Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Chương 15

2024-11-27 23:52:35

" Minh Thành, anh đến đón em được không ? "

- Em đang ở đâu ? Sao giờ này còn chưa về nhà ?

" Em đang uống rượu cùng bạn, nhưng bây giờ em thấy người không được khoẻ, em muốn anh đến đưa em về ."

- Được, anh sẽ đến ngay, gửi định vị qua cho anh.

Minh Thành sau khi nhận được định vị liền lao nhanh ra khỏi nhà, tức tốc lái xe đến quán bar cách đó khoảng chừng hai mươi cây số.

- Có chắc là anh ta sẽ đến đón cậu không đấy ?

- Tại sao lại không ? Tôi chưa bao giờ cá cược thua vụ nào cả, anh ta điên cuồng theo đuổi tôi, chỉ cần tôi đưa mắt nhìn qua một món đồ nào, ngay lập tức hôm sau anh ta sẽ đưa đến tận nhà. Cũng phải công nhận anh ta rất chịu chi, chẳng biết diễn mấy cái clip trên mạng với được donate bao nhiêu tiền sau mỗi buổi phát trực tiếp mà tiêu tiền cho tôi không tiếc tay.

- Mạn Nhi, cậu làm thế có tội anh ta quá không ? Dù sao anh ta có vẻ cũng thích cậu thật lòng.

- Mặc kệ anh ta chứ, mình thì ai mà không thích cho được, có nhan sắc, có gia thế, xung quanh mình biết bao nhiêu chàng trai muốn theo đuổi, anh ta còn phải cảm thấy vinh hạnh khi được mình để mắt đến và cho phép theo đuổi.

- Cậu thật sự không cảm động một chút nào sao Mạn Nhi ?

- Hừ...chỉ là một trò tiêu khiển, anh ta đâu xứng với tôi ? Hơn nữa, tôi đang là vị hôn thê của một nam thần điện ảnh nổi tiếng, cho các cậu chiêm ngưỡng anh ấy một chút nhé.

Mạn Nhi mở ảnh trên điện thoại của mình, dơ trước mặt mọi người, các cô bạn há hốc kinh ngạc

- Âu Dương Thiên ? Cậu...cậu là hôn thê của anh ấy ? Cậu nói thật chứ ?

- Tố Mạn Nhi này đã lừa các cậu chuyện gì chưa ? Mẹ anh ấy là bạn thân của mẹ tôi, hai người họ đã hứa hẹn sẽ làm thông gia với nhau, đáng lẽ ra hôm nay tôi được mời đến nhà anh ấy dùng bữa tiện ra mắt nhưng anh ấy lại vướng lịch quay nên không về được.

- Trời ơi, Mạn Nhi, bọn tôi thật ghen tị với cậu đó, sao ông trời lại thiên vị cậu như vậy được chứ ?

- Đúng vậy, đúng vậy, ganh tị quá đi mất, Mạn Nhi, khi nào gặp vị hôn phu của cậu, nhờ anh ấy giới thiệu một vài người bạn của anh ấy cho bọn tôi nhé, bọn tôi cũng muốn được thơm lây.

- Nhất trí haha.

Một nhóm mấy người tất cả đều là bạn học của Mạn Nhi vừa uống rượu vừa nhảy nhót vui vẻ. Minh Thành ngó nhìn xung quanh quán bar cuối cùng cũng tìm thấy.

- Mạn Nhi, em có sao không ? Chúng ta mau về thôi.

- Đấy, mọi người thấy chưa ? Tôi nói là anh ấy sẽ đến ngay mà haha.

- Được, được, kèo này bọn tôi thua, tự phạt mỗi người một ly nhé.

Minh Thành không hiểu họ đang nói gì

- Em nói vậy là có ý gì ? Em mang anh ra để cá cược sao ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đâu có, em chỉ nói với họ rằng chắc chắn anh sẽ đến thôi.

Mạn Nhi uống nhiều nên đã ngà ngà say, Minh Thành cởi áo khoác mặc cho cô nhưng bị cô hất ra

- Anh định làm gì đấy ? Không thấy bộ quần áo hôm nay em mặc rất đẹp sao ?

- Anh đâu nói nó xấu, nhưng em mặc như này ra ngoài sẽ lạnh đấy, nghe lời anh

Minh Thành khoác áo vào người Mạn Nhi, cô vùng vằng cầm ném xuống đất, trước mặt tất cả mọi người hét lên

- Ai cho anh đắp cái thứ rẻ tiền đó lên người em ?

Cũng may tiếng nhạc trong bar khá ồn nên chỉ có đám bạn của Mạn Nhi để ý đến, Minh Thành nắm chặt năm đầu ngón tay, những ánh mắt phán xét, khinh bỉ của những cậu ấm cô chiêu đang dán vào anh, anh cúi xuống nhặt chiếc áo phủi sạch bụi bẩn

- Anh xin lỗi, anh quên mất rằng em dị ứng với những thứ rẻ tiền. Anh thấy em cũng không giống như không khoẻ, lát em gọi tài xế riêng của mình đến đón nhé, anh sợ em ngồi vào xe anh lại không quen.

Minh Thành lạnh lùng cầm chiếc áo khoác bỏ đi, Mạn Nhi không ngờ rằng người mà sống chết muốn theo đuổi cô, cho dù cô có kiêu căng chê bai như nào cũng luôn chịu đựng tất cả vậy mà hôm nay lại làm cô mất mặt trước bạn bè như vậy. Với tính cách tiểu thư được quen chiều chuộng từ nhỏ của mình, đây là lần đầu tiên có người dám làm như vậy với cô, giận quá mất khôn, Mạn Nhi quát lớn

- Minh Thành, anh quay lại đây cho tôi !

Minh Thành vẫn một mực đi thẳng ra cửa, Mạn Nhi liền đuổi theo, hai người bước ra bên ngoài cửa quán bar, cô đứng trước mặt anh tức giận nói lớn

- Anh dám nói như vậy với tôi à ? Anh nghĩ anh là ai ? Nói cho anh biết, tôi chấp nhận để anh được theo đuổi tôi là một vinh hạnh lớn cho anh rồi, anh nhìn lại anh xem, xuất thân bần hàn của anh có xứng đáng với gia thế của tôi hay không ? Mới nói có mấy câu đã không chịu được vùng vằng bỏ về ?

- Đúng, anh bần hàn, nghèo hèn không được giàu có như gia đình em. Nhưng ai được quyền lựa chọn nơi mình sinh ra đâu chứ ? Em nghĩ anh muốn như vậy sao ? Để em có thể hài lòng, vui vẻ, anh đã cố gắng rất nhiều, anh chẳng ngại khổ một chút nào cả. Chỉ mong em nhận ra anh làm tất cả là vì em, em sinh ra đã ngậm thìa vàng thì làm sao có thể chịu khổ bên cạnh một người đàn ông không có gì trong tay. Anh không có nhiều tiền nhưng chưa từng tiếc em bất cứ món đồ nào mà em thích cả. Sẵn sàng lao ra đường như một thằng điên đi tìm em chỉ vì em nói em không được khoẻ, rồi sao chứ ? Hoá ra là em lấy anh ra cá cược với bạn bè, làm trò tiêu khiển cho em, em còn muốn như nào nữa ?

Sức chịu đựng cuối cùng cũng chạm đến giới hạn, Minh Thành không kiềm chế được nữa mà gắt lên. Thái độ của anh khiến Mạn Nhi có chút sợ hãi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản, khoanh tay trước ngực

- Đều là do anh tự nguyện, đừng đổ lỗi lên người tôi. Đúng là đàn ông nghèo thì thường hay sĩ diện. Thôi, chơi đùa đến đây là đủ rồi, từ bây giờ anh đừng dính dáng gì đến tôi nữa, đừng nhắn tin hay gọi điện làm phiền tôi.

Mạn Nhi nói xong định đi vào trong, Minh Thành túm chặt cổ tay của cô giữ lại

- Em vừa nói gì ? Chơi đùa ? Em nói lại lần nữa tôi xem ?

- Bỏ ra, anh làm tôi đau đấy. Đúng, tôi thực chất chỉ chơi đùa với anh một chút thôi, dù sao được càng nhiều người theo đuổi càng thích mà. Tất cả những món quà đắt tiền anh tặng cho tôi tôi sẽ cho người mang trả lại anh, yên tâm, không sót một món nào, vì không phải người tôi thích tặng, tôi sẽ không động đến. Tôi đã được hứa hôn với người khác rồi.

Minh Thành chết lặng người, Mạn Nhi không quan tâm bỏ vào bên trong. Anh lảo đảo bước đi, ngồi khuỵ xuống bậc thang trước quán bar. Vậy là tất cả đã chấm hết, công sức của anh bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng đổ sông đổ biển, tưởng rằng sẽ có được trái tim người mình yêu, con đường dẫn đến sự nghiệp sẽ nhanh hơn một đoạn. Hoá ra người tính không bằng trời tính, đúng là công chúa sẽ không bao giờ yêu một kẻ đánh giày. Là anh đã quá tự tin vào bản thân. Chỉ trong một buổi tối Minh Thành đã mất đi quá nhiều thứ, anh đã bỏ lỡ một người thích mình và mất đi người mà mình thích.i

...

" Báo cáo, em đã về đến nơi an toàn. "

Một dòng tin nhắn đính kèm một tấm ảnh selfie được gửi đi. Đông Quân bấm vào xem, cô bật cười

" Nhắn cho tôi một câu là được rồi mà, còn bày đặt gửi ảnh nữa."

" Người đầu tiên được xem ảnh leak hậu trường từ chính diễn viên của đoàn không cảm thấy xúc động sao "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Âu Thiên Dương gửi kèm một sticker mèo đáng yêu. Đông Quân vẫn là muốn cười.

" Không ngờ Âu Dương Thiên lại chính là người con của biển như vậy, thật mặn mòi."

" Con của biển là bạn của con thần mặt trời, hợp lí quá đi mất."

Đông Quân chống điện thoại lên cằm suy nghĩ một lát rồi mở lên soạn tiếp tin nhắn

" Không biết người con của biển lúc nào có thời gian rảnh nhỉ ? Con của thần mặt trời muốn mời một bữa cơm thay cho lời cảm ơn. "

" Chỉ cần là con của thần mặt trời mở lời, bận đến mấy con của biển cũng sẽ sắp xếp thời gian được hehe."

" Vậy thì cuối tuần này có được không ? "

" Nhất trí. Muộn rồi, chị nghỉ ngơi đi, em phải đi quay rồi ."

" Được, cậu làm việc đi, xong xuôi hãy về nhà ngủ sớm nhé. Cuối tuần gặp."

" Cuối tuần gặp."

Âu Dương Thiên tủm tỉm cười, cậu đứng dậy vươn vai hít một hơi thật sâu

- Tự nhiên cảm thấy năng lượng tràn trề vậy nhỉ ? Cảm giác có quay mười set nữa cũng vẫn thấy khoẻ.

Chị quản lí đang ngồi bên cạnh ăn bánh quy tay lướt mạng nhìn Âu Dương Thiên với vẻ mặt khó hiểu

- Gì nữa đây ? Mấy hôm trước thì 2 giờ sáng gọi điện hỏi lịch làm việc, hôm nay quay đến 12 giờ đêm vẫn kêu năng lượng tràn trề ? Thằng nhóc này mọi ngày đâu có như vậy ta ? Lại còn bấm điện thoại rồi cười như một tên ngố, ôi trời, đừng nói là cậu ấy yêu đương rồi chứ ?

Chị quản lí vừa nói khỏi miệng, cúi xuống nhìn vào điện thoại, cơ mặt đột nhiên biến sắc. Một tài khoản là fan của Âu Dương Thiên đã đăng tải một bức ảnh cậu bế một cô gái lên xe của mình cách đây một tiếng trước, cô gái còn ghi dòng trạng thái

" Trời đất ơi, các Tiểu Đông Thiên ( tên dành cho fan mà Âu Dương Thiên đặt ) nhìn này, có phải Thiên Thiên của chúng ta đang bí mật yêu đương với mỹ nữ nào không ? "

Bên dưới phần bình luận nảy liên tục

" Là thật sao ? Có nhìn thấy mặt cô gái ấy không ?"

" Không thấy mặt, Thiên Thiên tinh tế thật, anh ấy đã lấy áo khoác của mình che cho cô ấy. "

" Cô gái nào mà may mắn vậy chứ ? Huhu không chịu đâu, Thiên Thiên của tôi."

" Có phải là người trong giới giải trí không ? Tò mò quá, thật sự muốn biết nhan sắc của cô gái ấy."

" Thiên Thiên đúng là mẫu bạn trai lí tưởng, nhìn cách anh ấy nâng niu bạn gái của mình đi, thế giới này nợ tôi một Âu Dương Thiên hic."

" Mọi người bình tĩnh, chờ phía quản lí và công ty đại diện của cậu ấy giải thích như nào đã."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Số ký tự: 0