Cuộc Hẹn Với Nh...
2024-12-31 13:55:34
Thợ trang điểm gật đầu với cô ý bảo đã xong.
“Cảm ơn”
Thanh liên nhìn một bản thân lạ lẫm trước mắt có chút kinh ngạc. Hay nói cách khác là thợ trang điểm rất giỏi.
Nước da mịn màng, đôi mắt linh động, môi hồng mềm mại. Kiểu tóc tinh tế. Giờ trông cô mới tương xứng với bộ đồ hiệu trên người. Hoàn toàn là một quý cô.
Mẹ cô hài lòng mỉm cười đưa thẻ cho nhân viên thanh toán.
“Chút nữa có ba người bạn của mẹ, con cứ chào hỏi như bình thường. Quy củ một chút, ăn nói phải có lễ phép”
“Vâng”
“Hôm nay cô Phương cũng có mặt, thể hiện cho tốt”
“Vâng”, mẹ cô nhắc đi nhắc lại điều này vài lần từ lúc họ đi.
“Được rồi, thể hiện cho tốt”
“Dạ vâng mẹ”
Mẹ cô lái xe vào một quán trà kiểu cách, được bày trí cầu kỳ.
“Là ở kia”
“Vâng”
Từ xa cô nhìn thấy một bàn vừa đủ cho sáu người ngồi. Mấy người phụ nữ vừa nói chuyện vừa trao đổi gì đó trên điện thoại. Thấy hai người tới liền vui vẻ vẫy tay gọi.
“Hai mẹ con tới rồi”
“Cháu chào các cô”
“Con gái Trần gia đây sao, xinh xắn như vậy mà cứ dấu mãi”
“Nào có”
“Mau ngồi mau ngồi”
Phục vụ đi tới đưa thực đơn gọi đồ. Cô chọn cốc nước ép rồi đưa lại.
“Cháu là Thanh Liên”
“Dạ vâng”
“Ừ”
“Để mẹ giới thiệu, đây là cô Lam, cô Phương và cô Lý. Là bạn bè nhiều năm của bố mẹ”
“Dạ, cháu chào các cô”
“Thanh liên năm nay là bao nhiêu tuổi”, cô Lý hỏi
“Cháu 25 tuổi ạ”
“Đã 25 rồi, hơn con nhà cô 4 tuổi liền”
“Dạ”
“Xinh gái thế này đã để ý ai chưa”
“Dạ cháu chưa ạ”, cô mỉm cười nói
“Thanh liên công việc hiện tại của cháu là gì”
“Cháu làm văn thư ở trường Cao đẳng ạ”
“Công việc có bận lắm không”
“Dạ cũng thi thoảng thôi ạ, có lúc cũng nhàn ạ”
“Hay là chuyển tới thành phố này, sống gần bố mẹ anh em cho vui”
“Dạ có thời gian cháu sẽ tới thăm bố mẹ, ông bà cũng có tuổi, công việc ở bên kia vừa hay cháu có thời gian ở bên chăm sóc hai người ạ”, cô nhẹ nhàng nói
“Ừ, còn nhỏ mà biết thay cha mẹ Hiếu thuận rồi”
“Dạ”, cô mỉm cười khách sáo, nói mát cô ghê.
“Ông bà nhà chị bao năm vẫn vậy, không muốn ở cùng con cái, vẫn thích nhà cũ hơn”
“Nhà em cũng thế, cũng khó cho con cái xa xôi không thường xuyên qua lại được”
“Ừ đúng vậy, đôi lúc không biết phải làm sao”
Ba người phụ nữ kia, người một câu tôi một câu. Vừa ăn ý vừa khập khiễng.
“Đều là việc con cháu lên làm không có gì đáng kể cả”, mẹ cô uống một ngụm trà nhỏ rồi nói.
“Đúng vậy, là việc lên làm, đợt vừa rồi nhà em cũng mới về ngoại một chuyến. Ông bà rất vui vẻ”
“Ừ, ừ”
Cô nghĩ thầm, bạn bè kiểu xã giao của mẹ có chút không ổn.
Nói chuyện thêm một lúc cô Lý, cô Lam đều đứng dậy ra về. Ngồi kế nhau cũng chỉ còn ba người. Lúc này mẹ cô mới nói đến vấn đề chính.
“Thanh liên, đây là cô Phương mà mẹ nói, lát nữa cô ấy muốn giới thiệu con trai với con”
“Dạ, cháu chào cô”
“Thanh liên, đã nhận được ảnh con cô chưa”
“Cháu có nhận rồi ạ”
“Đứa con này của cô tối ngày chỉ công việc, cô chú lo nó mãi chỉ một mình. Hay là chỗ bạn bè Trần gia cũng có cô con gái xinh xắn như này. Lát nữa con cô đến hai đứa từ từ nói chuyện”
“Dạ vâng”
“Bình thường cháu có sở thích gì không”
“Dạ, có thời gian cháu hay đi dạo phố, ăn uống với bạn bè, mua sắm chút. Cuối tuần có thể đi xa du lịch ạ”
“Ừ, con gái là phải chú trọng một chút”
“Dạ”, nói vậy là sao nhìn ra sự quê mùa của cô rồi. Tốt nhất là như vậy.
“Cháu ở với ông bà có thoải mái không?”
“Dạ, ông bà đối với cháu rất tốt, đặc biệt vui vẻ ạ”
“Ừ”
Cô thở khẽ lời nói đều rất nhiều ý tứ.
Ting ting
“Alo, mẹ nghe”
“Ừ, con đi vào đi trên tầng hai gần cửa sổ nhé”
Cô phương nghe điện xong vui vẻ tắt máy.
“Đoàn Hải đến rồi”, mẹ cô hỏi
“Đúng vậy, nay chắc là không bận lắm, còn đang nghĩ không đợi được thì chúng ta đi ăn một bữa”
“Ừ”
Cô khách sao cười một cái, kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng trong lòng đã muốn bạo phát luôn rồi, nhanh nhanh kết thúc đi mà.
“Mẹ, Cô Trần”
“Đến”
Từ xa một người đàn ông ăn mặc lịch sự, đậm người đi tới.
“Cháu chào cô, chào em”
“Dạ vâng, chào anh”
“Mau ngồi đi”
“Em đây là Thanh liên”
“Vâng, chào anh”
“Ừ, Cô Trần có cô con gái xinh như này, lâu vậy mà không giới thiệu cho cháu”
“Thì bây giờ giới thiệu đây”
“Vâng ạ”, anh ta cười vui vẻ, mang theo sự khó chịu cho cô.
“Công việc cháu dạo này thế nào, lâu rồi không ghé nhà cô chơi”, mẹ cô thay đổi nét mặt rất đon đả.
“Ha ha, tốt lắm cô ạ, cháu mới hoàn thành dự án, thu cũng khá”
“Công việc thuận lợi là tốt”
“Chú Trần đợt này nhận được nhiều dự án mới không cô, hai em nhà mình cũng nhạy bén lắm đấy cô ạ”
“Chú đang làm dự án ở thành phố, cũng chuẩn bị khởi công rồi”
“Vâng, lúc này thì bận lắm”
“Để con đưa mọi người đi ăn, em đây muốn ăn gì”
“Dạ, em ăn đơn giản là được, món truyền thống ạ”
“Được”, anh ta liến thoáng gật đầu.
“Mẹ với cô Trần còn có hẹn, hai đứa vừa đi ăn vừa làm quen nhau nhé”, cô Phương dịu dàng nhìn con trai nói. Điển hình của người mẹ yêu con.
“Vâng, con biết rồi”
“Mẹ với cô Trần đi ạ”
“Ừ”
“Con chào mẹ”, bà Mỹ Thu gật đầu với cô rồi đi theo bạn mình.
Anh ta đưa cô ra chỗ đậu xe, hai người lên xe đi tới chỗ ăn tối.
Thanh liên có chút khó chịu với ánh mắt anh ta nhìn mình, vừa cao ngạo, vừa khiếm nhã. Phải tịnh tâm Thanh liên không thể mắng người.
Cô tranh thủ nhắn tin cho Trần thời trong lúc anh ta đang lái xe.
Anh ta mở lời trước.
“Em năm nay là bao nhiêu nhỉ”
“Em 25 tuổi ạ”
“Nghe mẹ anh nói em đang làm văn thư ở trường học”
“Vâng”
“Sau này có tính phát triển hơn không”
“Em cũng chưa nghĩ tới”, cô thật thà đáp.
“Thời buổi giờ kinh tế phức tạp, vẫn phải nỗ lực hơn thì mới có chỗ đứng dược”
“Công việc bình thường của anh thì như thế nào ạ”
“À, anh làm tài chính, ngày thường cũng khá bận. Em có để ý nếu anh bận quá không”
“Dạ, em thấy là công việc thì khó tránh khỏi”
“Ừ”
“Đến rồi, chỗ này khá ngon”
“Vâng”
Anh ta chọn một bàn gọi phục vụ, chọn món. Cô nhìn thực đơn mà tự nhủ, giá này không hề rẻ đâu.
“Chọn được rồi”
“Vâng”
“Có uống gì thêm không”
“Em không, anh cứ tự nhiên”
“Được”
Đợi thức ăn đưa ra họ mới bắt đầu nói chuyện chính.
“Anh muốn nói vào vấn đề luôn, không sao chứ”
“Vâng, anh cứ nói”
“Anh thì tìm hiểu trước thông tin về em và gia đình em cả rồi”
“Vâng”
“Anh hiện tại đang tiếp quản công ty của bố, chủ lực nhiều ngành nghề, em xem trong thông tin được gửi đều đầy đủ cả. Anh hàng ngày đều bận công việc, đi lại thường xuyên, khách khứa. Tiệc xã giao. Anh có không ít các mối quan hệ bên ngoài, bạn gái cũ không ít.
Tuy nhiên đối với người lấy làm vợ sẽ luôn tôn trọng, nhưng em cũng cần đối lại một cách phù hợp. Anh không thích hôn nhân trói buộc. Nhưng có thể phù hợp đôi bên.
Em muốn làm gì cũng được nhưng mọi thứ phải có mức độ. Bố anh chắc sẽ không để tâm nhiều nhưng mẹ anh khá để ý một cô con dâu đoan chính. Em cảm thấy ổn chúng ta có thể gặp gỡ vài lần sau đó kết hôn. Không được thì thôi”
“Được, em hiểu”, cô cười nhạt tiếp lời anh ta, nghe qua liền hiểu nếu cô gả cho anh ta, chắc chắn nó là một cuộc hôn nhân vô cùng mệt mỏi.
Còn thứ cô cần chỉ là một người bình đạm sống bên nhau. Không phải hào nhoáng xa xỉ, tràn ngập giả dối. Cũng thấy được bản tính anh ta khá sòng phẳng, đồng thời là người trọng thể diện.
“Đồ ăn em thấy thế nào”
“Vừa miệng ạ”
“Tốt, ăn tự nhiên”
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, lúc hai người đi ra Thời Trần đã đứng đợi sẵn.
“Chị ơi”
“Chào anh Phương”
“Chào em, tới đón chị”
“Vâng, lâu rồi chị em mới gặp nhau, biết hai người ăn xong em tới đưa chị đi chơi”
“Được, vậy để khi khác nói chuyện, chào hai người, chào em Thanh liên”
“Chào anh”
“Đi thôi chị”
“Ừ”
Đợi hai người ngồi trong xe lái trên đường cô mới thở ra.
“Chị, anh ta không làm khó dễ chị chứ”
“Ánh mắt mẹ con họ nhìn chị như muốn soi từng cọng tóc, không thoải mái. Anh ta xem ra chỉ là muốn một người vợ tượng trưng, tốt nhất là không được ảnh hưởng đến sở thích bay nhảy bên ngoài, hơn nữa còn phải đoan trang làm vợ hiền trong nhà”
“Cái gì, tên khốn đó, em chỉ gặp anh ta vài lần, mấy vụ chơi bời của anh ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì, bạn gái như ong bướm. Nhưng không ngờ còn có suy nghĩ quá phận như thế. Chị giờ tính sao”, cậu ta thở dài.
“Tính gì nữa, cứ thuật lại lời anh ta nói thôi, tìm cách từ chối. Hơn nữa mai chị lại đi xem mắt”
“Hả, mẹ muốn chị gả đi đến phát nổ rồi”, cậu ta bất ngờ thốt lên.
“…”, cô thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về nhà bố mẹ đều đang ngồi ngoài phòng khách nói chuyện còn có Trần vũ. Thấy hai người về cùng lúc, đều ngẩng đầu lên hỏi.
“Hai đứa gặp nhau dưới tầng à”, ba hỏi
“Con gặp chị trên đường, lên đi về cùng ạ”
“Hôm nay gặp cậu Phương kia thế nào”, mẹ cô nhìn cô hỏi tiếp.
Cô và Trần thời ngồi xuống, Trần Vũ đẩy ly nước ấm về phía cô.
“Đi ăn một lát, anh ta cũng nói rõ yêu cầu luôn…”
Cả nhà cùng ngồi nghe cô thuật lại mọi chuyện.
“Cậu ta thực sự nói như thế”, ba cô hỏi
“Mọi người có thể xác nhận bên phía anh ta ạ”, cô đáp
“Bình thường cậu ta có không ít mối quan hệ dây dưa nhưng xử lý rất khôn khéo, trên thương trường cũng là kẻ mạnh tay. Nhưng nếu quả thực như vậy thì…” ba cô suy tư
“Để xác nhận thêm đã, cậu ta cũng không phải mối tồi”, nghe mẹ cô nói mà Thanh Liên ê cả răng, rùng mình. Chuyện quái gì vậy.
Thương nhân chỉ có một mục đích là lợi ích quả nhiên không sai.
Hai em trai nghe thế cũng nhíu mày. Nhìn cô khẽ lắc đầu ra hiệu.
“Để bố mẹ xem, mai con cứ đi xem mắt chỗ khác đi”
“Vâng”
“Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi”
“Vâng, con chào bố mẹ”
Hai đứa em ở lại nói chuyện công việc, xong cũng ai về phòng người đó.
————-
Hôm sau cô dậy từ sớm, được mẹ đưa tới điểm xem mắt. Mệt mỏi ứng phó mấy tiếng đồng hồ cùng đi ăn trưa, mọi thứ mới kết thúc.
Buổi chiều cô thu dọn đồ đạc được Trần vũ trở ra bến xe.
“Chị đi đường cẩn thận”
“Được, tạm biệt”
“Chị, bọn em xin lỗi,… không thể giúp gì cho chị. Nhưng chị yên tâm, bọn em sẽ kiểm tra hết những người bố mẹ giới thiệu. Tuyệt đối không để chị ấm ức như lần này đâu. Toàn người gì đâu…”, cậu ta ngập ngừng một lúc rồi nói.
“Ừm chị biết, cảm ơn hai đứa”
“Chị về cẩn thận”
“Được”
Cô gật đầu lên xe khách, em trai bên dưới còn vẫy tay theo cho đến khi xe chạy. Chuyện này làm sao để giải quyết đây. Cô trằn trọc cả đoạn đường về đến Diệp Thành.
“Cảm ơn”
Thanh liên nhìn một bản thân lạ lẫm trước mắt có chút kinh ngạc. Hay nói cách khác là thợ trang điểm rất giỏi.
Nước da mịn màng, đôi mắt linh động, môi hồng mềm mại. Kiểu tóc tinh tế. Giờ trông cô mới tương xứng với bộ đồ hiệu trên người. Hoàn toàn là một quý cô.
Mẹ cô hài lòng mỉm cười đưa thẻ cho nhân viên thanh toán.
“Chút nữa có ba người bạn của mẹ, con cứ chào hỏi như bình thường. Quy củ một chút, ăn nói phải có lễ phép”
“Vâng”
“Hôm nay cô Phương cũng có mặt, thể hiện cho tốt”
“Vâng”, mẹ cô nhắc đi nhắc lại điều này vài lần từ lúc họ đi.
“Được rồi, thể hiện cho tốt”
“Dạ vâng mẹ”
Mẹ cô lái xe vào một quán trà kiểu cách, được bày trí cầu kỳ.
“Là ở kia”
“Vâng”
Từ xa cô nhìn thấy một bàn vừa đủ cho sáu người ngồi. Mấy người phụ nữ vừa nói chuyện vừa trao đổi gì đó trên điện thoại. Thấy hai người tới liền vui vẻ vẫy tay gọi.
“Hai mẹ con tới rồi”
“Cháu chào các cô”
“Con gái Trần gia đây sao, xinh xắn như vậy mà cứ dấu mãi”
“Nào có”
“Mau ngồi mau ngồi”
Phục vụ đi tới đưa thực đơn gọi đồ. Cô chọn cốc nước ép rồi đưa lại.
“Cháu là Thanh Liên”
“Dạ vâng”
“Ừ”
“Để mẹ giới thiệu, đây là cô Lam, cô Phương và cô Lý. Là bạn bè nhiều năm của bố mẹ”
“Dạ, cháu chào các cô”
“Thanh liên năm nay là bao nhiêu tuổi”, cô Lý hỏi
“Cháu 25 tuổi ạ”
“Đã 25 rồi, hơn con nhà cô 4 tuổi liền”
“Dạ”
“Xinh gái thế này đã để ý ai chưa”
“Dạ cháu chưa ạ”, cô mỉm cười nói
“Thanh liên công việc hiện tại của cháu là gì”
“Cháu làm văn thư ở trường Cao đẳng ạ”
“Công việc có bận lắm không”
“Dạ cũng thi thoảng thôi ạ, có lúc cũng nhàn ạ”
“Hay là chuyển tới thành phố này, sống gần bố mẹ anh em cho vui”
“Dạ có thời gian cháu sẽ tới thăm bố mẹ, ông bà cũng có tuổi, công việc ở bên kia vừa hay cháu có thời gian ở bên chăm sóc hai người ạ”, cô nhẹ nhàng nói
“Ừ, còn nhỏ mà biết thay cha mẹ Hiếu thuận rồi”
“Dạ”, cô mỉm cười khách sáo, nói mát cô ghê.
“Ông bà nhà chị bao năm vẫn vậy, không muốn ở cùng con cái, vẫn thích nhà cũ hơn”
“Nhà em cũng thế, cũng khó cho con cái xa xôi không thường xuyên qua lại được”
“Ừ đúng vậy, đôi lúc không biết phải làm sao”
Ba người phụ nữ kia, người một câu tôi một câu. Vừa ăn ý vừa khập khiễng.
“Đều là việc con cháu lên làm không có gì đáng kể cả”, mẹ cô uống một ngụm trà nhỏ rồi nói.
“Đúng vậy, là việc lên làm, đợt vừa rồi nhà em cũng mới về ngoại một chuyến. Ông bà rất vui vẻ”
“Ừ, ừ”
Cô nghĩ thầm, bạn bè kiểu xã giao của mẹ có chút không ổn.
Nói chuyện thêm một lúc cô Lý, cô Lam đều đứng dậy ra về. Ngồi kế nhau cũng chỉ còn ba người. Lúc này mẹ cô mới nói đến vấn đề chính.
“Thanh liên, đây là cô Phương mà mẹ nói, lát nữa cô ấy muốn giới thiệu con trai với con”
“Dạ, cháu chào cô”
“Thanh liên, đã nhận được ảnh con cô chưa”
“Cháu có nhận rồi ạ”
“Đứa con này của cô tối ngày chỉ công việc, cô chú lo nó mãi chỉ một mình. Hay là chỗ bạn bè Trần gia cũng có cô con gái xinh xắn như này. Lát nữa con cô đến hai đứa từ từ nói chuyện”
“Dạ vâng”
“Bình thường cháu có sở thích gì không”
“Dạ, có thời gian cháu hay đi dạo phố, ăn uống với bạn bè, mua sắm chút. Cuối tuần có thể đi xa du lịch ạ”
“Ừ, con gái là phải chú trọng một chút”
“Dạ”, nói vậy là sao nhìn ra sự quê mùa của cô rồi. Tốt nhất là như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu ở với ông bà có thoải mái không?”
“Dạ, ông bà đối với cháu rất tốt, đặc biệt vui vẻ ạ”
“Ừ”
Cô thở khẽ lời nói đều rất nhiều ý tứ.
Ting ting
“Alo, mẹ nghe”
“Ừ, con đi vào đi trên tầng hai gần cửa sổ nhé”
Cô phương nghe điện xong vui vẻ tắt máy.
“Đoàn Hải đến rồi”, mẹ cô hỏi
“Đúng vậy, nay chắc là không bận lắm, còn đang nghĩ không đợi được thì chúng ta đi ăn một bữa”
“Ừ”
Cô khách sao cười một cái, kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng trong lòng đã muốn bạo phát luôn rồi, nhanh nhanh kết thúc đi mà.
“Mẹ, Cô Trần”
“Đến”
Từ xa một người đàn ông ăn mặc lịch sự, đậm người đi tới.
“Cháu chào cô, chào em”
“Dạ vâng, chào anh”
“Mau ngồi đi”
“Em đây là Thanh liên”
“Vâng, chào anh”
“Ừ, Cô Trần có cô con gái xinh như này, lâu vậy mà không giới thiệu cho cháu”
“Thì bây giờ giới thiệu đây”
“Vâng ạ”, anh ta cười vui vẻ, mang theo sự khó chịu cho cô.
“Công việc cháu dạo này thế nào, lâu rồi không ghé nhà cô chơi”, mẹ cô thay đổi nét mặt rất đon đả.
“Ha ha, tốt lắm cô ạ, cháu mới hoàn thành dự án, thu cũng khá”
“Công việc thuận lợi là tốt”
“Chú Trần đợt này nhận được nhiều dự án mới không cô, hai em nhà mình cũng nhạy bén lắm đấy cô ạ”
“Chú đang làm dự án ở thành phố, cũng chuẩn bị khởi công rồi”
“Vâng, lúc này thì bận lắm”
“Để con đưa mọi người đi ăn, em đây muốn ăn gì”
“Dạ, em ăn đơn giản là được, món truyền thống ạ”
“Được”, anh ta liến thoáng gật đầu.
“Mẹ với cô Trần còn có hẹn, hai đứa vừa đi ăn vừa làm quen nhau nhé”, cô Phương dịu dàng nhìn con trai nói. Điển hình của người mẹ yêu con.
“Vâng, con biết rồi”
“Mẹ với cô Trần đi ạ”
“Ừ”
“Con chào mẹ”, bà Mỹ Thu gật đầu với cô rồi đi theo bạn mình.
Anh ta đưa cô ra chỗ đậu xe, hai người lên xe đi tới chỗ ăn tối.
Thanh liên có chút khó chịu với ánh mắt anh ta nhìn mình, vừa cao ngạo, vừa khiếm nhã. Phải tịnh tâm Thanh liên không thể mắng người.
Cô tranh thủ nhắn tin cho Trần thời trong lúc anh ta đang lái xe.
Anh ta mở lời trước.
“Em năm nay là bao nhiêu nhỉ”
“Em 25 tuổi ạ”
“Nghe mẹ anh nói em đang làm văn thư ở trường học”
“Vâng”
“Sau này có tính phát triển hơn không”
“Em cũng chưa nghĩ tới”, cô thật thà đáp.
“Thời buổi giờ kinh tế phức tạp, vẫn phải nỗ lực hơn thì mới có chỗ đứng dược”
“Công việc bình thường của anh thì như thế nào ạ”
“À, anh làm tài chính, ngày thường cũng khá bận. Em có để ý nếu anh bận quá không”
“Dạ, em thấy là công việc thì khó tránh khỏi”
“Ừ”
“Đến rồi, chỗ này khá ngon”
“Vâng”
Anh ta chọn một bàn gọi phục vụ, chọn món. Cô nhìn thực đơn mà tự nhủ, giá này không hề rẻ đâu.
“Chọn được rồi”
“Vâng”
“Có uống gì thêm không”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không, anh cứ tự nhiên”
“Được”
Đợi thức ăn đưa ra họ mới bắt đầu nói chuyện chính.
“Anh muốn nói vào vấn đề luôn, không sao chứ”
“Vâng, anh cứ nói”
“Anh thì tìm hiểu trước thông tin về em và gia đình em cả rồi”
“Vâng”
“Anh hiện tại đang tiếp quản công ty của bố, chủ lực nhiều ngành nghề, em xem trong thông tin được gửi đều đầy đủ cả. Anh hàng ngày đều bận công việc, đi lại thường xuyên, khách khứa. Tiệc xã giao. Anh có không ít các mối quan hệ bên ngoài, bạn gái cũ không ít.
Tuy nhiên đối với người lấy làm vợ sẽ luôn tôn trọng, nhưng em cũng cần đối lại một cách phù hợp. Anh không thích hôn nhân trói buộc. Nhưng có thể phù hợp đôi bên.
Em muốn làm gì cũng được nhưng mọi thứ phải có mức độ. Bố anh chắc sẽ không để tâm nhiều nhưng mẹ anh khá để ý một cô con dâu đoan chính. Em cảm thấy ổn chúng ta có thể gặp gỡ vài lần sau đó kết hôn. Không được thì thôi”
“Được, em hiểu”, cô cười nhạt tiếp lời anh ta, nghe qua liền hiểu nếu cô gả cho anh ta, chắc chắn nó là một cuộc hôn nhân vô cùng mệt mỏi.
Còn thứ cô cần chỉ là một người bình đạm sống bên nhau. Không phải hào nhoáng xa xỉ, tràn ngập giả dối. Cũng thấy được bản tính anh ta khá sòng phẳng, đồng thời là người trọng thể diện.
“Đồ ăn em thấy thế nào”
“Vừa miệng ạ”
“Tốt, ăn tự nhiên”
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, lúc hai người đi ra Thời Trần đã đứng đợi sẵn.
“Chị ơi”
“Chào anh Phương”
“Chào em, tới đón chị”
“Vâng, lâu rồi chị em mới gặp nhau, biết hai người ăn xong em tới đưa chị đi chơi”
“Được, vậy để khi khác nói chuyện, chào hai người, chào em Thanh liên”
“Chào anh”
“Đi thôi chị”
“Ừ”
Đợi hai người ngồi trong xe lái trên đường cô mới thở ra.
“Chị, anh ta không làm khó dễ chị chứ”
“Ánh mắt mẹ con họ nhìn chị như muốn soi từng cọng tóc, không thoải mái. Anh ta xem ra chỉ là muốn một người vợ tượng trưng, tốt nhất là không được ảnh hưởng đến sở thích bay nhảy bên ngoài, hơn nữa còn phải đoan trang làm vợ hiền trong nhà”
“Cái gì, tên khốn đó, em chỉ gặp anh ta vài lần, mấy vụ chơi bời của anh ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì, bạn gái như ong bướm. Nhưng không ngờ còn có suy nghĩ quá phận như thế. Chị giờ tính sao”, cậu ta thở dài.
“Tính gì nữa, cứ thuật lại lời anh ta nói thôi, tìm cách từ chối. Hơn nữa mai chị lại đi xem mắt”
“Hả, mẹ muốn chị gả đi đến phát nổ rồi”, cậu ta bất ngờ thốt lên.
“…”, cô thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về nhà bố mẹ đều đang ngồi ngoài phòng khách nói chuyện còn có Trần vũ. Thấy hai người về cùng lúc, đều ngẩng đầu lên hỏi.
“Hai đứa gặp nhau dưới tầng à”, ba hỏi
“Con gặp chị trên đường, lên đi về cùng ạ”
“Hôm nay gặp cậu Phương kia thế nào”, mẹ cô nhìn cô hỏi tiếp.
Cô và Trần thời ngồi xuống, Trần Vũ đẩy ly nước ấm về phía cô.
“Đi ăn một lát, anh ta cũng nói rõ yêu cầu luôn…”
Cả nhà cùng ngồi nghe cô thuật lại mọi chuyện.
“Cậu ta thực sự nói như thế”, ba cô hỏi
“Mọi người có thể xác nhận bên phía anh ta ạ”, cô đáp
“Bình thường cậu ta có không ít mối quan hệ dây dưa nhưng xử lý rất khôn khéo, trên thương trường cũng là kẻ mạnh tay. Nhưng nếu quả thực như vậy thì…” ba cô suy tư
“Để xác nhận thêm đã, cậu ta cũng không phải mối tồi”, nghe mẹ cô nói mà Thanh Liên ê cả răng, rùng mình. Chuyện quái gì vậy.
Thương nhân chỉ có một mục đích là lợi ích quả nhiên không sai.
Hai em trai nghe thế cũng nhíu mày. Nhìn cô khẽ lắc đầu ra hiệu.
“Để bố mẹ xem, mai con cứ đi xem mắt chỗ khác đi”
“Vâng”
“Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi”
“Vâng, con chào bố mẹ”
Hai đứa em ở lại nói chuyện công việc, xong cũng ai về phòng người đó.
————-
Hôm sau cô dậy từ sớm, được mẹ đưa tới điểm xem mắt. Mệt mỏi ứng phó mấy tiếng đồng hồ cùng đi ăn trưa, mọi thứ mới kết thúc.
Buổi chiều cô thu dọn đồ đạc được Trần vũ trở ra bến xe.
“Chị đi đường cẩn thận”
“Được, tạm biệt”
“Chị, bọn em xin lỗi,… không thể giúp gì cho chị. Nhưng chị yên tâm, bọn em sẽ kiểm tra hết những người bố mẹ giới thiệu. Tuyệt đối không để chị ấm ức như lần này đâu. Toàn người gì đâu…”, cậu ta ngập ngừng một lúc rồi nói.
“Ừm chị biết, cảm ơn hai đứa”
“Chị về cẩn thận”
“Được”
Cô gật đầu lên xe khách, em trai bên dưới còn vẫy tay theo cho đến khi xe chạy. Chuyện này làm sao để giải quyết đây. Cô trằn trọc cả đoạn đường về đến Diệp Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro