tác trên tay cười nói
"Mình có thể không bắt máy sao", cậu ta chu môi nhún mai đáp
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không thể", anh lắc đầu đồng tình nói
"Ha cậu nhìn cậu coi…", cậu ta chỉ tay về phía anh. Anh cũng phối hợp hùa theo
"Chính là quá ưu tú, người ta động lòng mà không dám với”
“ haha"
"Đều trách mình đi"
"Không biết xấu hổ", cậu ta bỏ một miếng trái cây vào miệng nói rồi té vội vào phòng nghỉ
"Đi ngủ đây"
"Cái tên này…", để mình anh lại phòng bếp lắc đầu cười. Anh chợt nghĩ tới tương lai bỗng cảm thấy khá mơ hồ không đích đến. Một mình vẫn ổn. Dọn dẹp xong anh tắt đèn lên tầng 2. Mở tủ lấy đồ mới đi thẳng vào phòng tắm. Loay hoay cả ngày trên người cảm thấy không thoải mái. Tắm rửa rồi đi ngủ cho dễ chịu.
Buổi sáng Thanh liên đã nhận được đồ anh gửi tới. Vậy mà còn mua kèm cho cô ít đồ ăn bồi bổ.
Điện thoại anh mua cùng loại với cái cô đang dùng. Còn giúp cô bọc dán cẩn thận, kèm cả ốp chống sốc hai mặt.
Cô nhìn điện thoại mới trên tay mà khẽ cười. Không nghĩ anh cẩn thận như thế. nhìn cái điện thoại bị vỡ màn bên cạnh mà cô thấy tiếc tiền. Giá mà không vỡ thì may. Tiếc quá. Nhưng chắc cô cũng phải sửa lại. Hai cái cũng được việc hơn một mà.
Cô mở điện thoại mới đổi thông tin từ cái cũ sang. Sau đó mới nhắn tin cho anh.
"Anh Lý, cảm ơn anh, tôi nhận được đồ anh gửi rồi. Mà anh mua quà gửi tôi nữa, thế này thì ngại lắm, chúng ta đều bị thương mà. Anh giữ lại để ăn uống cho nhanh khỏe mới đúng", tin gửi đi cũng lâu mà không thấy anh trả lời, làm cô cũng trông mong mãi.
Nhưng đợi không thấy thì đoán anh bận công việc. Lên không làm phiền nữa. Cả ngày nay cô đều ngồi ngoài cửa nhà, cùng bà nói chuyện, tiện tay giúp bà rang ít hạt mè. Cất đi ăn dần. Sau đó trong đầu lại nghĩ gì đó, hay làm ít bánh hạt mè ăn. Lâu rồi không ăn mà nay thì rảnh rỗi.
“Bánh mè hấp, thèm quá đi”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro