Người cần tới s...
2024-12-31 13:55:34
Hôm sau Thư uyên lái xe đến trung tâm thương mại từ sớm. Đi dạo một vòng lựa chọn vài thứ. Sau đó anh gọi ship nhờ gửi đi theo địa chỉ nhà Thanh liên.
Làm xong anh lái xe đi chợ mua ít đồ tươi. Hôm nay hẹn mấy người bạn dùng bữa trưa. Anh cũng báo từ mấy hôm trước. Chắc có bảy tám người tới. Trong tủ cũng có sẵn ít đồ. Anh tính mua thêm mấy món lạ miệng nấu cho mọi người.
Lại nhìn vào tay mình mà nhếch mày" tay thì cố định chắc chỉ phụ bếp ướp ra vị thôi, để mấy tên đó nấu đi", nghĩ xong vui vẻ vòng xe thẳng khu chợ mà tới.
Thư uyên lái xe tầm 15 phút, may đi cũng sớm, buổi sáng không có mấy người. Anh nhanh tìm được chỗ đỗ xe. Cầm theo điện thoại và ví tiền đi vào khu cần mua. Đi qua mấy hàng hải sản lựa được cân tôm tươi, sò nhỏ, cua. Đều chọn loại nhiều thịt cho mọi người ăn thoải mái. Nhìn thấy cá trong bể cũng béo tròn mà trong tủ thì còn mấy con lại thôi. Anh cười đáp "tôi mua vậy thôi", đợi nhận đồ đã sơ chế từ tay người bán rồi mới đi.
"Chắc chỉ cần mua ít rau kèm, đồ xào ở nhà hình như không có", anh vừa nhìn quanh vừa tự lẩm nhẩm một lúc. Mấy người bán hàng thấy khách ngó nghiêng cũng nhiệt tình chào mời. Anh lựa qua hai hàng thấy đồ còn tươi lên mua dư. Nhìn thấy tay nặng trĩu lại phì cười, rời khỏi khu chợ.
"Mua nhiều quá rồi","Vẫn là để trợ lý giúp thì ổn thỏa hơn".
Bình thường anh bận công việc hoặc đi công tác đều là một tay trợ lý mua sắm. Cậu ấy biết anh cũng không ăn nhiều. Lần nào cũng mua tương đối. Ít khi để phí. Lại còn nói anh không ăn tôi sẽ mang về nhà cho đám gà vịt ở nhà ăn hộ. Mua ít hỏng đỡ phí. Mà có lần nào để hỏng đâu. Cậu ấy nhận lệnh bố mẹ hai bên đốc thúc anh ăn cho hết ấy chứ.
Nghĩ đến trưa tụ họp với đám anh em trong lòng thư thái hẳn. Có mấy người chơi với nhau từ khi đi học, cấp 2 cấp 3 rồi đại học, có người thì là đối tác lâu năm, sau rồi thành bạn. Góp nhặt lại anh cũng có vài người trí cốt cho đến giờ.
Ting ting
Nhìn qua màn hình là bạn anh gọi
"Alo, Vĩ vĩ"
"Alo, mình đến căn hộ cậu rồi, ấn chuông không thấy ai"
"Cậu đến sớm thế, đợi tí, mình đi chợ, lái xe sắp tới nhà rồi"
"Được, mình đợi ở cửa"
"Okay mình cúp đây""uhm"
Cúp máy xong anh cũng đẩy nhanh tốc độ lái về khu chung cư. Căn hộ riêng của anh nằm ở gần trung tâm tiểu khu. Từ ngoài lái xe vào cũng mất 10 phút, khu này khá rộng. Đi thêm một đoạn, rẽ phải anh thấy phía trước cũng đang đỗ mấy chiếc xe. Đều là xe của bạn bè.
"Đến rồi, chủ nhà về rồi", một người trong số họ vẫy tay với anh.
"Sớm nha", anh xuống xe cười đáp.
"Sớm, bọn mình đến nấu cơm, trợ lý của cậu nói tay ông chủ hỏng rồi, không làm ăn được gì", Vĩ vĩ cười đáp, lại dơ túi đồ trong tay lên
"Cậu còn nhanh hơn mình, tay chỉ bị nhẹ, cố định mấy hôm là khỏe", anh dơ tay mình lên cười, đi vòng ra sau mở cốp.
"Haha, tớ còn tưởng thật, nhìn cậu thế này thì vẫn ngon lành lắm",
"Tay bị làm sao thế"
"Đấu võ ở đâu vậy "
"Là va vào thành xe, không ngờ bị giãn cơ,bác sĩ cố định cho, ít cử động tới"
"Haha, cậu tức cái gì mà đập nhau với chiếc xe thế", Đại lĩnh đáp
"Hụt chân cái, bị ăn đau"
"Haha, còn tưởng cậu trốn, không nấu cho tụi này ăn"
"Đúng vậy, đợi muốn bốc hơi mới được ăn bữa cơm nhà cậu" Đạt trêu.
"Còn không phải tại mấy cậu trái ôm phải ấp, không thèm quan tâm bạn bè", anh lườm đáp
"Haha, nào có, ở đây chỉ có Vĩ Vĩ và cậu còn độc thân, bọn tớ a, giờ đã là hoa có chủ, nào dám không an phận"
"Hahaha"
"Nội thương, a a , Lĩnh đại ca, ai là chủ của cậu đấy, sao không thấy cậu phát đường nhỉ" Đạt huých cậu ta một cái.
"Im mồm, ông đây mới được lên chức hôm qua"
" ha ha ha bảo sao mặt mày rạng rỡ, tên nhóc quỷ dám giấu anh em. Nhanh vào đây kể đầu đuôi xem nào", Tử thanh khoác vào cổ Đại lĩnh lôi thẳng vào trong khiến cậu ta la oai oái
" a a nhẹ tay, nghẹn chết ông đây",
Hahaha
Mấy người đàn ông vừa cầm túi lớn túi nhỏ vui vẻ trò chuyện, rôm ram cả căn nhà.
Họ đi tuột vào trong bếp, mỗi người một việc sơ chế các loại đồ ăn. Vừa làm vừa không quên gặng hỏi chuyện Đại Lĩnh.
Vào đến nơi Tử thanh cũng buông tha cho cậu ta, tay cầm rau nhặt, huých mặt về phía Đại Lĩnh . Thấy tốp 5 người nhìn mình cháy cả da, cậu ta khẽ cười trừ, ấp úng nói.
"Thì người ta đồng ý làm bạn gái, ừ…"
"Cậu nghiêm túc à", Tử thanh bỏ đi vẻ đùa cợt hỏi
"Ừ", Đại Lĩnh ngãi đầu đáp
"Hai bác biết chưa", Vĩ vĩ hỏi, tay rửa sò cũng không dừng lại.
"Mình chưa kể, nhà cô ấy điều kiện bình thường, cũng không phải người ở thành phố, chưa biết phải nói sao", Đại Lĩnh cầm mấy cây hành vừa nhặt vừa nói
" Sợ không môn đăng hộ đối à"
"Mình lo bố mẹ mình làm khó dễ cô ấy nhưng mình .. mình không thể để mất cô ấy"
"Vậy cậu thật lòng thật à"
"Biết thương hoa tiếc ngọc rồi"
"Này ông đây không biết thương tiếc ngọc khi nào chứ"
Mấy người khẽ nhún vai nhìn nhau cười.
Đại Lĩnh nhìn đám bạn khẽ hừ ra tiếng.
"Cậu lên nói sớm đi, rõ ràng quan điểm, đừng để hai bác đi trước một bước", Vĩ vĩ nói
"Đúng vậy, người của mình thì bảo vệ cho chu toàn, chút việc này mà làm không xong thì còn gì là đàn ông nữa " Tử thanh đáp
"Ừ", Đại Lĩnh nghe xong cũng mỉm cười đáp.
Bọn họ cũng không còn phải là thời niên thiếu. Đều đã là đàn ông trưởng thành, người lớn nhất cũng ngoài 30 mươi vài tuổi. Không còn lạ gì chút chuyện vặt này. Chỉ là mỗi nhà mỗi cảnh phải lựa đường mà đi cho thuận lợi hai bên. Tránh tổn thương tình cảm, về sau cũng dễ chung sống.
"Cần giúp gì thì nói với bọn mình", anh nhìn Đại Lĩnh suy tư nói
"Được, nhất định mình sẽ nói", cậu ta nhìn anh cười.
Anh và Đại Lĩnh là chơi với nhau hồi đại học. Cậu ấy trước đây rất nổi loạn, gây chuyện không ít, lần đó bị người ta túm cổ đánh, anh đi qua thấy vậy hô lên kéo cậu ta ra, đám thanh niên kia cũng bị cảnh sát cảnh cáo, hôm sau mới cho về.
Từ đó về sau hai người bọn họ mới thành bạn. Đại Lĩnh sau đó cũng thay đổi, bớt ngông cuồng hơn. Hai năm sau cậu ấy tiếp quản chuyện ở công ty. Làm ăn cho đến giờ. Càng lên càng vững, ong bướm cũng vì vậy nối đuôi nhau. Tình cũ tình mới. Giới thiệu các kiểu. Loạn thành một đoàn. Đại Lĩnh lắm mưu mẹo, khiến đám con gái đó quay như chong chóng. Ở không được bỏ không xong. Là một tay tồi chính hiệu.
"Bao nhiêu năm như vậy, cậu ở trên thương trường sát phạt, không chịu thua ai, còn trả biết nương tay với phụ nữ, giờ thì lại biết khó sao", Tử thanh hỏi
"Ừ, bao năm gây thù không ít, mình lo mấy kẻ không yên phận đó gây tổn hại đến cô ấy", Đại Lĩnh vơ lấy túi rau tiếp tục nhặt nói.
"Gây họa đủ rồi, giờ lại sợ, nào có giống cậu"
"Mình cũng nghĩ vậy, cô ấy khiến mình cứ như kẻ ngốc, đầu óc tay chân đều thừa thãi"
"Cậu gặp đúng khắc tinh rồi", vĩ vĩ cười nói
"Ừ bởi vậy mới không thể đánh mất cô ấy", Đại Lĩnh cười vui vẻ đáp.
Mọi người thấy vậy cũng thở ra, gật đầu với nhau. Cậu ấy vậy mà cũng tìm được người muốn bảo vệ rồi.
Làm xong anh lái xe đi chợ mua ít đồ tươi. Hôm nay hẹn mấy người bạn dùng bữa trưa. Anh cũng báo từ mấy hôm trước. Chắc có bảy tám người tới. Trong tủ cũng có sẵn ít đồ. Anh tính mua thêm mấy món lạ miệng nấu cho mọi người.
Lại nhìn vào tay mình mà nhếch mày" tay thì cố định chắc chỉ phụ bếp ướp ra vị thôi, để mấy tên đó nấu đi", nghĩ xong vui vẻ vòng xe thẳng khu chợ mà tới.
Thư uyên lái xe tầm 15 phút, may đi cũng sớm, buổi sáng không có mấy người. Anh nhanh tìm được chỗ đỗ xe. Cầm theo điện thoại và ví tiền đi vào khu cần mua. Đi qua mấy hàng hải sản lựa được cân tôm tươi, sò nhỏ, cua. Đều chọn loại nhiều thịt cho mọi người ăn thoải mái. Nhìn thấy cá trong bể cũng béo tròn mà trong tủ thì còn mấy con lại thôi. Anh cười đáp "tôi mua vậy thôi", đợi nhận đồ đã sơ chế từ tay người bán rồi mới đi.
"Chắc chỉ cần mua ít rau kèm, đồ xào ở nhà hình như không có", anh vừa nhìn quanh vừa tự lẩm nhẩm một lúc. Mấy người bán hàng thấy khách ngó nghiêng cũng nhiệt tình chào mời. Anh lựa qua hai hàng thấy đồ còn tươi lên mua dư. Nhìn thấy tay nặng trĩu lại phì cười, rời khỏi khu chợ.
"Mua nhiều quá rồi","Vẫn là để trợ lý giúp thì ổn thỏa hơn".
Bình thường anh bận công việc hoặc đi công tác đều là một tay trợ lý mua sắm. Cậu ấy biết anh cũng không ăn nhiều. Lần nào cũng mua tương đối. Ít khi để phí. Lại còn nói anh không ăn tôi sẽ mang về nhà cho đám gà vịt ở nhà ăn hộ. Mua ít hỏng đỡ phí. Mà có lần nào để hỏng đâu. Cậu ấy nhận lệnh bố mẹ hai bên đốc thúc anh ăn cho hết ấy chứ.
Nghĩ đến trưa tụ họp với đám anh em trong lòng thư thái hẳn. Có mấy người chơi với nhau từ khi đi học, cấp 2 cấp 3 rồi đại học, có người thì là đối tác lâu năm, sau rồi thành bạn. Góp nhặt lại anh cũng có vài người trí cốt cho đến giờ.
Ting ting
Nhìn qua màn hình là bạn anh gọi
"Alo, Vĩ vĩ"
"Alo, mình đến căn hộ cậu rồi, ấn chuông không thấy ai"
"Cậu đến sớm thế, đợi tí, mình đi chợ, lái xe sắp tới nhà rồi"
"Được, mình đợi ở cửa"
"Okay mình cúp đây""uhm"
Cúp máy xong anh cũng đẩy nhanh tốc độ lái về khu chung cư. Căn hộ riêng của anh nằm ở gần trung tâm tiểu khu. Từ ngoài lái xe vào cũng mất 10 phút, khu này khá rộng. Đi thêm một đoạn, rẽ phải anh thấy phía trước cũng đang đỗ mấy chiếc xe. Đều là xe của bạn bè.
"Đến rồi, chủ nhà về rồi", một người trong số họ vẫy tay với anh.
"Sớm nha", anh xuống xe cười đáp.
"Sớm, bọn mình đến nấu cơm, trợ lý của cậu nói tay ông chủ hỏng rồi, không làm ăn được gì", Vĩ vĩ cười đáp, lại dơ túi đồ trong tay lên
"Cậu còn nhanh hơn mình, tay chỉ bị nhẹ, cố định mấy hôm là khỏe", anh dơ tay mình lên cười, đi vòng ra sau mở cốp.
"Haha, tớ còn tưởng thật, nhìn cậu thế này thì vẫn ngon lành lắm",
"Tay bị làm sao thế"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đấu võ ở đâu vậy "
"Là va vào thành xe, không ngờ bị giãn cơ,bác sĩ cố định cho, ít cử động tới"
"Haha, cậu tức cái gì mà đập nhau với chiếc xe thế", Đại lĩnh đáp
"Hụt chân cái, bị ăn đau"
"Haha, còn tưởng cậu trốn, không nấu cho tụi này ăn"
"Đúng vậy, đợi muốn bốc hơi mới được ăn bữa cơm nhà cậu" Đạt trêu.
"Còn không phải tại mấy cậu trái ôm phải ấp, không thèm quan tâm bạn bè", anh lườm đáp
"Haha, nào có, ở đây chỉ có Vĩ Vĩ và cậu còn độc thân, bọn tớ a, giờ đã là hoa có chủ, nào dám không an phận"
"Hahaha"
"Nội thương, a a , Lĩnh đại ca, ai là chủ của cậu đấy, sao không thấy cậu phát đường nhỉ" Đạt huých cậu ta một cái.
"Im mồm, ông đây mới được lên chức hôm qua"
" ha ha ha bảo sao mặt mày rạng rỡ, tên nhóc quỷ dám giấu anh em. Nhanh vào đây kể đầu đuôi xem nào", Tử thanh khoác vào cổ Đại lĩnh lôi thẳng vào trong khiến cậu ta la oai oái
" a a nhẹ tay, nghẹn chết ông đây",
Hahaha
Mấy người đàn ông vừa cầm túi lớn túi nhỏ vui vẻ trò chuyện, rôm ram cả căn nhà.
Họ đi tuột vào trong bếp, mỗi người một việc sơ chế các loại đồ ăn. Vừa làm vừa không quên gặng hỏi chuyện Đại Lĩnh.
Vào đến nơi Tử thanh cũng buông tha cho cậu ta, tay cầm rau nhặt, huých mặt về phía Đại Lĩnh . Thấy tốp 5 người nhìn mình cháy cả da, cậu ta khẽ cười trừ, ấp úng nói.
"Thì người ta đồng ý làm bạn gái, ừ…"
"Cậu nghiêm túc à", Tử thanh bỏ đi vẻ đùa cợt hỏi
"Ừ", Đại Lĩnh ngãi đầu đáp
"Hai bác biết chưa", Vĩ vĩ hỏi, tay rửa sò cũng không dừng lại.
"Mình chưa kể, nhà cô ấy điều kiện bình thường, cũng không phải người ở thành phố, chưa biết phải nói sao", Đại Lĩnh cầm mấy cây hành vừa nhặt vừa nói
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Sợ không môn đăng hộ đối à"
"Mình lo bố mẹ mình làm khó dễ cô ấy nhưng mình .. mình không thể để mất cô ấy"
"Vậy cậu thật lòng thật à"
"Biết thương hoa tiếc ngọc rồi"
"Này ông đây không biết thương tiếc ngọc khi nào chứ"
Mấy người khẽ nhún vai nhìn nhau cười.
Đại Lĩnh nhìn đám bạn khẽ hừ ra tiếng.
"Cậu lên nói sớm đi, rõ ràng quan điểm, đừng để hai bác đi trước một bước", Vĩ vĩ nói
"Đúng vậy, người của mình thì bảo vệ cho chu toàn, chút việc này mà làm không xong thì còn gì là đàn ông nữa " Tử thanh đáp
"Ừ", Đại Lĩnh nghe xong cũng mỉm cười đáp.
Bọn họ cũng không còn phải là thời niên thiếu. Đều đã là đàn ông trưởng thành, người lớn nhất cũng ngoài 30 mươi vài tuổi. Không còn lạ gì chút chuyện vặt này. Chỉ là mỗi nhà mỗi cảnh phải lựa đường mà đi cho thuận lợi hai bên. Tránh tổn thương tình cảm, về sau cũng dễ chung sống.
"Cần giúp gì thì nói với bọn mình", anh nhìn Đại Lĩnh suy tư nói
"Được, nhất định mình sẽ nói", cậu ta nhìn anh cười.
Anh và Đại Lĩnh là chơi với nhau hồi đại học. Cậu ấy trước đây rất nổi loạn, gây chuyện không ít, lần đó bị người ta túm cổ đánh, anh đi qua thấy vậy hô lên kéo cậu ta ra, đám thanh niên kia cũng bị cảnh sát cảnh cáo, hôm sau mới cho về.
Từ đó về sau hai người bọn họ mới thành bạn. Đại Lĩnh sau đó cũng thay đổi, bớt ngông cuồng hơn. Hai năm sau cậu ấy tiếp quản chuyện ở công ty. Làm ăn cho đến giờ. Càng lên càng vững, ong bướm cũng vì vậy nối đuôi nhau. Tình cũ tình mới. Giới thiệu các kiểu. Loạn thành một đoàn. Đại Lĩnh lắm mưu mẹo, khiến đám con gái đó quay như chong chóng. Ở không được bỏ không xong. Là một tay tồi chính hiệu.
"Bao nhiêu năm như vậy, cậu ở trên thương trường sát phạt, không chịu thua ai, còn trả biết nương tay với phụ nữ, giờ thì lại biết khó sao", Tử thanh hỏi
"Ừ, bao năm gây thù không ít, mình lo mấy kẻ không yên phận đó gây tổn hại đến cô ấy", Đại Lĩnh vơ lấy túi rau tiếp tục nhặt nói.
"Gây họa đủ rồi, giờ lại sợ, nào có giống cậu"
"Mình cũng nghĩ vậy, cô ấy khiến mình cứ như kẻ ngốc, đầu óc tay chân đều thừa thãi"
"Cậu gặp đúng khắc tinh rồi", vĩ vĩ cười nói
"Ừ bởi vậy mới không thể đánh mất cô ấy", Đại Lĩnh cười vui vẻ đáp.
Mọi người thấy vậy cũng thở ra, gật đầu với nhau. Cậu ấy vậy mà cũng tìm được người muốn bảo vệ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro