Kế hoạch riêng...
2024-12-31 13:55:34
Nghĩ là làm cô bảo bà.
"Bà ơi chúng ta làm bánh nếp hạt mè đi bà", cô quay sang trông mong sự đồng ý của bà nói
"Cháu muốn ăn à"
"Dạ dạ", thấy bà hỏi cô liền tươi cười gật đầu, thể hiện mong muốn của mình.
"Được vậy rang nhiều chút, bà đi lấy bột"
"Vâng", cô lớn tiếng nói vui vẻ rang hết mẻ này qua mẻ khác.
Bánh hạt mè của bà thật ra cũng đơn giản. Lấy gạo nếp trộn mè sống làm vỏ, bên trong lấy mứt hoa hồng trộn mè rang đỗ xanh thêm mật ong làm nhân. Đem đi hấp chín. Sau đó lấy ra lăn qua bột nếp chín, mè mỏng là có thể ăn. Phải gọi đó là chiếc bánh thế giới mè.
Cắn một miếng là như ăn cả mỹ vị nhân gian. Thật sự rất đã.
Thanh liên vừa lười biếng nằm trên ghế tựa đu đưa vừa ăn bánh. Hai mắt thỏa mãn cong lên thành hai đường nho nhỏ. Nhìn cháu gái ăn vui vẻ bà cũng cười theo, khẽ vỗ nhẹ vào bàn tay cô.
Bàn tay già nua trai sần của bà chạm vào tay khiến cô có chút nhột nhột. Cô vòng tay nắm lấy bàn tay bà. Cả người đều dựa hẳn sang, miệng nhai bánh tay khẽ vuốt nhẹ tay bà.
"Thật mềm"
"Đều nhăn nheo cả, không thể như tay cháu", bà đáp
"Nhưng vẫn rất mềm, bà coi, đáng yêu", cô ấn ấn vào lòng bàn tay bà cười nói
"Ừ"
"Ăn bánh đi, còn nóng ăn sẽ ngon hơn"
"Vâng". Một già một trẻ cười cười nói nói ngồi đến đầu giờ chiều thì ai cũng thấy có chút buồn ngủ. Mắt cũng lặng cả đi. Dứt khoát lên giường làm một giấc tý dậy.
———
Anh sấy khô tóc xong mới đi ra khỏi nhà tắm. Bên ngoài cửa sổ đèn các nhà khác đã tắt. Chỉ còn lác đác vài căn. Kéo chăn ngồi lên giường. Anh với chiếc điện thoại đặt đầu giường mở ra xem.
Hôm nay đã dặn trở lý anh có việc bận, có gì mai sẽ giải quyết. Mở máy thấy có hai cuộc gọi tới một của trợ lý, một của cô Trần. Cô ấy gọi anh từ sáng. Anh bận không biết cô ấy gọi tới.
Mở tin nhắn thấy trợ lý xác nhận hòm thư, gửi anh ít báo cáo. Cũng không có gì đặc biệt.
Xem xong anh mới mở tin nhắn cô Trần gửi. Nhìn tin nhắn anh lại khẽ mỉm cười.
Cô ấy nói anh gửi nhiều quà quá, sao không dữ lại, anh cũng bị thương giống cô ấy mà. Còn gửi anh hình ảnh bánh mới làm. Bảo là bánh mè bà ngoại vừa làm cho cô. Anh có muốn ăn không. Gửi cho anh một ít nhé. Nhận quà của anh không có gì đáp lại cảm thấy áy náy lắm. Còn gửi mấy cái mặt hoạt hình sinh động.
Anh vui vẻ tựa người vào thành giường mở hình cô ấy gửi. Trông rất ngon. Nhìn thời gian cũng muộn. Chắc là cô ấy cũng ngủ rồi nhưng vẫn viết tin gửi đi.
"Nếu còn có thể gửi tôi một ít bánh không, tôi cũng muốn ăn thử"
"Tôi không biết cô muốn ăn gì, chỉ mua ít đồ ngon bồi bổ sức khỏe, cũng không có gì nhiều đâu”
Ting ting
Bên này thấy điện thoại báo tin nhắn, cô mơ màng nhìn qua mà không dậy nổi. xem phim mãi muộn. Quá buồn ngủ rồi.
Anh tắt điện thoại lên giường nằm nghỉ, mong là mai còn bánh để ăn.
——————
Viên Quý Thành.
Trong một sân viện lớn, trang trí mang nét hiện đại, một người phụ nữ trung niên đang ngồi uống trà.
“Phu nhân, đây là thông tin bên Diệp Thành gửi tới”
“Ừ”
“…”, người phụ nữ xem qua thư tới.
“…”
“Chỉ có vậy”
“Vâng, thưa Phu nhân”
“Mấy người không thể làm có chất lượng hơn sao”, người phụ nữ hừ nhẹ.
“Hắn ta cắt đuôi người theo dõi, mọi thông tin thu thập đều bị ngắt đoạn”
“Vô dụng”
“Một người sống sờ sờ trước mắt mà giải quyết không được”
“…”
“Chú cũng đẩy nhanh chuyện bên đó đi, tìm sơ hở thêm mắm muối vào, cho họ bận rộn chút”
“Vâng”
“Tôi sẽ bàn lại, có gì nói chuyện sau”
“Vâng”
Người đàn ông theo lối khác rời đi.
“Thật vô dụng, ta không tin không tìm ra kẽ hở”
“Người đâu”, người đó cao giọng gọi.
“Phu nhân”
“Người ta cử đi có thu thập được gì không”
“Dạ thưa cũng không ạ”
“Hừ…”, bà ta nắm tay lại nhíu mày.
“Phu nhân, ông ta nhiều lần đều làm hỏng chuyện, lần này liệu có tin được không”
“Hừ, không đáng ngại, là kẻ tốt thí thôi, bảo người của ta chú ý vào có gì bất thường phải báo lại ngay”
“Vâng ạ”
————-
Mặc gia- khu nhà vợ chồng Mặc gia chủ.
“Sáng tôi điện cho con, thằng bé bảo là bị giãn cơ, bị trượt tay lúc giúp người khác”, bà Thu Phần ngồi kế bên nói chuyện.
“Ừ, con bảo gì thêm không”, ông nhìn vợ hỏi
“Bảo là chiều mấy người bạn thân tới chơi, muốn ở nhà ăn bữa cơm. Với cả có việc riêng cần giải quyết không thể về nhà họ Lý”
“Gửi đồ sang cho con ăn, bảo trợ lý làm cho Thư Uyên”
“Bảo rồi, đồ cũng gửi đi rồi, mà chỉ lo là con không chịu ăn”
“Con lớn rồi, cũng tự biết lo bản thân. Nếu không bận bà sang đó chơi với con ít ngày”
“Được”
“Chuyện còn lại để sau giải quyết, có gì bảo tôi, bà cứ sang bên đó đi”
“Được”
“Vậy mai tôi báo người đặt chuyến sớm buổi sáng nhé”
“Vậy tôi đi dọn ít đồ, ông đặt được thì bảo tôi”
“Được, được”
Bà Thu phần mỉm cười đứng dậy về phòng dọn đồ. Cũng lâu rồi bà chưa qua Diệp Thành.
Ông Mặc Hiểu nhìn theo bóng lưng vui vẻ của vợ, rõ là rất nhớ con trai. Nhưng bà ấy lại không dám thường xuyên ở bên, muốn nói vài câu trách móc cũng không nỡ, chỉ sợ thằng bé không vui.
Ông thở hắt ra, con trai bị người hãm hại ông đã biết. Chỉ là đám người này toàn cao thủ, người ông cử đi cũng chỉ thu được ít tin tức, không tìm ra kẻ chủ mưu. Ông già thật rồi.
Năm xưa cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Không thể làm gì để bảo vệ gia đình mình. Còn bị người trong tộc chèn ép. Bàn tay ông nắm chặt lại, đôi mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Phải đổi phương án điều tra, nếu không tìm ra kẻ đó. Chỉ sợ…
"Bà ơi chúng ta làm bánh nếp hạt mè đi bà", cô quay sang trông mong sự đồng ý của bà nói
"Cháu muốn ăn à"
"Dạ dạ", thấy bà hỏi cô liền tươi cười gật đầu, thể hiện mong muốn của mình.
"Được vậy rang nhiều chút, bà đi lấy bột"
"Vâng", cô lớn tiếng nói vui vẻ rang hết mẻ này qua mẻ khác.
Bánh hạt mè của bà thật ra cũng đơn giản. Lấy gạo nếp trộn mè sống làm vỏ, bên trong lấy mứt hoa hồng trộn mè rang đỗ xanh thêm mật ong làm nhân. Đem đi hấp chín. Sau đó lấy ra lăn qua bột nếp chín, mè mỏng là có thể ăn. Phải gọi đó là chiếc bánh thế giới mè.
Cắn một miếng là như ăn cả mỹ vị nhân gian. Thật sự rất đã.
Thanh liên vừa lười biếng nằm trên ghế tựa đu đưa vừa ăn bánh. Hai mắt thỏa mãn cong lên thành hai đường nho nhỏ. Nhìn cháu gái ăn vui vẻ bà cũng cười theo, khẽ vỗ nhẹ vào bàn tay cô.
Bàn tay già nua trai sần của bà chạm vào tay khiến cô có chút nhột nhột. Cô vòng tay nắm lấy bàn tay bà. Cả người đều dựa hẳn sang, miệng nhai bánh tay khẽ vuốt nhẹ tay bà.
"Thật mềm"
"Đều nhăn nheo cả, không thể như tay cháu", bà đáp
"Nhưng vẫn rất mềm, bà coi, đáng yêu", cô ấn ấn vào lòng bàn tay bà cười nói
"Ừ"
"Ăn bánh đi, còn nóng ăn sẽ ngon hơn"
"Vâng". Một già một trẻ cười cười nói nói ngồi đến đầu giờ chiều thì ai cũng thấy có chút buồn ngủ. Mắt cũng lặng cả đi. Dứt khoát lên giường làm một giấc tý dậy.
———
Anh sấy khô tóc xong mới đi ra khỏi nhà tắm. Bên ngoài cửa sổ đèn các nhà khác đã tắt. Chỉ còn lác đác vài căn. Kéo chăn ngồi lên giường. Anh với chiếc điện thoại đặt đầu giường mở ra xem.
Hôm nay đã dặn trở lý anh có việc bận, có gì mai sẽ giải quyết. Mở máy thấy có hai cuộc gọi tới một của trợ lý, một của cô Trần. Cô ấy gọi anh từ sáng. Anh bận không biết cô ấy gọi tới.
Mở tin nhắn thấy trợ lý xác nhận hòm thư, gửi anh ít báo cáo. Cũng không có gì đặc biệt.
Xem xong anh mới mở tin nhắn cô Trần gửi. Nhìn tin nhắn anh lại khẽ mỉm cười.
Cô ấy nói anh gửi nhiều quà quá, sao không dữ lại, anh cũng bị thương giống cô ấy mà. Còn gửi anh hình ảnh bánh mới làm. Bảo là bánh mè bà ngoại vừa làm cho cô. Anh có muốn ăn không. Gửi cho anh một ít nhé. Nhận quà của anh không có gì đáp lại cảm thấy áy náy lắm. Còn gửi mấy cái mặt hoạt hình sinh động.
Anh vui vẻ tựa người vào thành giường mở hình cô ấy gửi. Trông rất ngon. Nhìn thời gian cũng muộn. Chắc là cô ấy cũng ngủ rồi nhưng vẫn viết tin gửi đi.
"Nếu còn có thể gửi tôi một ít bánh không, tôi cũng muốn ăn thử"
"Tôi không biết cô muốn ăn gì, chỉ mua ít đồ ngon bồi bổ sức khỏe, cũng không có gì nhiều đâu”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ting ting
Bên này thấy điện thoại báo tin nhắn, cô mơ màng nhìn qua mà không dậy nổi. xem phim mãi muộn. Quá buồn ngủ rồi.
Anh tắt điện thoại lên giường nằm nghỉ, mong là mai còn bánh để ăn.
——————
Viên Quý Thành.
Trong một sân viện lớn, trang trí mang nét hiện đại, một người phụ nữ trung niên đang ngồi uống trà.
“Phu nhân, đây là thông tin bên Diệp Thành gửi tới”
“Ừ”
“…”, người phụ nữ xem qua thư tới.
“…”
“Chỉ có vậy”
“Vâng, thưa Phu nhân”
“Mấy người không thể làm có chất lượng hơn sao”, người phụ nữ hừ nhẹ.
“Hắn ta cắt đuôi người theo dõi, mọi thông tin thu thập đều bị ngắt đoạn”
“Vô dụng”
“Một người sống sờ sờ trước mắt mà giải quyết không được”
“…”
“Chú cũng đẩy nhanh chuyện bên đó đi, tìm sơ hở thêm mắm muối vào, cho họ bận rộn chút”
“Vâng”
“Tôi sẽ bàn lại, có gì nói chuyện sau”
“Vâng”
Người đàn ông theo lối khác rời đi.
“Thật vô dụng, ta không tin không tìm ra kẽ hở”
“Người đâu”, người đó cao giọng gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân”
“Người ta cử đi có thu thập được gì không”
“Dạ thưa cũng không ạ”
“Hừ…”, bà ta nắm tay lại nhíu mày.
“Phu nhân, ông ta nhiều lần đều làm hỏng chuyện, lần này liệu có tin được không”
“Hừ, không đáng ngại, là kẻ tốt thí thôi, bảo người của ta chú ý vào có gì bất thường phải báo lại ngay”
“Vâng ạ”
————-
Mặc gia- khu nhà vợ chồng Mặc gia chủ.
“Sáng tôi điện cho con, thằng bé bảo là bị giãn cơ, bị trượt tay lúc giúp người khác”, bà Thu Phần ngồi kế bên nói chuyện.
“Ừ, con bảo gì thêm không”, ông nhìn vợ hỏi
“Bảo là chiều mấy người bạn thân tới chơi, muốn ở nhà ăn bữa cơm. Với cả có việc riêng cần giải quyết không thể về nhà họ Lý”
“Gửi đồ sang cho con ăn, bảo trợ lý làm cho Thư Uyên”
“Bảo rồi, đồ cũng gửi đi rồi, mà chỉ lo là con không chịu ăn”
“Con lớn rồi, cũng tự biết lo bản thân. Nếu không bận bà sang đó chơi với con ít ngày”
“Được”
“Chuyện còn lại để sau giải quyết, có gì bảo tôi, bà cứ sang bên đó đi”
“Được”
“Vậy mai tôi báo người đặt chuyến sớm buổi sáng nhé”
“Vậy tôi đi dọn ít đồ, ông đặt được thì bảo tôi”
“Được, được”
Bà Thu phần mỉm cười đứng dậy về phòng dọn đồ. Cũng lâu rồi bà chưa qua Diệp Thành.
Ông Mặc Hiểu nhìn theo bóng lưng vui vẻ của vợ, rõ là rất nhớ con trai. Nhưng bà ấy lại không dám thường xuyên ở bên, muốn nói vài câu trách móc cũng không nỡ, chỉ sợ thằng bé không vui.
Ông thở hắt ra, con trai bị người hãm hại ông đã biết. Chỉ là đám người này toàn cao thủ, người ông cử đi cũng chỉ thu được ít tin tức, không tìm ra kẻ chủ mưu. Ông già thật rồi.
Năm xưa cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Không thể làm gì để bảo vệ gia đình mình. Còn bị người trong tộc chèn ép. Bàn tay ông nắm chặt lại, đôi mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Phải đổi phương án điều tra, nếu không tìm ra kẻ đó. Chỉ sợ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro