Về Sau Ta Sẽ Dị...
2024-11-02 10:05:59
Tịch Nguyệt đưa mắt nhìn về phía cung nữ.
"Cô cô, nô tỳ đã bôi thuốc cho nương nương từ một canh giờ trước rồi."
Tịch Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ thuốc đã hết tác dụng, chi bằng để nô tỳ bảo bọn họ làm thêm một bát thuốc giảm đau đem đến cho nương nương nhé?"
Thanh Ly gật đầu.
Tịch Nguyệt lại nói: "Vương gia đã nghỉ ngơi rồi, ngày mai sẽ lại đến thăm nương nương. Lát nữa nương nương uống thuốc xong, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Vừa dứt lời, ngoài điện truyền đến âm thanh ồn ào.
"Tỉnh rồi?"
Mộ Dung Triệt tùy ý vén áo bào đen sải bước đi vào, tóc dài đen nhánh cũng không cột lên, chỉ buộc lỏng lẻo sau đầu bằng một dải lụa. Dáng vẻ này, rõ ràng hắn vừa mới rời khỏi giường và vội vàng đến đây.
Tịch Nguyệt hạ gối hành lễ, sau đó bẩm báo: "Nương nương đã hết sốt, nhưng người vẫn đau nhức dữ dội."
“Thuốc mỡ Triệu ma ma đưa cho không có tác dụng sao?” Mộ Dung Triệt cau mày bất mãn.
Tịch Nguyệt nói: "Cung nữ đã thoa thuốc một canh giờ trước, nhưng tác dụng giảm đau có thể đã hết. Nô tỳ đã ra lệnh cho họ nấu thêm một bát thuốc giảm đau nữa."
Mộ Dung Triệt gật đầu, đi đến bên giường, ngồi xuống.
"Cảm giác thế nào?"
Hắn cố gắng tỏ ra dịu dàng, nhưng vì đã quen với vẻ mặt lạnh lùng nên sự dịu dàng này của hắn có vẻ hơi cứng ngắc và kỳ quái.
Hơn nữa, vốn là chiến tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường, quanh hắn luôn toát lên vẻ lạnh lùng sát khí.
Thanh Ly thấy hắn đến gần, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngang ngược tàn bạo của hắn đêm đó, sợ hãi đan xen thù hận, chen chúc trong lồng ngực, khiến nàng không chịu được toàn thân run rẩy.
Nàng nắm chặt tay, tự nhủ phải bình tĩnh, không được xúc động, nàng hiện tạ chưa phải đối thủ của hắn, nếu hành động bốc đồng sẽ chỉ tự hủy hoại chính mình.
Nhưng cho dù nàng có tự thôi miên mình nhiều lần đến đâu, cơ thể nàng vẫn không khỏi khẽ run lên.
"Thân thể đau."
Nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Mộ Dung Triệt hoàn toàn nhận ra vẻ mặt của nàng, bình tĩnh nói: “Đêm đó ta quá thô lỗ, làm tổn thương nàng, về sau ta sẽ dịu dàng.”
Nếu là cung phi bình thường, nghe hắn nói như vậy, hẳn sẽ thẹn thùng đỏ ửng mặt, hờn dỗi một câu: "Đáng ghét" !
Nhưng Thanh Ly lại sợ đến mức mặt tái nhợt.
Còn có về sau? Về sau hắn còn muốn làm vậy với nàng?
Mộ Dung Triệt thấy Thanh Ly tái nhợt vì sợ hãi, sắc mặt đột nhiên đen lại.
Tịch Nguyệt thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: "Vương gia, nương nương tuổi còn nhỏ, đêm đầu lại bị thương, trong lòng sợ hãi cũng là chuyện có thể hiểu."
Mặc dù Tịch Nguyệt nói như vậy, nhưng Mộ Dung Triệt vẫn cảm thấy rất mất mặt, hừ lạnh một tiếng, tay áo hất lên, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút..."
"Cô cô, nô tỳ đã bôi thuốc cho nương nương từ một canh giờ trước rồi."
Tịch Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ thuốc đã hết tác dụng, chi bằng để nô tỳ bảo bọn họ làm thêm một bát thuốc giảm đau đem đến cho nương nương nhé?"
Thanh Ly gật đầu.
Tịch Nguyệt lại nói: "Vương gia đã nghỉ ngơi rồi, ngày mai sẽ lại đến thăm nương nương. Lát nữa nương nương uống thuốc xong, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Vừa dứt lời, ngoài điện truyền đến âm thanh ồn ào.
"Tỉnh rồi?"
Mộ Dung Triệt tùy ý vén áo bào đen sải bước đi vào, tóc dài đen nhánh cũng không cột lên, chỉ buộc lỏng lẻo sau đầu bằng một dải lụa. Dáng vẻ này, rõ ràng hắn vừa mới rời khỏi giường và vội vàng đến đây.
Tịch Nguyệt hạ gối hành lễ, sau đó bẩm báo: "Nương nương đã hết sốt, nhưng người vẫn đau nhức dữ dội."
“Thuốc mỡ Triệu ma ma đưa cho không có tác dụng sao?” Mộ Dung Triệt cau mày bất mãn.
Tịch Nguyệt nói: "Cung nữ đã thoa thuốc một canh giờ trước, nhưng tác dụng giảm đau có thể đã hết. Nô tỳ đã ra lệnh cho họ nấu thêm một bát thuốc giảm đau nữa."
Mộ Dung Triệt gật đầu, đi đến bên giường, ngồi xuống.
"Cảm giác thế nào?"
Hắn cố gắng tỏ ra dịu dàng, nhưng vì đã quen với vẻ mặt lạnh lùng nên sự dịu dàng này của hắn có vẻ hơi cứng ngắc và kỳ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, vốn là chiến tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường, quanh hắn luôn toát lên vẻ lạnh lùng sát khí.
Thanh Ly thấy hắn đến gần, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngang ngược tàn bạo của hắn đêm đó, sợ hãi đan xen thù hận, chen chúc trong lồng ngực, khiến nàng không chịu được toàn thân run rẩy.
Nàng nắm chặt tay, tự nhủ phải bình tĩnh, không được xúc động, nàng hiện tạ chưa phải đối thủ của hắn, nếu hành động bốc đồng sẽ chỉ tự hủy hoại chính mình.
Nhưng cho dù nàng có tự thôi miên mình nhiều lần đến đâu, cơ thể nàng vẫn không khỏi khẽ run lên.
"Thân thể đau."
Nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Mộ Dung Triệt hoàn toàn nhận ra vẻ mặt của nàng, bình tĩnh nói: “Đêm đó ta quá thô lỗ, làm tổn thương nàng, về sau ta sẽ dịu dàng.”
Nếu là cung phi bình thường, nghe hắn nói như vậy, hẳn sẽ thẹn thùng đỏ ửng mặt, hờn dỗi một câu: "Đáng ghét" !
Nhưng Thanh Ly lại sợ đến mức mặt tái nhợt.
Còn có về sau? Về sau hắn còn muốn làm vậy với nàng?
Mộ Dung Triệt thấy Thanh Ly tái nhợt vì sợ hãi, sắc mặt đột nhiên đen lại.
Tịch Nguyệt thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: "Vương gia, nương nương tuổi còn nhỏ, đêm đầu lại bị thương, trong lòng sợ hãi cũng là chuyện có thể hiểu."
Mặc dù Tịch Nguyệt nói như vậy, nhưng Mộ Dung Triệt vẫn cảm thấy rất mất mặt, hừ lạnh một tiếng, tay áo hất lên, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro