Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Chương 33

2024-11-27 23:52:35

Cố phu nhân dẫn Đông Quân đi mua sắm, bà lựa hết mẫu này đến mẫu khác cho cô, cô thử lên mẫu nào bà cũng đều suýt xoa khen

- Con dâu mẹ mặc kiểu nào cũng đẹp, con xem ưng mẫu nào nhất? Mẹ thấy cái này cũng được này, đây cũng đẹp, cả cái này nữa. Mà thôi...

Đông Quân chưa kịp nói gì, Cố phu nhân đã gọi nhân viên tới

Gói hết chỗ này lại cho tôi.Dì à, cái này...Nào, mẹ đã dặn phải gọi như nào? Cứ một câu dì hai câu dì.Cố phu nhân cau mày, Đông Quân cười gượng, ngập ngừng mãi mới nói được

M...ẹ àPhải thế chứ, phải gọi mẹ nhớ chưa ?Cố phu nhân vui vẻ quay lại tiếp tục lựa thêm đồ

Mấy cái này cũng đẹp quá, con dâu thấy sao ?Mẹ à. hình như mình mua hơi nhiều rồi đấy ạ, quần áo ở nhà con còn nhiều cái chưa mặc đến, như này thì...lãng phí quá.Không sao, không sao, con mặc một lần rồi bỏ đi, mẹ mua đồ mới cho con. Mẹ nói con nghe, mẹ luôn mong ước có một đứa con gái nhưng lại chỉ có mình Thiên Thiên. Bây giờ có con dâu ở đây, mẹ coi con như con gái vậy, chỉ cần con thích thứ gì, mẹ đều mua hết.Đông Quân ngại ngùng cười

Con thật sự không dùng đến hết đâu ạ, hay là mình xem đồ của mẹ đi, con mua tặng mẹ, ai lại lần đầu ra mắt lại đế mẹ tặng cho con.Không cần đâu, giờ mẹ chỉ mong hai đứa mau làm đám cưới, sau đó nhanh chóng sinh cho mẹ vài đứa cháu nội, cháu gái trước thì càng tốt. Mấy thứ quần áo, giày dép này mẹ không thiếu nữa rồi.Tiếng chuông điện thoại của Cố phu nhân reo lên, là Âu Dương Thiên gọi

- Thằng nhóc này gọi gì mà nhiều thế không biết ?

Cố phu nhân bực mình ấn tắt máy, Đông Quân ngạc nhiên

- Sao mẹ không nghe ạ ? Nhỡ đâu anh ấy có chuyện gì muốn nói với mẹ.

Còn chuyện gì được chứ? Nó sợ mẹ bắt nạt con nên mới gọi liên tục như vậy đấy. Kệ đi, cho chừa cái tội có bạn gái mà giấu mẹ. Hình như Dior mới ra mắt bộ sưu tập mới, mẹ con mình qua đó đi.Cố phu nhân cất điện thoại vào túi, nắm tay Đông Quân đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Mỗi một lần

Đông Quân lắc đầu từ chối là lại một tiếng "rẹt.t.t" của chiếc thẻ đen quyền lực được quét kêu lên. Đông Quân nghe mà tiếng đứt ruột, cả đời cô chưa từng nghĩ đến có một ngày mình lại được bước chân vào các cửa hàng thương hiệu đình đám mua đồ mà không cần nhìn giá. Chưa dừng lại ở đó, sau khi mua sắm thả ga, Cố phu nhân lại dẫn Đông Quân đi ăn uống ở những nơi vô cùng đắt đỏ, mãi đến khuya mới về nhà.

Âu Dương Thiên gọi điện cho cả hai người đều không được thì vô cùng lo lắng. Set quay cuối cùng vừa kết thúc, anh đã nhanh chóng tẩy trang, thay trang phục rồi lái xe thật nhanh về nhà. Tiếng động cơ của chiếc xe thể thao đắt đỏ gầm rú trên con đường vắng với tốc độ như muốn xé gió. Địa điểm quay hôm nay khá xa, phải mất hơn hai tiếng Âu Dương Thiên mới về đến nhà.

Âu Dương Thiên vừa mở cửa nhà, chưa kịp cởi giày đã vội gọi Đông Quân

- Quân Quân, anh về rồi đây, em có ở nhà không ?

Trong nhà tối om, không có tiếng trả lời, Âu Dương Thiên bật điện, chạy lên tầng kiếm

- Quân Quân ? Em đang ở trên đó hả ? Sao không trả lời anh ?

Các phòng đều không có ai, Âu Dương Thiên lại bấm điện thoại gọi

"Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được."

Giọng nói mà anh ghét nhất lại vang lên, nỗi ám ảnh lần trước lại hiện lên trong đầu, ngày mà Đông Quân rời bỏ anh khi anh ngỏ lời tỏ tình. Âu Dương Thiên thất thần đi xuống dưới nhà, ngồi vật xuống ghế sofa

- Quân Quân, anh đã nói cho dù có thế nào cũng phải chờ anh về nhà, em không được phép tự quyết định bất cứ chuyện gì mà? Em lại muốn bỏ anh lần nữa sao ? Quân Quân, anh xin em, đừng làm thế với anh, mau nghe điện thoại của anh đi.

Tiếng nói kia vẫn vang lên ở đầu dây điện thoại, Âu Dương Thiên dường như muốn phát điên. Đúng lúc đó tiếng khóa mở cửa nhà vang lên, Âu Dương Thiên lập tức lao ra làm Đông Quân giật mình

- Anh về rồi sao ? Có mệt...

Âu Dương Thiên ôm chặt lấy cô

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Quân Quân, em đây rồi, anh tưởng rằng em sẽ lại bỏ anh một lần nữa, doạ anh sợ chết mất.

Đông Quân ngơ ngác mất vài giây, cô thầm hiểu ra, bật cười thả đống đồ đang xách xuống, ôm chặt lấy anh

- Sao em lại có thể làm chuyện dại dột như vậy đến hai lần chứ. Một lần thấy anh tự làm đau bản thân như vậy là quá đủ rồi. Anh yên tâm, em hứa cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em vẫn sẽ mãi ở bên cạnh anh.

Âu Dương Thiên sụt sịt lau nước mắt nước mũi, giọng điệu hờn dỗi

- Em đi đâu mà muộn như này rồi mới về ? Lại còn không nghe điện thoại của anh ?

Đông Cun cm những túi gi đủ kíh thước, màu sc dưới chân lên

- Mẹ dẫn em đi mua sắm, điện thoại em để quên trên phòng lúc lên thay đồ.

Điện thoại Âu Dương Thiên đổ chuông, là Cố phu nhân gọi

"Quân Quân về nhà chưa con ? "

- Cô ấy vừa về rồi ạ.

"Mẹ bảo để tài xế chở vào tận trong nhà nhưng con bé không nghe, cứ bắt mẹ phải về sớm, nói là muốn đi bộ cho thức ăn tiêu hoá hết. Mẹ gọi để hỏi xem con bé về nhà chưa thôi, mẹ tắt máy đây."

- Khoan đã mẹ, sao cả ngày hôm nay mẹ không nghe điện thoại của con ? Làm con tưởng...

" Ai bảo anh có bạn gái mà không nói với mẹ. Lần sau mẹ rủ Quân Quân đi chơi xa mấy ngày cho biết mặt. Mẹ tắt máy đây."

Âu Dương Thiên bật cười, cuối cùng nỗi lo lắng duy nhất của anh cũng được giải toả.

Đông Quân từ trong phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt sũng. Âu Dương Thiên vội lấy khăn lau đầu cho cô

- Muộn thế này rồi mà em vẫn còn gội đầu sao ?

Đông Quân vẻ mặt mệt mỏi, lấy tay che miệng ngáp dài một cái

Em muốn gội đầu để sáng mai đi thăm Tiểu Châu sớm.Thăm Tiểu Châu sao ?Ừhm...Đông Quân gật đầu, ôm trầm lấy Âu Dương Thiên

Mẹ quá hào phóng với em rồi, hôm nay em không thể đếm được bao nhiêu lần mẹ quẹt thẻ thanh toán tiền nữa, lại còn toàn là hàng hiệu em nhìn giá mà phát sốc.Em vừa gọi " mẹ" sao ?Âu Dương Thiên thích thú khi nghe thấy Đông Quân đã gọi Cố phu nhân là mẹ. Đông Quân có vẻ đã nhận ra vấn đê, cô vội buông anh ra, hai tai đỏ ửng vì ngại

Tại...tại mẹ muốn em gọi như thế, cả ngày hôm nay đều gọi nên...em quen miệng.Anh ghen tị đấy nhé, em với mẹ mới chỉ gặp nhau có một ngày mà đã thân thiết như vậy. Sao chúng ta ở bên nhau bao nhiêu lâu rồi em lại không cho anh được gọi em là vợ chứ?Em còn chưa hỏi tội anh đâu nhé, chưa hỏi ý kiến em đã dám công khai với người nhà rồi.Đông Quân nhéo tai làm Âu Dương Thiên đau điếng

Đau...đau quá, tha cho anh...anh chỉ khoe với bà nội thôi mà.Bà nôi sao ?Đông Quân chợt nhớ ra một chuyện

Phải rồi, em còn một chuyện quên chưa nói với anh.Chuyện gì thì cũng để anh sấy tóc cho khô đã, mau lại đây.Âu Dương Thiên kéo Đông Quân ngồi xuống ghế trước gương bắt đầu sấy tóc một cách thuần thục

Bây giờ ngoài mẹ và anh ra, em còn có một người thân nữa.Ngudi than nua sao ?Phải, dù sao anh cũng đã khoe với bà nội rồi vậy thì em cũng phải ra mắt anh với bà ngoại của em mới được.Đông Quân nhìn Âu Dương Thiên trong gương cười tít mắt, Âu Dương Thiên ngạc nhiên

Bà ngoại ? Em...tìm được bà ngoại của mình từ khi nào vậy ? Sao anh lại không biết ?Không phải bà ngoại ruột của em, nhưng bà rất quý em, bà đã nhận em làm cháu nuôi. Em và bà gặp nhau ở công viên gần trung tâm mua sắm hôm trước, chính bà đã dẫn em đến cô nhi viện mà ở đó em đã gặp Tiểu Châu.Âu Dương Thiên không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ, tóc sấy đã tương đối khô, anh lấy lược chải nhẹ nhàng cho tóc vào nếp

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Quân Quân, không phải anh có ý gì nhưng dù sao em cũng nên cẩn thận, bây giờ nạn lừa đảo rất nhiều, em cần cảnh giác. Dù sao cũng chỉ là quen biết qua đường, em tuyệt đối phải chú ý.

Đông Quân quay người lại nhìn Âu Dương Thiên, cầm tay anh nhõng nhẽo

Anh yên tâm, trực giác của em nhạy bén lắm, em có lòng tin bà ấy là người tốt, nụ cười của bà rất phúc hậu. Khi nào có thời gian, em sẽ dẫn anh đến thăm bà nhé.Thôi được rồi, bây giờ thì đi ngủ thôi, ngày nào cũng ngủ muộn thế này da bạn gái anh sẽ xấu đi mất.

Âu Dương Thiên bế Đông Quân lên giường, nằm trong vòng tay của anh, Đông Quân thủ thỉ

Hôm nay mẹ làm em sợ quá trời, mẹ hỏi rằng em cần bao nhiêu tiền để chấp nhận rời xa anh.Vậy em đã trả lời sao ?Âu Dương Thiên cúi đầu xuống nhìn cô bạn gái bé nhỏ của mình đang mân mê nghịch cúc áo ngủ

- Đương nhiên là đưa ra một cái giá hợp lí, khoảng một nghìn vạn.

Đông Quân ngước lên nhìn anh thăm dò

Cái gì? Bạn trai em chỉ đáng giá một nghìn vạn thôi sao ? Rẻ quá vậy ? Nếu thế em đâu cần trả giá với mẹ anh, em rao bán anh trên mạng cũng được khối tiền khổng lồ hơn rồi.Vậy thì tốt rồi, nếu có cô gái nào trả giá cao hơn, em sẽ sẵn sàng chốt đơn.Âu Dương Thiên giận dỗi quay mặt đi chỗ khác

- Mình thì coi bạn gái như vàng như bạc, nâng niu từng chút một vậy mà có ai đó lại chỉ muốn rao bán bạn trai của mình đi để kiếm chút tiền.

Đông Quân bật cười, hai tay ôm lấy má Âu Dương Thiên đặt lên môi anh một nụ hôn

- Đừng nói là tiền, cho dù là châu báu kim cương cũng không mua được bạn trai của em đâu, đẹp trai như này em còn chỉ muốn cất anh vào túi áo đế khỏi ai nhìn thấy.

Đúng là mật ngọt chết ruồi, Âu Dương Thiên lại bị đôi môi quyến rũ kia mời gọi, hai ánh mắt chỉ cần nhìn đã hiểu nhau, từ từ sát lại gần, mùi hương quen thuộc hòa quyện vào nhau, Đông Quân từ từ nhắm mắt lại.

/ Tại quán bar Vip Club /

- Hạo thiếu gia, hôm nay tôi muốn đấu lại.

Hạo Kiệt ngừng tay, chống cây cơ xuống đất quay lại phía sau

- Lại là cậu à ? Từ Sâm, lần trước tôi đã nhường cậu hai lần mà kết quả vẫn như vậy, lần này lại muốn đấu tiếp ?

Không sợ lại thua nữa sao ?

- Lần trước là do cậu ăn may, gặp tôi đúng lúc khớp cổ tay vừa bị trật. Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết ai mới thực sự là cao thủ bida.

Nam thanh niên cao chừng mét bảy nhưng dáng người lại to béo ục ịch, mấy chiếc cúc áo cài ở bụng như kiểu có thể bung bất cứ lúc nào vì phải gồng lên ôm vòng eo quá khổ, cổ ngấn mỡ đeo chiếc dây xích vàng nguyên chất, không ai khác chính là Từ Sâm, con trai cưng của Từ Đại Bang, lão đại của băng đảng xã hội đen chuyên bảo kê các sòng bài lớn.

- Được, không phục thì anh đây cho phục thì thôi. Nói đi, lần này cược bao nhiêu ?

Hạo Kiệt dựa cây cơ, chống tay xuống mặt bàn nhìn đối thủ

Hôm nay không cược tiền, cược cái gì mới mẻ hơn đi.Muốn gì anh cũng chiều.Hạo Kiệt nhếch một bên lông mày

Từ Sâm nhìn qua quán một lượt, ánh mắt đã có ý đồ, hắn chỉ tay về phía quầy rượu, một nhân viên nữ làm bar-tender đang tập trung pha cocktail

- Cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Số ký tự: 0