Lưu cách liên l...
2024-12-31 13:55:34
Một đường đi cô vừa nhìn đường vừa lo, lặng lẽ xem hành trình qua app. Không khí trong xe ở trong trạng thái căng thẳng. Cho đến khi cô nhìn thấy bệnh viện thật mới buông lỏng cảnh giác.
Vào khu vực cấp cứu, y bác sĩ hỗ trợ rất nhanh, anh ở bên ngoài làm thủ tục. Còn cô được y tá đưa đi kiểm tra và xử lý vết thương.
Đến lúc anh đi gần vào giường cô nằm, y tá cũng nhìn thấy vết bầm trên tay anh. Hỏi:
"Anh cũng bị thương à, tay bầm rồi, thấy thế nào"anh cũng biết tay mình bị thương, cảm giác nhức nhức mơ hồ
"Tôi cũng va vào xe, lúc đó nhanh quá, cũng không rõ lắm"
" Anh đợi chút tôi gọi bác sĩ"
“Được, cảm ơn”
"...." cô thấy thế cũng áy náy. Anh ta là đỡ mình hình như bị vậy. Nãy còn nghi kỵ anh ta.
"Anh..anh không sao chứ"
"Không sao, không đau lắm, đợi bác sĩ xem một chút, ngược lại cô ổn hơn chưa, có thấy khó chịu ở đâu không"
"Tôi đỡ hơn rồi, đợi phim chụp xem sao"
“Được”
Kết quả cô bị trẹo chân trái, xây xát và bầm tay nhẹ. Anh cũng may là bị giãn cơ. Bác sĩ cố định giúp hai người, kê thuốc, rồi cho về.
"Tay anh lái xe được không"
Không sao, chỉ dãn cơ thôi".
" Để tôi đưa cô về. Đường thoáng đi nhanh thôi."
"Được. Tôi ở đối diện tiểu khu vừa nãy. Anh đi lên thêm một đoạn tôi chỉ cho."
“Được”
Thanh liên nhìn người đàn ông lái xe phía trước. Anh ta là người như thế nào nhỉ. Bề ngoài thể hiện cũng không tồi. Nhưng rất khó nhìn thấu người kiểu này. Trước mắt anh ta không đem lại cho cô dự cảm gì bất thường.
May mà anh ta ở đấy. Nếu cô mà bị thương trên đường không một bóng người thì từ chỗ đó mò về đến nhà ông bà đúng là phế luôn. Hơn nữa còn nhìn được gương mặt của người này. Thực sự điển trai.
Thư uyên ngồi trước lái xe thấy cô dịu dàng cười nghĩ chắc là cô cũng buông lỏng cảnh giác với mình.
Chuyện hôm nay nghĩ lại cũng có điểm buồn cười, không nghĩ rằng đã trả còn trẻ con, ấy thế mà vẫn rơi vào tình huống chật vật như thế được. Anh khẽ lắc đầu thư giãn nét mặt chuyên tâm lái xe.
Thanh liên để ý đường bên ngoài, thấy gần tới nhà thì chỉ anh lối vào. May mà đã muộn. Cô không muốn nghe mấy lời bát nháo từ hàng xóm. Liền bảo anh.
"Anh đi chậm chút, tôi xem đường", mục đích là cô muốn ngó nghiêng nhà hàng xóm coi có ai bên ngoài. Chọn một chỗ đi xuống.
" phía trước, anh thả tôi ở phía trước", cô chỉ tay vào một đoạn đường nhỏ nói
"Được, để tôi đỡ cô vào", anh dừng xe nói
"Đừng đừng, có gì tôi nhắn tin cho anh, ở đây hàng xóm thích buôn dưa, không hay nếu họ thấy tôi đi cùng nam giới", cô khua tay đáp
"Được, tôi hiểu, vậy tôi bật đèn cho cô vào nhà"
"Đừng anh đừng làm gì, cứ yên lặng về a, hôm nay cảm ơn anh", nói xong cô cũng mở cửa xuống xe, thấy cô tập tễnh bước về phía trước đi vào lối rẽ. Anh cũng đánh xe rời đi. Cô gái ngại đàm tiếu linh tinh. Anh cũng không thể không hiểu.
Anh lái xe thẳng vào thành phố về đến nhà đã là nửa đêm. Đặt gói thuốc lên bàn, đi đánh răng, rồi lên giường ngủ thẳng.
Hôm nay thật sự rất mệt. Cả người anh đều ê ẩm. Nhưng mà khi nằm xuống thì lại không ngủ được. Nghĩ về cô gái hôm nay. Anh cũng nhớ ra cô chính là cô gái đứng nhìn mình mấy tuần trước.
Lúc đó trời còn lạnh cô vẫn mặc áo bông. Hôm nay cô đổi bộ đồ thoải mái hơn, chắc đi bộ. Nhưng mà thấy anh đứng đó lên lo ngại, đi nhanh mới bị ngã.
Dẫu sao đường trong tiểu khu cũng rất vắng. Buổi tối hầu như trả có mấy người. Cô nói cô đi sang khu nhà cổ kế bên. Bên đó bày sạp hàng. Có nhiều món lạ miệng muốn thử. Nhưng từ tiểu khu ra chỉ biết có con đường đó. Lúc đi hơi vội, lại tối lên không thấy đường. Mới xảy ra việc như vậy.
Nghĩ ngợi một hồi anh cũng thiếp đi mất. Bên kia Thanh liên về đến nhà thì ông bà cũng biết cô bị ngã. Nhìn cháu gái mới ra khỏi cửa có mấy tiếng liền bị băng chỗ nọ chỗ kia, sắc mặt tái nhợt cả đi mà xót.
Hỏi cô tình hình một chút rồi giúp cô vào phòng nghỉ ngơi. May mà có người giúp đưa cô về, chứ đêm hôm chả an toàn chút nào.
Cô không kể về anh chỉ nói được bạn nữ giúp. Nhìn vậy thôi chứ bình thường. Chỉ là dán vào cho vệ sinh mà nhanh khỏi hơn.
"Được không sao là tốt rồi, sau này ra ngoài phải chú ý an toàn"ông nói
"Nhanh đi nghỉ ngơi, bà lấy nước nóng cho cháu uống, thực sự chân không sao chứ, hay mai ra viện kiểm tra"
"Dạ không sao, cháu kiểm tra kỹ rồi, mới gọi xe về, là bong gân, không tổn thương xương đâu"
"Được tốt rồi, nào chúng ta đỡ cháu, ngủ một giấc là khỏe, có gì gọi ông bà"
"Dạ vâng"
Ông bà nhắc nhở vài câu rồi cũng buông tha để cô nghỉ ngơi. Nằm lên giường cô nhớ về anh mà khẽ cười, chân giờ cũng đỡ đau, nãy bác sĩ có nắn chỉnh lại lúc đó quá đau đớn, cô nắm tay anh đến đỏ cả lên. Thật không nghĩ ra, bản thân còn gặp được những khoảnh khắc lãng mạn như vậy. Cảm giác thật là lạ. Vui vẻ đến không ngủ nổi luôn.
Chuyện anh bị thương đã báo trợ lý từ hôm qua, dù sao tay cũng không tiện vận động. Kêu trợ lý qua hỗ trợ.
Nghe thấy tiếng chuông liền ra mở cửa.
"Sếp à, cậu làm gì mà tay cũng không động đậy nổi vậy"
"Cứu người"
"Tích đức ah"
"Uhm"
“Ha ha”
Anh ta thuần thục pha trà mở tủ lấy hoa quả ra gọt, lại lấy đồ ăn nhẹ đặt lên bàn.
"Anh hẳn là đã ăn sáng xong ", anh không thèm liếc nhìn trợ lý, cũng không trả lời câu hỏi của anh ta. Chuyên tâm mở tài liệu coi.
"Anh lại còn làm ngơ tôi", cậu ta khẽ hừ cho hoa quả vào miệng.
Thư uyên tập trung xem báo cáo, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với trợ lý.
"Chuyến công tác vừa rồi thuận lợi, đạt được thỏa thuận cũng không tồi. Lần này cử người sang đó thực hiện dự án, bảo họ chú ý"
"Vâng"
"Cậu làm bữa trưa đi, tôi xem lại một chút"
"Sếp anh cũng thật là 12 h mới bảo tôi nấu bữa trưa, còn nghĩ anh tha cho tôi về"
"Mệt mỏi thì vào phòng khách nghỉ, nấu đơn giản thôi"
"Okay, sếp anh cũng lên kiếm vợ đi thôi, để cô ấy chăm sóc anh, tôi theo anh 7 năm nay, vừa làm trợ lý vừa kiêm nội trợ, thật là vất vả"
"Không phải lương cậu đã gấp 3 rồi sao còn muốn nữa", anh đáp
"Ai da anh chỉ giỏi chặn họng tôi, có giỏi anh đi cưới con gái nhà người ta về đi"
"...", anh cũng trả đáp lại, im lặng khiến cậu ấy cũng chỉ hừ nhẹ đi nấu ăn.
Chắc là bố mẹ hai nơi nói cậu ấy nhắc anh, một người đàn ông 30 tuổi như anh, mãi trả chịu yêu đương cũng khiến họ đắn đo. Chỉ là trả ai dám quản.
Bất giác anh lại nghĩ tới cô gái hôm qua, gương mặt cũng thoáng thả lỏng. Không biết chân cô sao rồi. Anh còn nói để anh sửa điện thoại giúp nhưng cô bảo để cô sửa rồi báo anh. Hôm qua cũng gửi cho cô hai triệu. Hay là mua đền cái mới.
Cũng cần báo đội thợ dọn gọn vật liệu tránh người qua đường lại va vào. Còn nắp đèn đường cho sáng lại. Cuối dãy chỉ có nhà anh, đi thêm là sang đường khác rồi. Nghĩ rồi anh nhấc máy gọi báo đội thợ sau lại nhắn tin cho cô.
Thư ký lúc này mang bát mì ra:
“Sếp đơn giản của anh”
“Cảm ơn”
“Vậy tôi đi nghỉ đây”
“Được, cảm ơn cậu”
“Vâng”
——-
"Xin chào, tôi là Lý Thư Uyên, cô Trần thấy chân thế nào rồi", anh nhìn màn hình thấy đã 13h chiều, cô có thể đã ngủ trưa rồi. Đợi một lúc không thấy hồi đáp anh cũng nghỉ ngơi. Khẽ duỗi cái lưng nằm lên giường thiếp đi.
Đêm qua cô bị sốt nhẹ, sáng dậy cả người đều đau. Sáng sớm ông bà đã làm cho cô nồi cháo, đợi cô tỉnh dậy có thể ăn ngay, tám giờ sáng cô uể oải ngồi dậy lò cò đi giải quyết vấn đề cá nhân.
"Tiểu Liên cháu tỉnh rồi à, cháo nấu từ sớm con ăn đi cho nóng, trong người thấy sao" bà hỏi, ông đỡ cô ngồi vào giường.
"Cháu thấy hơi sốt, cả người đều đau", cô nhìn mọi người
"Ừ đợi bà lấy chút dầu bôi và thuốc cho", bà mở hộp thuốc
"Cháu bôi rồi mà, chỉ là vẫn ê ẩm", cô nói
"Được, lần sau đi đâu chú ý an toàn, có gì báo ông bà ngay không được để như hôm qua nữa", bà đưa cháo sang tay cô.
"Dạ dạ cháu nhớ mà " vừa nói cô vừa mỉm cười nhìn bà múc cháo thổi ăn, một lòng lẩn tránh vụ truy hỏi chuyện tối qua.
"Thế nào"
"Rất ngon ạ"
"Thế thì tốt"" từ từ ăn"
"Buổi trưa ông làm mấy món ngon cháu thích, ăn nhiều cho nhanh khỏi", ông cười cười nhìn cháu gái
"Dạ "
Ăn xong cô mới cầm tới điện thoại tính xem gì cho đỡ nhàm chán. Lướt mạng một loạt cũng không thấy có gì hay đặt điện thoại xuống. Vịn vào đồ đạc nhảy ra cửa sổ tắm nắng.
"Thật dễ chịu", bình thường chỉ có ngày nghỉ mới được thư giãn, xem ra ốm cũng có cái hay của nó.
Nắng vàng mang hơi ấm, trải dài từ khung cửa sổ phủ toàn bộ lên người cô và một góc căn phòng. Đồ đạc cũng được hưởng lây, trở lên sinh động hơn.
Mấy chậu hoa đặt bên ngoài cửa sổ không phụ công, khỏe mạnh tươi tắn đặc biệt có sức sống. Trong xóm nhỏ người qua lại, rất nhanh mùi thức ăn lan tràn trong không khí, đủ các loại hương vị.
"Nhanh vậy đã trưa rồi", cô lười biếng nằm phơi nắng rồi cũng lim dim một lúc, là bị mùi thức ăn gọi tỉnh. Nhấc người dậy lò dò qua lấy hẳn cốc nước to uống cho đỡ khát. Mở nắp lồng nhỏ ăn hoa quả bà để sẵn.
"Oáp", ngáp một cái thật dài cô tựa người vào thành giường, một chân dung đưa qua lại.
Bữa trưa rất nhanh đã xong. Ông bà chỉ làm ba món đơn giản nhưng đều là đồ cô thích ăn. Ông bưng cả mâm vào phòng cô đặt xuống bàn.
"Ông, đã xong cả rồi ạ", cô vịn người dậy lần ra bàn.
"Đúng vậy, nhanh ra ăn cho nóng", ông kéo hai chiếc ghế ra, cầm lấy nồi cơm trên tay bà nội.
Một nhà ba người vừa ăn vừa trò chuyện, nói về mấy bộ phim gần đây đang xem, đặc biệt thích diễn viên như thế nào. Bảo cô bận đi làm, may mà ốm lại nghỉ mấy hôm thế thì ở nhà cùng nhau xem phim. Haha.
Ăn xong cô thấy có chút mệt. Đặt lưng lên giường ngủ liền một giấc tới chiều muộn.
Vào khu vực cấp cứu, y bác sĩ hỗ trợ rất nhanh, anh ở bên ngoài làm thủ tục. Còn cô được y tá đưa đi kiểm tra và xử lý vết thương.
Đến lúc anh đi gần vào giường cô nằm, y tá cũng nhìn thấy vết bầm trên tay anh. Hỏi:
"Anh cũng bị thương à, tay bầm rồi, thấy thế nào"anh cũng biết tay mình bị thương, cảm giác nhức nhức mơ hồ
"Tôi cũng va vào xe, lúc đó nhanh quá, cũng không rõ lắm"
" Anh đợi chút tôi gọi bác sĩ"
“Được, cảm ơn”
"...." cô thấy thế cũng áy náy. Anh ta là đỡ mình hình như bị vậy. Nãy còn nghi kỵ anh ta.
"Anh..anh không sao chứ"
"Không sao, không đau lắm, đợi bác sĩ xem một chút, ngược lại cô ổn hơn chưa, có thấy khó chịu ở đâu không"
"Tôi đỡ hơn rồi, đợi phim chụp xem sao"
“Được”
Kết quả cô bị trẹo chân trái, xây xát và bầm tay nhẹ. Anh cũng may là bị giãn cơ. Bác sĩ cố định giúp hai người, kê thuốc, rồi cho về.
"Tay anh lái xe được không"
Không sao, chỉ dãn cơ thôi".
" Để tôi đưa cô về. Đường thoáng đi nhanh thôi."
"Được. Tôi ở đối diện tiểu khu vừa nãy. Anh đi lên thêm một đoạn tôi chỉ cho."
“Được”
Thanh liên nhìn người đàn ông lái xe phía trước. Anh ta là người như thế nào nhỉ. Bề ngoài thể hiện cũng không tồi. Nhưng rất khó nhìn thấu người kiểu này. Trước mắt anh ta không đem lại cho cô dự cảm gì bất thường.
May mà anh ta ở đấy. Nếu cô mà bị thương trên đường không một bóng người thì từ chỗ đó mò về đến nhà ông bà đúng là phế luôn. Hơn nữa còn nhìn được gương mặt của người này. Thực sự điển trai.
Thư uyên ngồi trước lái xe thấy cô dịu dàng cười nghĩ chắc là cô cũng buông lỏng cảnh giác với mình.
Chuyện hôm nay nghĩ lại cũng có điểm buồn cười, không nghĩ rằng đã trả còn trẻ con, ấy thế mà vẫn rơi vào tình huống chật vật như thế được. Anh khẽ lắc đầu thư giãn nét mặt chuyên tâm lái xe.
Thanh liên để ý đường bên ngoài, thấy gần tới nhà thì chỉ anh lối vào. May mà đã muộn. Cô không muốn nghe mấy lời bát nháo từ hàng xóm. Liền bảo anh.
"Anh đi chậm chút, tôi xem đường", mục đích là cô muốn ngó nghiêng nhà hàng xóm coi có ai bên ngoài. Chọn một chỗ đi xuống.
" phía trước, anh thả tôi ở phía trước", cô chỉ tay vào một đoạn đường nhỏ nói
"Được, để tôi đỡ cô vào", anh dừng xe nói
"Đừng đừng, có gì tôi nhắn tin cho anh, ở đây hàng xóm thích buôn dưa, không hay nếu họ thấy tôi đi cùng nam giới", cô khua tay đáp
"Được, tôi hiểu, vậy tôi bật đèn cho cô vào nhà"
"Đừng anh đừng làm gì, cứ yên lặng về a, hôm nay cảm ơn anh", nói xong cô cũng mở cửa xuống xe, thấy cô tập tễnh bước về phía trước đi vào lối rẽ. Anh cũng đánh xe rời đi. Cô gái ngại đàm tiếu linh tinh. Anh cũng không thể không hiểu.
Anh lái xe thẳng vào thành phố về đến nhà đã là nửa đêm. Đặt gói thuốc lên bàn, đi đánh răng, rồi lên giường ngủ thẳng.
Hôm nay thật sự rất mệt. Cả người anh đều ê ẩm. Nhưng mà khi nằm xuống thì lại không ngủ được. Nghĩ về cô gái hôm nay. Anh cũng nhớ ra cô chính là cô gái đứng nhìn mình mấy tuần trước.
Lúc đó trời còn lạnh cô vẫn mặc áo bông. Hôm nay cô đổi bộ đồ thoải mái hơn, chắc đi bộ. Nhưng mà thấy anh đứng đó lên lo ngại, đi nhanh mới bị ngã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dẫu sao đường trong tiểu khu cũng rất vắng. Buổi tối hầu như trả có mấy người. Cô nói cô đi sang khu nhà cổ kế bên. Bên đó bày sạp hàng. Có nhiều món lạ miệng muốn thử. Nhưng từ tiểu khu ra chỉ biết có con đường đó. Lúc đi hơi vội, lại tối lên không thấy đường. Mới xảy ra việc như vậy.
Nghĩ ngợi một hồi anh cũng thiếp đi mất. Bên kia Thanh liên về đến nhà thì ông bà cũng biết cô bị ngã. Nhìn cháu gái mới ra khỏi cửa có mấy tiếng liền bị băng chỗ nọ chỗ kia, sắc mặt tái nhợt cả đi mà xót.
Hỏi cô tình hình một chút rồi giúp cô vào phòng nghỉ ngơi. May mà có người giúp đưa cô về, chứ đêm hôm chả an toàn chút nào.
Cô không kể về anh chỉ nói được bạn nữ giúp. Nhìn vậy thôi chứ bình thường. Chỉ là dán vào cho vệ sinh mà nhanh khỏi hơn.
"Được không sao là tốt rồi, sau này ra ngoài phải chú ý an toàn"ông nói
"Nhanh đi nghỉ ngơi, bà lấy nước nóng cho cháu uống, thực sự chân không sao chứ, hay mai ra viện kiểm tra"
"Dạ không sao, cháu kiểm tra kỹ rồi, mới gọi xe về, là bong gân, không tổn thương xương đâu"
"Được tốt rồi, nào chúng ta đỡ cháu, ngủ một giấc là khỏe, có gì gọi ông bà"
"Dạ vâng"
Ông bà nhắc nhở vài câu rồi cũng buông tha để cô nghỉ ngơi. Nằm lên giường cô nhớ về anh mà khẽ cười, chân giờ cũng đỡ đau, nãy bác sĩ có nắn chỉnh lại lúc đó quá đau đớn, cô nắm tay anh đến đỏ cả lên. Thật không nghĩ ra, bản thân còn gặp được những khoảnh khắc lãng mạn như vậy. Cảm giác thật là lạ. Vui vẻ đến không ngủ nổi luôn.
Chuyện anh bị thương đã báo trợ lý từ hôm qua, dù sao tay cũng không tiện vận động. Kêu trợ lý qua hỗ trợ.
Nghe thấy tiếng chuông liền ra mở cửa.
"Sếp à, cậu làm gì mà tay cũng không động đậy nổi vậy"
"Cứu người"
"Tích đức ah"
"Uhm"
“Ha ha”
Anh ta thuần thục pha trà mở tủ lấy hoa quả ra gọt, lại lấy đồ ăn nhẹ đặt lên bàn.
"Anh hẳn là đã ăn sáng xong ", anh không thèm liếc nhìn trợ lý, cũng không trả lời câu hỏi của anh ta. Chuyên tâm mở tài liệu coi.
"Anh lại còn làm ngơ tôi", cậu ta khẽ hừ cho hoa quả vào miệng.
Thư uyên tập trung xem báo cáo, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với trợ lý.
"Chuyến công tác vừa rồi thuận lợi, đạt được thỏa thuận cũng không tồi. Lần này cử người sang đó thực hiện dự án, bảo họ chú ý"
"Vâng"
"Cậu làm bữa trưa đi, tôi xem lại một chút"
"Sếp anh cũng thật là 12 h mới bảo tôi nấu bữa trưa, còn nghĩ anh tha cho tôi về"
"Mệt mỏi thì vào phòng khách nghỉ, nấu đơn giản thôi"
"Okay, sếp anh cũng lên kiếm vợ đi thôi, để cô ấy chăm sóc anh, tôi theo anh 7 năm nay, vừa làm trợ lý vừa kiêm nội trợ, thật là vất vả"
"Không phải lương cậu đã gấp 3 rồi sao còn muốn nữa", anh đáp
"Ai da anh chỉ giỏi chặn họng tôi, có giỏi anh đi cưới con gái nhà người ta về đi"
"...", anh cũng trả đáp lại, im lặng khiến cậu ấy cũng chỉ hừ nhẹ đi nấu ăn.
Chắc là bố mẹ hai nơi nói cậu ấy nhắc anh, một người đàn ông 30 tuổi như anh, mãi trả chịu yêu đương cũng khiến họ đắn đo. Chỉ là trả ai dám quản.
Bất giác anh lại nghĩ tới cô gái hôm qua, gương mặt cũng thoáng thả lỏng. Không biết chân cô sao rồi. Anh còn nói để anh sửa điện thoại giúp nhưng cô bảo để cô sửa rồi báo anh. Hôm qua cũng gửi cho cô hai triệu. Hay là mua đền cái mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng cần báo đội thợ dọn gọn vật liệu tránh người qua đường lại va vào. Còn nắp đèn đường cho sáng lại. Cuối dãy chỉ có nhà anh, đi thêm là sang đường khác rồi. Nghĩ rồi anh nhấc máy gọi báo đội thợ sau lại nhắn tin cho cô.
Thư ký lúc này mang bát mì ra:
“Sếp đơn giản của anh”
“Cảm ơn”
“Vậy tôi đi nghỉ đây”
“Được, cảm ơn cậu”
“Vâng”
——-
"Xin chào, tôi là Lý Thư Uyên, cô Trần thấy chân thế nào rồi", anh nhìn màn hình thấy đã 13h chiều, cô có thể đã ngủ trưa rồi. Đợi một lúc không thấy hồi đáp anh cũng nghỉ ngơi. Khẽ duỗi cái lưng nằm lên giường thiếp đi.
Đêm qua cô bị sốt nhẹ, sáng dậy cả người đều đau. Sáng sớm ông bà đã làm cho cô nồi cháo, đợi cô tỉnh dậy có thể ăn ngay, tám giờ sáng cô uể oải ngồi dậy lò cò đi giải quyết vấn đề cá nhân.
"Tiểu Liên cháu tỉnh rồi à, cháo nấu từ sớm con ăn đi cho nóng, trong người thấy sao" bà hỏi, ông đỡ cô ngồi vào giường.
"Cháu thấy hơi sốt, cả người đều đau", cô nhìn mọi người
"Ừ đợi bà lấy chút dầu bôi và thuốc cho", bà mở hộp thuốc
"Cháu bôi rồi mà, chỉ là vẫn ê ẩm", cô nói
"Được, lần sau đi đâu chú ý an toàn, có gì báo ông bà ngay không được để như hôm qua nữa", bà đưa cháo sang tay cô.
"Dạ dạ cháu nhớ mà " vừa nói cô vừa mỉm cười nhìn bà múc cháo thổi ăn, một lòng lẩn tránh vụ truy hỏi chuyện tối qua.
"Thế nào"
"Rất ngon ạ"
"Thế thì tốt"" từ từ ăn"
"Buổi trưa ông làm mấy món ngon cháu thích, ăn nhiều cho nhanh khỏi", ông cười cười nhìn cháu gái
"Dạ "
Ăn xong cô mới cầm tới điện thoại tính xem gì cho đỡ nhàm chán. Lướt mạng một loạt cũng không thấy có gì hay đặt điện thoại xuống. Vịn vào đồ đạc nhảy ra cửa sổ tắm nắng.
"Thật dễ chịu", bình thường chỉ có ngày nghỉ mới được thư giãn, xem ra ốm cũng có cái hay của nó.
Nắng vàng mang hơi ấm, trải dài từ khung cửa sổ phủ toàn bộ lên người cô và một góc căn phòng. Đồ đạc cũng được hưởng lây, trở lên sinh động hơn.
Mấy chậu hoa đặt bên ngoài cửa sổ không phụ công, khỏe mạnh tươi tắn đặc biệt có sức sống. Trong xóm nhỏ người qua lại, rất nhanh mùi thức ăn lan tràn trong không khí, đủ các loại hương vị.
"Nhanh vậy đã trưa rồi", cô lười biếng nằm phơi nắng rồi cũng lim dim một lúc, là bị mùi thức ăn gọi tỉnh. Nhấc người dậy lò dò qua lấy hẳn cốc nước to uống cho đỡ khát. Mở nắp lồng nhỏ ăn hoa quả bà để sẵn.
"Oáp", ngáp một cái thật dài cô tựa người vào thành giường, một chân dung đưa qua lại.
Bữa trưa rất nhanh đã xong. Ông bà chỉ làm ba món đơn giản nhưng đều là đồ cô thích ăn. Ông bưng cả mâm vào phòng cô đặt xuống bàn.
"Ông, đã xong cả rồi ạ", cô vịn người dậy lần ra bàn.
"Đúng vậy, nhanh ra ăn cho nóng", ông kéo hai chiếc ghế ra, cầm lấy nồi cơm trên tay bà nội.
Một nhà ba người vừa ăn vừa trò chuyện, nói về mấy bộ phim gần đây đang xem, đặc biệt thích diễn viên như thế nào. Bảo cô bận đi làm, may mà ốm lại nghỉ mấy hôm thế thì ở nhà cùng nhau xem phim. Haha.
Ăn xong cô thấy có chút mệt. Đặt lưng lên giường ngủ liền một giấc tới chiều muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro