Chương 32
2024-11-27 23:52:35
Điều tra được thông tin gì về anh ta chưa ?Hạo thiếu gia này ngoài chơi thân với Âu thiếu gia thì không có bạn bè nào khác, nếu có cũng chỉ là xã giao.Anh ta cũng nổi tiếng là đào hoa, đối bạn gái liên tục, sở thích đặc biệt nhất là chơi bida. Hạo Kiệt thường chơi ở
Vip Club cùng Âu Dương Thiên, nhưng nghe chủ quán nói dạo gần đây chỉ thấy Hạo Kiệt đến.
Có biết anh ta hay đến đó cụ thể vào thời gian nào không ?Theo như tôi thấy thì vào 9 giờ tối các ngày trong tuần anh ta đều tới đó, đến khoảng hơn 12 giờ sẽ về.Tốt lắm, tôi sẽ thưởng thêm tiền cho anh.Hoài Nguyệt đặt lên mặt bàn một chiếc phong bì dày cộp rồi đứng dậy rời đi.
- Thiên Thiên, mẹ tưởng con đi làm rồi cơ mà ? Còn đây là...?
Cố ph nhn bớc ung bc cui cùng, u Dương Thiên vi chali bn cạnh ng Qun, tay vẫn m khu khư quần áo của cô
Đây...đây là Quân Quân, bạn gái của con.Con...con chào dì ạ. Con là Đông Quân.
Đông Quân ái ngại cúi chào, hai tay đan vào nhau cho đỡ run. Cố phu nhân nhìn cô một lượt, quay sang Âu Dương Thiên
- Hai đứa xuống nhà mẹ nói chuyện.
Cố phu nhân xuống trước, Đông Quân nhìn Âu Dương Thiên mếu máo
Làm sao bây giờ? Em chưa kịp chuẩn bị gì cả, sao lại gặp mẹ anh trong trường hợp oái oăm này cơ chứ ?Đừng sợ, có anh ở đây rồi, mẹ anh không khó tính lắm đâu, có gì anh sẽ bảo vệ em. Trước sau gì cũng phải đối mặt mà, cố lên.Âu Dương Thiên nắm lấy tay cô động viên, Đông Quân thở dài gật đầu
Cũng đâu còn cách nào khác, đen đủi thật đấy. Lần đầu ra mắt mẹ của bạn trai lại là thế này.Hai đứa còn không mau xuống đây.Cố phu nhân ngồi dưới phòng khách nói vọng lên
- À...vâng bọn con xuống ngay đây.
Âu Dương Thiên kéo Đông Quân cùng đi, cô giữ anh lại chỉ vào đống quần áo
- Anh định mang cả cái này đi đâu ? Đưa đây cho em.
Đông Quân giành lấy mang vào trong phòng cất, cố nán lại mấy giây soi gương chải chuốt lại đầu tóc. Hai người rụt rè đi xuống, Âu Dương Thiên vẫn nắm chặt tay cô, Đông Quân vội vàng gỡ ra, ngồi xuống đối diện Cố phu nhân, Âu Dương Thiên ngồi sát bên cạnh.
Âu Dương Thiên thấy không khí có vẻ căng thẳng, anh rót một cốc nước đưa đến trước mặt mẹ mình
- Mẹ, mẹ uống chút nước đã ạ.
Cố phu nhân cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, đặt cốc xuống bàn kêu " kịch" một tiếng khiến cả hai giật nảy mình. Đông Quân để hai tay trên đùi bắt đầu cậy da ngón tay cái, cô có một thói quen nếu gặp chuyện gì hồi hộp sẽ ngồi tự lột da tay các đầu ngón tay của mình, có khi lột đến mức bật máu.
- Hai đứa bắt đầu sống chung từ khi nào ?
Cố phu nhân khoanh tay trước ngực, điềm tĩnh nhìn thẳng vào hai người
- Cũng...chỉ mới đây thôi ạ.
Âu Dương Thiên vừa trả lời vừa hồi hộp nhìn thái độ của mẹ
Cụ thể là từ bao giờ ?Tính cả hôm nay thì là ba ngày. Nhưng mà mẹ yên tâm, bọn con rất lành mạnh, không có gì cả.Đông Quân "chịp" một tiếng, đá nhẹ vào chân anh, Âu Dương Thiên ngơ ngác quay sang nhìn, nghiêng người về phía cô nói nhỏ
- Thì anh nói đúng còn gì. Sự thật...
Đông Quân liếc nhìn khiến Âu Dương Thiên im bặt.
Hai đứa quen biết nhau từ khi nào? Cháu gái, cháu là con cái nhà ai ?Bọn con...Mẹ muốn nghe bạn gái con trả lời.Cố phu nhân cắt ngang lời Âu Dương Thiên
- Dạ, cháu và Âu Dương Thiên biết nhau cách đây vài tháng, nhưng mới xác định mối quan hệ được vài ngày thôi
Đông Quân lễ phép trả lời
Bố mẹ cháu sống ở đây sao? Gia cảnh nhà cháu thế nào ? Cháu hiện tại đang làm công việc gì? Sao lại quen biết Thiên Thiên ?Dạ..cháu...chuyện này...Đông Quân ngập ngừng, hai đầu ngón tay cái đã bị lột da đến rớm máu, Âu Dương Thiên vội vàng nắm lấy tay cô
- Mẹ, có gì từ từ con sẽ giới thiệu cô ấy với mẹ, đây đâu phải đi thú tội mà mẹ hỏi như hỏi cung thế ?
Âu Dương Thiên không vui trước thái độ của mẹ đối với bạn gái mình.
Mẹ không được phép biết hay sao ? Hai đứa đã dám về sống chung với nhau như thế này mà mẹ vẫn không hề biết gì, nếu hôm nay mẹ không đến đây và phát hiện ra thì con định giấu đến bao giờ ? Mẹ chỉ hỏi gia cảnh của cô ấy thôi mà ? Có gì quá đáng sao ?Thưa dì, con lớn lên trong cô nhi viện ở Đại Kháng ạ.Đông Quân lấy hết can đảm trả lời câu hỏi của Cố phu nhân. Cố phu nhân vừa nghe xong nét mặt có chút trùng xuống.
- Con là trẻ mồ côi, con làm nhân viên văn phòng nhưng mới xin nghỉ việc vì lí do cá nhân, nhưng con đang cố gắng tìm việc làm khác ạ.
Đôi mắt sáng dũng cảm nhìn thẳng về phía Cố phu nhân, dường như Đông Quân đã sẵn sàng tâm lý, không còn sợ hãi nữa.
Điện thoại Âu Dương Thiên reo lên, là quản lí Giang, Âu Dương Thiên tắt máy không nghe, kéo Đông Quân đứng dậy
- Mẹ, mẹ chờ bọn con chút, con có chuyện muốn nói với Quân Quân.
Hai người ra trước cửa nhà, điện thoại Âu Dương Thiên vẫn kêu liên tục
Quân Quân, bây giờ anh phải đi làm rồi, hay là em tìm tạm lí do nào đó ra ngoài trước đi, để anh nói chuyện lại với mẹ.Không sao, anh mau chuẩn bị rồi đi làm đi không trễ giờ, cứ để em với dì nói chuyện.Nhưng mà...Em đã nói là không sao mà, anh yên tâm, dì chỉ muốn tìm hiểu về bạn gái của con trai mình, đấy là điều nên làm mà. Mau chuẩn bị đi làm đi.Âu Dương Thiên thở dài, chạy vội lên phòng thay đồ, quản lí Giang lại gọi tới
- Em nghe đây, em sẽ tự lái xe tới, chị không cần đến đón em đâu.
Âu Dương Thiên bước xuống nhà, đến chỗ Cố phu nhân cúi người nói nhỏ vào tai bà
Mẹ, mẹ không được làm Quân Quân sợ đâu đấy, con phải đi làm đây.Cái thằng này. Chưa gì đã bênh bạn gái hơn mẹ rồi đấy. Đi đường cẩn thận biết chưa ?Vâng ạÂu Dương Thiên xỏ giày ra cửa nhà, Đông Quân vẫn đang ở đó
- Quân Quân, đừng lo lắng, có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho anh. Em không được tự ý quyết định cái gì đâu đấy.
Dù có thể nào cũng phải đợi anh về, nhớ chưa ?
Đông Quân bật cười chỉnh lại trang phục cho anh
- Em thấy người đang lo lắng là anh mới đúng đấy, đừng lo cho em, mau đi đi.
Cô kiếng chân lên hôn anh một cái tạm biệt, Âu Dương Thiên cúi xuống muốn thêm nữa nhưng Đông Quân lấy tay ngăn lại
- Mau đi đi, dì đang đợi e ở trong nhà đấy, đi cấn thận nhé.
Âu Dương Thiên gật đầu, nhìn vào trong nhà vẫn có chút không yên tâm, Đông Quân đã vào nhà, đóng cửa lại.
Cô lặng lẽ ngồi xuống chỗ cũ, chờ đợi những câu hỏi từ Cố phu nhân.
- Cháu bằng tuổi Thiên Thiên sao ?
Cố phu nhân cầm ly nước trên bàn lên
- Dạ cháu năm nay 26 tuổi ạ.
Cố phu nhân suýt chút nữa thì sặc, bà ngạc nhiên nhìn Đông Quân
- Cháu hơn Thiên Thiên ba tuổi sao ?
Đông Quân bẽn lẽn gật đầu.
- Nói đi, bao nhiêu thì đủ để cháu rời xa Thiên Thiên ?
Đông Quân ngẩng mặt lên nhìn Cố phu nhân, cô đã dặn lòng phải thật tự tin để chinh phục được bà ấy, thế nhưng trước câu hỏi này, Đông Quân cảm thấy bản thân bị coi thường, có lẽ Cố phu nhân nghĩ cô đến với Âu Dương Thiên là vì tiền.
Dì nghĩ như vậy cũng không có gì là sai vì vốn dĩ mây ở tầng nào thì phải gặp gió tầng đó. Trước khi quyết định bước vào mối quan hệ này, cháu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cháu biết bản thân mình là ai, không xứng với Âu Dương Thiên. Nhưng dì à, cháu và Âu Dương Thiên yêu nhau thật lòng, cháu có thể làm bất cứ điều gì mà dì muốn, chỉ xin dì đừng bắt cháu rời xa anh ấy. Đối với cháu bây giờ anh ấy chính là chỗ dựa vững chắc nhất. Dì hãy cho cháu xin thêm chút thời gian, cháu nhất định sẽ chứng minh...Nếu như cháu kết hôn với con trai dì, cháu sẽ không được thừa hưởng bất kì một tài sản nào sau hôn nhân cháu có đồng ý không ?Tài sản là vật ngoài thân, cháu không quan tâm đến những thứ đó. Cháu có cơ thể khoẻ mạnh và lành lặn nên sẽ không có chuyện sống dựa dẫm vào bất kì ai. Cháu sẽ cố gắng tìm một công việc ổn định sớm nhất có thể thưa dì.Để người ngoài biết được vợ của Âu Dương Thiên, người thừa kế của tập đoàn Âu Dương lại chỉ đi làm một nhân viên văn phòng quèn, liệu còn ra thể thống gì không ?Cố phu nhân nhíu mày nhìn Đông Quân, cô im lặng trong giây lát, hít một hơi thật sâu thẳng thắn trả lời
- Thưa dì, con cảm thấy chuyện đó không có gì đáng xấu hỗ cả, kiếm được những đồng tiền bằng chính công sức của mình là điều tự hào nhất. Có thể là không nhiều nhưng sẽ chứng tỏ được bản thân không hề vô dụng, phải có những cá nhân thì mới làm nên được một tập thể. Không có công việc nào là thấp hèn hết, chỉ khi bỏ cuộc, buông lơi bản thân mới đáng bị chê trách.
Câu trả lời của Đông Quân có vẻ đã làm cho Cố phu nhân rất hài lòng, bà nhìn cô gái trẻ trước mặt mình không ngờ lại có ý chí tự chủ cao đến vậy.
Bao giờ thì hai đứa tính đến chuyện kết hôn ?Dạ ?Đông Quân tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Cố phu nhân
- Con năm nay cũng 26 tuổi rồi, là tuổi vừa đẹp để tính chuyện hôn nhân, còn sinh con nữa chứ, có con cái sớm thì sau này nhàn sớm. Con biết mà, chăm con nhỏ rất vất vả, thức khuya dậy sớm nhan sắc mau tụt dốc lắm.
Đông Quân ngỡ ngàng trước những gì Cố phu nhân đang nói. Cố phu nhân đứng dậy, bước đến ngồi cạnh Đông Quân, đặt tay lên tay cô mỉm cười
Doạ con sợ rồi phải không ? Dì xin lỗi. Thằng nhóc này đúng là có mắt nhìn người, bảo sao nó lại nhanh chóng muốn dẫn bạn gái về ra mắt như vậy ?Dạ ? Ra mắt ấy ạ ?Đông Quân không hề biết chuyện này, Cố phu nhân gật đầu
- Con chưa biết gì sao? Thiên Thiên nói với bà nội sẽ dẫn bạn gái về ra mắt mọi người. Bà nội mong cháu dâu lắm rồi. Nếu biết bạn gái Thiên Thiên vừa xinh xắn lại thông minh như này, bà sẽ mừng lắm đấy.
Đông Quân khẽ gật đầu cười trừ
" Âu Dương Thiên, anh giỏi lắm, đã dám công khai với người nhà rồi, để xem về nhà em xử anh như nào."
Hôm nay con có bận gì không? Chúng ta đi dạo mua sắm nhé ? Ở trong nhà mãi cũng chán.Dạ...con không bận gì cả, vậy dì đợi con một lát con lên thay đồ ạ.Au Dương Thiên ở phim trường sốt ruột gửi tin nhắn cho Đông Quân
"Em và mẹ thế nào rồi ? Mẹ...có nói gì nặng lời với em không ?"
Đông Quân thay đồ xong thì vội đi xuống nhà luôn quên không cầm theo điện thoại. Tin nhắn gửi đến liên tục nhưng không có ai trả lời.
Dì à, chắc sáng nay dì chưa ăn sáng đúng không ạ ? Hay để con làm chút đồ ăn sáng cho dì đã nhé ?Thôi thôi con không cần phải cầu kỳ thế đâu, chúng ta ra ngoài ăn sáng rồi uống cà phê luôn, hôm nay sẽ dành nguyên một ngày để đi chơi với con dâu luôn.Dì cứ gọi con là Quân Quân cũng được ạ.Đông Quân ngại ngùng khi nghe Cố phu nhân gọi mình là con dâu. Cố phu nhân cầm túi xách đứng dậy, khoác lấy tay cô đi ra ngoài
- Con bé này, ngại gì chứ? Trước sau gì cũng gọi, chi bằng gọi luôn từ bây giờ cho tình cảm mẹ con mình thân thiết hơn. Con dâu, mẹ nói con nghe, mẹ biết nhiều chỗ có thể đi lắm, hôm nay mẹ con mình phải đi hết. Đi thôi !
Vip Club cùng Âu Dương Thiên, nhưng nghe chủ quán nói dạo gần đây chỉ thấy Hạo Kiệt đến.
Có biết anh ta hay đến đó cụ thể vào thời gian nào không ?Theo như tôi thấy thì vào 9 giờ tối các ngày trong tuần anh ta đều tới đó, đến khoảng hơn 12 giờ sẽ về.Tốt lắm, tôi sẽ thưởng thêm tiền cho anh.Hoài Nguyệt đặt lên mặt bàn một chiếc phong bì dày cộp rồi đứng dậy rời đi.
- Thiên Thiên, mẹ tưởng con đi làm rồi cơ mà ? Còn đây là...?
Cố ph nhn bớc ung bc cui cùng, u Dương Thiên vi chali bn cạnh ng Qun, tay vẫn m khu khư quần áo của cô
Đây...đây là Quân Quân, bạn gái của con.Con...con chào dì ạ. Con là Đông Quân.
Đông Quân ái ngại cúi chào, hai tay đan vào nhau cho đỡ run. Cố phu nhân nhìn cô một lượt, quay sang Âu Dương Thiên
- Hai đứa xuống nhà mẹ nói chuyện.
Cố phu nhân xuống trước, Đông Quân nhìn Âu Dương Thiên mếu máo
Làm sao bây giờ? Em chưa kịp chuẩn bị gì cả, sao lại gặp mẹ anh trong trường hợp oái oăm này cơ chứ ?Đừng sợ, có anh ở đây rồi, mẹ anh không khó tính lắm đâu, có gì anh sẽ bảo vệ em. Trước sau gì cũng phải đối mặt mà, cố lên.Âu Dương Thiên nắm lấy tay cô động viên, Đông Quân thở dài gật đầu
Cũng đâu còn cách nào khác, đen đủi thật đấy. Lần đầu ra mắt mẹ của bạn trai lại là thế này.Hai đứa còn không mau xuống đây.Cố phu nhân ngồi dưới phòng khách nói vọng lên
- À...vâng bọn con xuống ngay đây.
Âu Dương Thiên kéo Đông Quân cùng đi, cô giữ anh lại chỉ vào đống quần áo
- Anh định mang cả cái này đi đâu ? Đưa đây cho em.
Đông Quân giành lấy mang vào trong phòng cất, cố nán lại mấy giây soi gương chải chuốt lại đầu tóc. Hai người rụt rè đi xuống, Âu Dương Thiên vẫn nắm chặt tay cô, Đông Quân vội vàng gỡ ra, ngồi xuống đối diện Cố phu nhân, Âu Dương Thiên ngồi sát bên cạnh.
Âu Dương Thiên thấy không khí có vẻ căng thẳng, anh rót một cốc nước đưa đến trước mặt mẹ mình
- Mẹ, mẹ uống chút nước đã ạ.
Cố phu nhân cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, đặt cốc xuống bàn kêu " kịch" một tiếng khiến cả hai giật nảy mình. Đông Quân để hai tay trên đùi bắt đầu cậy da ngón tay cái, cô có một thói quen nếu gặp chuyện gì hồi hộp sẽ ngồi tự lột da tay các đầu ngón tay của mình, có khi lột đến mức bật máu.
- Hai đứa bắt đầu sống chung từ khi nào ?
Cố phu nhân khoanh tay trước ngực, điềm tĩnh nhìn thẳng vào hai người
- Cũng...chỉ mới đây thôi ạ.
Âu Dương Thiên vừa trả lời vừa hồi hộp nhìn thái độ của mẹ
Cụ thể là từ bao giờ ?Tính cả hôm nay thì là ba ngày. Nhưng mà mẹ yên tâm, bọn con rất lành mạnh, không có gì cả.Đông Quân "chịp" một tiếng, đá nhẹ vào chân anh, Âu Dương Thiên ngơ ngác quay sang nhìn, nghiêng người về phía cô nói nhỏ
- Thì anh nói đúng còn gì. Sự thật...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Quân liếc nhìn khiến Âu Dương Thiên im bặt.
Hai đứa quen biết nhau từ khi nào? Cháu gái, cháu là con cái nhà ai ?Bọn con...Mẹ muốn nghe bạn gái con trả lời.Cố phu nhân cắt ngang lời Âu Dương Thiên
- Dạ, cháu và Âu Dương Thiên biết nhau cách đây vài tháng, nhưng mới xác định mối quan hệ được vài ngày thôi
Đông Quân lễ phép trả lời
Bố mẹ cháu sống ở đây sao? Gia cảnh nhà cháu thế nào ? Cháu hiện tại đang làm công việc gì? Sao lại quen biết Thiên Thiên ?Dạ..cháu...chuyện này...Đông Quân ngập ngừng, hai đầu ngón tay cái đã bị lột da đến rớm máu, Âu Dương Thiên vội vàng nắm lấy tay cô
- Mẹ, có gì từ từ con sẽ giới thiệu cô ấy với mẹ, đây đâu phải đi thú tội mà mẹ hỏi như hỏi cung thế ?
Âu Dương Thiên không vui trước thái độ của mẹ đối với bạn gái mình.
Mẹ không được phép biết hay sao ? Hai đứa đã dám về sống chung với nhau như thế này mà mẹ vẫn không hề biết gì, nếu hôm nay mẹ không đến đây và phát hiện ra thì con định giấu đến bao giờ ? Mẹ chỉ hỏi gia cảnh của cô ấy thôi mà ? Có gì quá đáng sao ?Thưa dì, con lớn lên trong cô nhi viện ở Đại Kháng ạ.Đông Quân lấy hết can đảm trả lời câu hỏi của Cố phu nhân. Cố phu nhân vừa nghe xong nét mặt có chút trùng xuống.
- Con là trẻ mồ côi, con làm nhân viên văn phòng nhưng mới xin nghỉ việc vì lí do cá nhân, nhưng con đang cố gắng tìm việc làm khác ạ.
Đôi mắt sáng dũng cảm nhìn thẳng về phía Cố phu nhân, dường như Đông Quân đã sẵn sàng tâm lý, không còn sợ hãi nữa.
Điện thoại Âu Dương Thiên reo lên, là quản lí Giang, Âu Dương Thiên tắt máy không nghe, kéo Đông Quân đứng dậy
- Mẹ, mẹ chờ bọn con chút, con có chuyện muốn nói với Quân Quân.
Hai người ra trước cửa nhà, điện thoại Âu Dương Thiên vẫn kêu liên tục
Quân Quân, bây giờ anh phải đi làm rồi, hay là em tìm tạm lí do nào đó ra ngoài trước đi, để anh nói chuyện lại với mẹ.Không sao, anh mau chuẩn bị rồi đi làm đi không trễ giờ, cứ để em với dì nói chuyện.Nhưng mà...Em đã nói là không sao mà, anh yên tâm, dì chỉ muốn tìm hiểu về bạn gái của con trai mình, đấy là điều nên làm mà. Mau chuẩn bị đi làm đi.Âu Dương Thiên thở dài, chạy vội lên phòng thay đồ, quản lí Giang lại gọi tới
- Em nghe đây, em sẽ tự lái xe tới, chị không cần đến đón em đâu.
Âu Dương Thiên bước xuống nhà, đến chỗ Cố phu nhân cúi người nói nhỏ vào tai bà
Mẹ, mẹ không được làm Quân Quân sợ đâu đấy, con phải đi làm đây.Cái thằng này. Chưa gì đã bênh bạn gái hơn mẹ rồi đấy. Đi đường cẩn thận biết chưa ?Vâng ạÂu Dương Thiên xỏ giày ra cửa nhà, Đông Quân vẫn đang ở đó
- Quân Quân, đừng lo lắng, có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho anh. Em không được tự ý quyết định cái gì đâu đấy.
Dù có thể nào cũng phải đợi anh về, nhớ chưa ?
Đông Quân bật cười chỉnh lại trang phục cho anh
- Em thấy người đang lo lắng là anh mới đúng đấy, đừng lo cho em, mau đi đi.
Cô kiếng chân lên hôn anh một cái tạm biệt, Âu Dương Thiên cúi xuống muốn thêm nữa nhưng Đông Quân lấy tay ngăn lại
- Mau đi đi, dì đang đợi e ở trong nhà đấy, đi cấn thận nhé.
Âu Dương Thiên gật đầu, nhìn vào trong nhà vẫn có chút không yên tâm, Đông Quân đã vào nhà, đóng cửa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lặng lẽ ngồi xuống chỗ cũ, chờ đợi những câu hỏi từ Cố phu nhân.
- Cháu bằng tuổi Thiên Thiên sao ?
Cố phu nhân cầm ly nước trên bàn lên
- Dạ cháu năm nay 26 tuổi ạ.
Cố phu nhân suýt chút nữa thì sặc, bà ngạc nhiên nhìn Đông Quân
- Cháu hơn Thiên Thiên ba tuổi sao ?
Đông Quân bẽn lẽn gật đầu.
- Nói đi, bao nhiêu thì đủ để cháu rời xa Thiên Thiên ?
Đông Quân ngẩng mặt lên nhìn Cố phu nhân, cô đã dặn lòng phải thật tự tin để chinh phục được bà ấy, thế nhưng trước câu hỏi này, Đông Quân cảm thấy bản thân bị coi thường, có lẽ Cố phu nhân nghĩ cô đến với Âu Dương Thiên là vì tiền.
Dì nghĩ như vậy cũng không có gì là sai vì vốn dĩ mây ở tầng nào thì phải gặp gió tầng đó. Trước khi quyết định bước vào mối quan hệ này, cháu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cháu biết bản thân mình là ai, không xứng với Âu Dương Thiên. Nhưng dì à, cháu và Âu Dương Thiên yêu nhau thật lòng, cháu có thể làm bất cứ điều gì mà dì muốn, chỉ xin dì đừng bắt cháu rời xa anh ấy. Đối với cháu bây giờ anh ấy chính là chỗ dựa vững chắc nhất. Dì hãy cho cháu xin thêm chút thời gian, cháu nhất định sẽ chứng minh...Nếu như cháu kết hôn với con trai dì, cháu sẽ không được thừa hưởng bất kì một tài sản nào sau hôn nhân cháu có đồng ý không ?Tài sản là vật ngoài thân, cháu không quan tâm đến những thứ đó. Cháu có cơ thể khoẻ mạnh và lành lặn nên sẽ không có chuyện sống dựa dẫm vào bất kì ai. Cháu sẽ cố gắng tìm một công việc ổn định sớm nhất có thể thưa dì.Để người ngoài biết được vợ của Âu Dương Thiên, người thừa kế của tập đoàn Âu Dương lại chỉ đi làm một nhân viên văn phòng quèn, liệu còn ra thể thống gì không ?Cố phu nhân nhíu mày nhìn Đông Quân, cô im lặng trong giây lát, hít một hơi thật sâu thẳng thắn trả lời
- Thưa dì, con cảm thấy chuyện đó không có gì đáng xấu hỗ cả, kiếm được những đồng tiền bằng chính công sức của mình là điều tự hào nhất. Có thể là không nhiều nhưng sẽ chứng tỏ được bản thân không hề vô dụng, phải có những cá nhân thì mới làm nên được một tập thể. Không có công việc nào là thấp hèn hết, chỉ khi bỏ cuộc, buông lơi bản thân mới đáng bị chê trách.
Câu trả lời của Đông Quân có vẻ đã làm cho Cố phu nhân rất hài lòng, bà nhìn cô gái trẻ trước mặt mình không ngờ lại có ý chí tự chủ cao đến vậy.
Bao giờ thì hai đứa tính đến chuyện kết hôn ?Dạ ?Đông Quân tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Cố phu nhân
- Con năm nay cũng 26 tuổi rồi, là tuổi vừa đẹp để tính chuyện hôn nhân, còn sinh con nữa chứ, có con cái sớm thì sau này nhàn sớm. Con biết mà, chăm con nhỏ rất vất vả, thức khuya dậy sớm nhan sắc mau tụt dốc lắm.
Đông Quân ngỡ ngàng trước những gì Cố phu nhân đang nói. Cố phu nhân đứng dậy, bước đến ngồi cạnh Đông Quân, đặt tay lên tay cô mỉm cười
Doạ con sợ rồi phải không ? Dì xin lỗi. Thằng nhóc này đúng là có mắt nhìn người, bảo sao nó lại nhanh chóng muốn dẫn bạn gái về ra mắt như vậy ?Dạ ? Ra mắt ấy ạ ?Đông Quân không hề biết chuyện này, Cố phu nhân gật đầu
- Con chưa biết gì sao? Thiên Thiên nói với bà nội sẽ dẫn bạn gái về ra mắt mọi người. Bà nội mong cháu dâu lắm rồi. Nếu biết bạn gái Thiên Thiên vừa xinh xắn lại thông minh như này, bà sẽ mừng lắm đấy.
Đông Quân khẽ gật đầu cười trừ
" Âu Dương Thiên, anh giỏi lắm, đã dám công khai với người nhà rồi, để xem về nhà em xử anh như nào."
Hôm nay con có bận gì không? Chúng ta đi dạo mua sắm nhé ? Ở trong nhà mãi cũng chán.Dạ...con không bận gì cả, vậy dì đợi con một lát con lên thay đồ ạ.Au Dương Thiên ở phim trường sốt ruột gửi tin nhắn cho Đông Quân
"Em và mẹ thế nào rồi ? Mẹ...có nói gì nặng lời với em không ?"
Đông Quân thay đồ xong thì vội đi xuống nhà luôn quên không cầm theo điện thoại. Tin nhắn gửi đến liên tục nhưng không có ai trả lời.
Dì à, chắc sáng nay dì chưa ăn sáng đúng không ạ ? Hay để con làm chút đồ ăn sáng cho dì đã nhé ?Thôi thôi con không cần phải cầu kỳ thế đâu, chúng ta ra ngoài ăn sáng rồi uống cà phê luôn, hôm nay sẽ dành nguyên một ngày để đi chơi với con dâu luôn.Dì cứ gọi con là Quân Quân cũng được ạ.Đông Quân ngại ngùng khi nghe Cố phu nhân gọi mình là con dâu. Cố phu nhân cầm túi xách đứng dậy, khoác lấy tay cô đi ra ngoài
- Con bé này, ngại gì chứ? Trước sau gì cũng gọi, chi bằng gọi luôn từ bây giờ cho tình cảm mẹ con mình thân thiết hơn. Con dâu, mẹ nói con nghe, mẹ biết nhiều chỗ có thể đi lắm, hôm nay mẹ con mình phải đi hết. Đi thôi !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro