Đợi Anh Nơi Tường Viện Cũ

Chuyện cần đến...

2024-12-31 13:55:34

Thanh liên hôm nay đi kiểm tra lại chân. Ông nội trở cô đi, hai ông cháu đang trong phòng khám.

Bác sĩ xem xét qua các thông tin và chân cô, mỉm cười nói.

“ Phục hồi tốt lắm”

“Bệnh nhân chú ý đi lại nhẹ nhàng vài ngày cho cơ hoạt động bình thường là có thể đi lại tốt rồi”

“Tốt rồi, cảm ơn bác sĩ”, ông nội bên cạnh nghe thấy kết quả tốt, liên thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cảm ơn

“Ông à, là việc bọn cháu cần làm, hai ông cháu cầm giấy và sổ xuống quầy thanh toán ra viện”

“Được”

“Cảm ơn bác sĩ”

“Vâng”

Thanh Liên nắm lấy tay ông đi chậm rãi ra khỏi phòng khám.

“Thấy thế nào, chân có khó chịu không”

“Cũng được ông ạ, cố định gần tuần, giờ đi chỉ hơi ngượng chút”

“Ừ, chậm thôi”

“Vâng”

Gần trưa hai ông cháu mới về đến nhà

“Bà ơi”

“Về rồi à”

“Bác sĩ bảo sao”, bà từ trong phòng bếp đi ra, mở cổng, đỡ lấy cô đi vào.

“Tốt rồi, họ nói chân con bé không đáng ngại nữa, luyện tập vài ngày là đi tốt”

“Thật sao, từ từ”

“Đúng vậy ạ, cháu không sao rồi”

“Được được, cứ từ từ, cháu ấy sau này phải chú ý đi lại, chứ không có tuổi là ăn khổ biết chưa”

“Dạ, A Liên biết mà, con sẽ chú ý cẩn thận, ông bà đừng lo”

“Con ấy”, bà vỗ nhẹ vào tay cô, thở ra mỉm cười. Trong lúc hai bà cháu vui vẻ trò chuyện thì ông lão trong nhà đã dọn mâm mang ra.

“Ăn cơm thôi”

“Dạ”

“Nào Thanh liên, ăn nhiều vào”

“Cháu xin, bà, bà cũng ăn đi, ông nữa”, cô mỉm cười gắp cho bà và ông mỗi người mấy miếng thịt mềm vào bát.

Đầu tuần Thanh liên trở lại công việc cũ ở trong trường.

“ Thanh liên đi làm rồi à”

“Vâng, chào cô lý”

“Sức khoẻ tốt chưa”

“Ổn rồi chị ạ”

“Giáo viên nay đi có việc hết ạ, em không thấy ai”

“Họ lên phòng họp cả rồi”

“Vâng”

Cô làm công việc văn thư tại một trường cao đẳng, cách nhà cũng khá xa. Đã làm được gần ba năm ở đây.

“Liên em lưu lại chỗ hồ sơ giấy tờ này nhé”, một chị cùng phòng đưa tập hồ sơ mới cho cô.

“Vâng chị”

Công việc hàng ngày cũng không hẳn là quá nhiều. Vừa làm sổ sách vừa lưu lại trên phần mềm, sau này giáo viên và học sinh cần gì cũng tiện sử dụng, kiểm tra. Trong phòng cũng chỉ có vài người, ai bận việc người đó, thỉnh thoảng nói vài ba câu chuyện hoặc công việc.

Buổi trưa họ nghỉ sớm, ai về nhà lấy hoặc ăn trưa tại trường sau đó đợi buổi chiều vào làm việc.

Hôm nay cô không về ăn cơm, xuống căn tin trường ăn xong lại quay lại làm việc tiếp. Bộ phận cô làm cũng đông người, khi nghỉ đã có người làm thay, lúc đến cũng không có nhiều việc. Cô chỉ muốn kiểm tra lại thông tin đối chiếu tránh nhầm lẫn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tối trở về nhà không có việc gì cô sẽ mở điện thoại lướt xem thông tin này nọ.

“A liên”, bà gõ cửa phòng gọi cô

“Bà”

“Hôm nay đi làm thế nào”

“Không vấn đề gì, trong trường có người làm thay lúc cháu nghỉ ốm”

“Được”

“Bà có chuyện gì vậy”

“Cái này…”

Bà nhìn cô lưỡng lự mãi không nói gì, cô bèn mỉm cười tiến tới ôm lấy bà.

“Bà ơi, sao vậy”

“A liên, nhanh vậy mà đã lớn rồi”

“Không đâu, cháu còn nhỏ lắm, nhỏ xíu thôi à”

“A liên, cháu có để ý chàng trai nào chưa”

“Dạ á…à. Cháu…”

Cô ấp úng khẽ lắc đầu với bà. Bà nhìn cháu gái biết là cô chưa để tâm đến chuyện này, liền khẽ thở dài, vuốt nhẹ bàn tay cô.

Hôm nay con dâu con trai gọi điện về, nhắc nhở chuyện trung thân đại sự của con bé, lại còn tìm mấy mối tốt muốn con bé đi xem một chút rồi quyết định sớm. Hai người già bọn họ cảm thấy thực sự luyến tiếc. Không biết phải làm sao nói với cháu gái.

“Bà ơi, có phải bố mẹ cháu điện về”

“Ừ”

“Là muốn cháu…”

“Đúng vậy”

“Ông bà thật không nỡ, bảo cứ để vài năm nữa cũng không sao, ba mẹ cháu nói không được, có mấy người tốt gia cảnh cũng khá muốn giới thiệu bảo cháu đi một chuyến gặp mặt người ta”

“Bà ơi….”, cô dựa vào vai bà yên lặng.

Ông lão đứng ngoài phòng nhìn vào khẽ thở dài, cháu gái không muốn gả, ông bà cũng không nỡ gả con bé đi, cái nhà này trả nhẽ không nuôi nổi con bé.

Muộn thêm một lúc bà mới rời đi, trở về phòng ngủ.

“Bà nó”

“Ông chưa ngủ à”

“Tôi nào có thể ngủ được, con bé có bảo gì không?”

“Ai da…”, bà thở dài vén màn lên, ông lão thấy thế vén góc chăn ra.

“Con bé bảo nó sẽ đi”

“Thật là, làm sao biết tụi nó giới thiệu cho con bé loại người gì, cứ bảo đi là đi”

“Con bé bảo, bố mẹ nó đã yêu cầu mấy lần rồi, lần này xem ra không thể trì hoãn”

“Trước đây chúng ta đâu có gò ép chúng nó, sao giờ làm cha mẹ rồi, nhất định năm lần bảy lượt…”

“Ông đừng giận, chỉ hy vọng nếu con bé gặp đúng duyên phận thì may mắn”

“Năm xưa đi làm ăn bên ngoài, bỏ con bé lại đây, còn trả đoái hoài, lúc con bé vào đại học lại muốn nó chuyển lên đó đi học, xong thì tại con bé không đỗ nổi trường lớn thì liền bỏ mặc luôn.

Tôi nghĩ chúng nó sẽ sắp xếp cho con bé, nhưng hay rồi nói còn phải lo cho cặp song sinh, con bé ở đây cũng được. Làm ăn giờ tốt rồi lại muốn biến con bé như món đồ trao đổi qua lại giữa đối tác bạn bè. Bà xem còn ra cái gì.”

Ông lão bực mình nói liền một hơi, bà ngồi bên cạnh cũng thở dài theo. Chuyện năm đó ông bà cũng không muốn trách móc vợ chồng con trai.

Dù sao con bé ở với họ cũng luôn vui vẻ, khoẻ mạnh. Chỉ là tình cảm có chút xa cách với cha mẹ, cho lên đôi bên khi gặp nhau đều không nói được mấy câu.

Sau này vì nhiều lần thất hứa, ngập ngừng khiến con bé không thoải mái. Qua vài năm lại tới chuyện như này.

“Hay là ông xem trong số bạn cũ, nhà ai có cháu trai, khá một chút, xem xét cho con bé”

“Chuyện này, để tôi xem, thôi nghỉ ngơi sớm đi”

“Được”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thanh liên ngồi tựa bên cửa sổ, để những làn gió lạnh mơn trớn trên mặt. Cô cũng nghe mang máng được câu truyện của ông bà, cũng biết được chuyện của bố mẹ. Bởi họ còn nhanh chóng gửi cho cô thông tin đối phương rồi.

——

Cuối tuần là ngày nghỉ, cô đặt vé xe đi tới thành phố bố mẹ sống.

“Chị hai, em ở đây”, cô vừa xuống xe đang nhìn quanh tìm người đón thì giọng nam vang lên.

“Trần thời”

“Đây đây, đưa túi cho em”

“Ừ”

“Xe em để ở kia”

“Chị đi có mệt không”

“Cũng không sao, giờ chị đi cũng quen rồi”

“Ông bà khoẻ không ạ”

“Ông bà tốt lắm, còn làm đồ ngon gửi cho cả nhà”

“ ha ha, thật ạ, tuyệt quá”

“Trần vũ đâu”

“Anh hai đi bàn công việc với khách hàng, em nay được phái đến đón chị”

“ ha ha”

“Về nhà đã”

“Vâng”

Trần thời vừa nói chuyện với cô vừa lái xe về nhà. Nhà họ cũng là làm ăn kinh doanh nhỏ, về sau hai đứa sinh đôi lớn hơn, ba trần quyết định chuyển hướng làm ăn vào mảng thiết kế. Vận may tới mấy năm nay làm ăn đều thuận lợi. Hai đứa em của cô cũng vì vậy mà nhận được bồi dưỡng tốt nhất từ bé tới lớn.

“Chị hai dừng đây đã, em cho chị xem chỗ này em vừa thiết kế mới hoàn thiện”

Cô ngó ra ngoài cửa sổ theo hướng chỉ của em trai là một khách sạn nhỏ, trông kiểu cách rất hiện đại và phóng khoáng.

“Nhìn ấn tượng thật”

“Hi hi, đẹp không”

“Ừ”

“Chủ đầu tư họ mãi mới chọn được bản vẽ này, sau đó còn chỉnh sửa tới lui, mới xây được như vậy”

“Chị thấy rất đẹp”

“Hi hi”

“Đi thôi, em lái xe về”

“Chị hai mẹ có nói với bọn em chuyện chị đi gặp mặt”

“Ừ”

“Bọn em xem qua rồi, là con bên đối tác của ba, còn có mấy người là người quen của mẹ nữa; cũng giúp chị xem qua, em thấy cũng được được, chị cứ thử nói chuyện, không ưng đã có bọn em lo”

“Được”

Cô biết em trai muốn động viên mình nhưng tâm trạng cô cũng không khá hơn là bao.

——-

Thư Uyên tiễn mẹ ra sân bay về Viên Quý. Bà có chút không nỡ đi.

“Có thời gian con sẽ về”

“Ừ, ừ”

“Ba mẹ với mọi người giữ gìn sức khỏe”

“Được, con cũng vậy, ăn uống cho tốt, làm việc phải chú ý nghỉ ngơi”

“Dạ vâng”

“Ừ”

Bà đi qua cổng vẫn quay lại nhìn anh thêm chút, thấy anh mỉm cười, gật đầu, rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Anh Nơi Tường Viện Cũ

Số ký tự: 0