Chương 6
2024-11-27 23:52:35
Đông Quân ngơ ngác nhìn Âu Dương Thiên rời đi, cô cúi xuống lấy cồn và bông gạc xử lí qua vết thương một chút để tránh bị nhiễm trùng. Một lần chạm bông vào vết thương là một lần xót đến tận tâm can. Đông Quân nhăn mặt, khẽ thổi nhẹ cho bớt xót. Nhớ lại những hành động vừa rồi của Âu Dương Thiên, cô cảm thấy cậu nhóc này cũng vô cùng thân thiện và tốt bụng. Không giống như những người nổi tiếng khác, đa số họ sẽ có chút kiêu ngạo. Chẳng trách Âu Dương Thiên lại nổi tiểng và có lượng fan khủng đến vậy.
Nhắc đến fan, cô chợt nhớ ra Minh Thành, cô muốn xem trong phiên live hôm nay anh ấy sẽ nói chuyện gì. Tất cả các buổi livetream của anh cô không bỏ lỡ một lần nào. Tuy hôm nay anh live muộn hơn mọi lần vì bận đi ăn cùng cô, nhưng lượng tương tác cũng vẫn rất cao. Anh ấy thường live để chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình cũng như trả lời các câu hỏi của fan hâm mộ. Một tài khoản với nick name "Suzy02" đã cmt hỏi anh
" Hôm nay đã có fan bắt gặp anh đi ăn tối với một cô gái, tiếc là không nhìn thấy mặt, chỉ biết là cô ấy mặc một chiếc váy trắng rất đẹp. Đó có phải bạn gái của anh không ? "
Minh Thành đọc xong comment thì cười xua tay giải thích rằng đó không phải là bạn gái, mà là em gái của anh, hai người lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện.
Đông Quân im lặng lắng nghe không có bất kì phản ứng gì. Lại một comment khác hiện lên
" Vậy anh đã có bạn gái chưa ? Hay có để ý đến cô gái nào chưa ? "
Câu trả lời lần này của Minh Thành khiến tim Đông Quân như bị bóp nghẹn lại. Anh nói rằng anh đang để ý đến một cô gái, cô ấy cũng là một người nổi tiếng và là tiểu thư của một gia đình giàu có. Mặc dù cô ấy chưa chấp nhận anh, nhưng anh sẽ cố gắng theo đuổi đến cùng.
Mọi người ào ào comment muốn biết cô gái ấy là ai, nhưng anh lại nói rằng khi nào tỏ tình thành công anh sẽ công khai. Buổi live vẫn còn tiếp tục nhưng Đông Quân không thể xem thêm được nữa. Cô tắt điện thoại, ngồi yên trên chiếc ghế đá.
Minh Thành đã có người trong mộng, cô chỉ là em gái, sau này khi anh ấy đã tỏ tình thành công , cô sẽ không thể lấy danh nghĩa là em gái mà lẽo đẽo anh ấy nữa. Đồng nghĩa với việc anh ấy có thêm một người ở bên cạnh thì cũng là lúc sẽ mất đi một người. Cô là người sống hiểu lí lẽ, cô biết anh vô tư với cô, sẽ không nghĩ gì khi giới thiệu bạn gái của anh với cô, nhưng cô thì khác. Cô đã thích thầm anh, sẽ không thể chịu đựng được khi thấy người mình thích ở bên cạnh một cô gái khác. Nếu phải lựa chọn giữa việc ở lại và rời đi, chắc chắn cô sẽ chọn cách thứ hai và đó cũng là cách tốt nhất.
Mải mông lung suy nghĩ, Đông Quân không để ý đã có một chiếc xe hơi dáng thể thao đắt tiền đã dừng ở lề đường trước mặt. Âu Dương Thiên mở cửa xe bước xuống tiến về phía cô
- Chị gái, về nhà thôi.
Đông Quân giật mình nhìn lại, cô vội vàng thu dọn đồ
- Đơi tôi một chút.
Đông Quân đứng dậy định bước đi nhưng vì đứng quá nhanh khiến vết thương ở chân lại nhói lên, cô mất thăng bằng ngã ngửa ra phía sau
- Áaaaaa...
- Cẩn thận !
Âu Dương Thiên lập tức lao tới đỡ, do phản xạ, Đông Quân túm lấy áo của cậu kéo xuống, Âu Dương Thiên bị mất đà ngã theo, cũng may ghế đá có lưng tựa, Đông Quân ngồi ngửa ra ghế, hai tay vẫn còn túm cổ áo của Âu Dương Thiên, hai tay Âu Dương Thiên chống được vào lưng ghế, hai mặt áp sát vào nhau, gần đến nỗi có thể nghe được hơi thở của đối phương. Thời gian của khoảnh khắc đó dường như ngưng đọng vài giây, Âu Dương Thiên nhìn vào mắt Đông Quân, cậu nuốt nước bọt làm yết hầu di chuyển lên xuống. Đông Quân nhìn thấy cả xương quai xanh lộ ra dưới lớp cổ áo cô đang kéo. Không ngờ cậu nhóc này mới chỉ hai mươi ba tuổi mà lại có thân hình vạn người mê đến vậy.
Đông Quân giật mình vội vàng thả tay ra, Âu Dương Thiên hắng giọng đứng dậy trả vờ như không có gì xảy ra. Đông Quân lần này cẩn thận hơn, cô từ từ đứng lên, khoác túi xách vào vai, cầm theo túi bông cồn khẽ nhích từng bước, Âu Dương Thiên dìu cô vào xe. Đông Quân ngạc nhiên
- Cậu biết lái xe ?
- Tại sao chị lại hỏi vậy ? Em đã hai ba tuổi rồi mà.
Âu Dương Thiên bật cười
- À, cũng đúng, tôi nghĩ rằng người nổi tiếng như cậu thì thường có xe đưa đón chứ không cần phải tự lái.
- Cũng ít khi em phải tự lái xe, chỉ lúc nào em muốn được thoải mái đi chơi với bạn bè thì em sẽ đi xe riêng của em.
Đông Quân gật gù ra vẻ hiểu. Cô nhìn xuống chân của mình. Sưng to như này chắc sáng mai phải xin nghỉ làm rồi. Cô biết chắc chắn trò này là do tên giám đốc bày ra, nhưng lại không có chứng cứ để báo cảnh sát. Với tình hình này, không biết cô còn trụ được ở công ty đó bao lâu.
- Nhà chị ở đâu ?
- Ờm...tôi ở toà nhà tập thể Thụ Đức.
Âu Dương Thiên hình như biết chỗ đó, cậu gật đầu lái xe một mạch không cần hỏi thêm.
- Cậu đã từng cho người lạ ngồi vào xe của mình bao giờ chưa ?
- Chị là người đầu tiên.
- Cậu...không sợ ai đó nhìn thấy rồi chụp ảnh lại đăng lên báo sao ? Sẽ rất ảnh hưởng đến cậu đấy.
- Chị yên tâm, cửa kính xe này chỉ ở trong nhìn ra ngoài được, chứ ở ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì cả, em đâu có bật đèn.
Đông Quân cảm động trước sự tử tế và tinh tế của Âu Dương Thiên
- Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không gặp cậu, tôi không biết sẽ ra sao nữa. Nhưng...sao cậu lại đạp xe ở đây ? Với lại sao chỉ một lát cậu lại có xe ô tô đến đón tôi ngay được ?
- Em đến nhà bạn ở đây chơi, hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, bọn họ ăn uống xong thì đi tụ tập hát hò rồi, em muốn ra ngoài dạo một lát nên mượn xe đạp của cậu ấy.
- À thì ra là vậy. Xem ra hôm nay mặc dù rất đen đủi, nhưng tôi cũng gặp được may mắn.
- May mắn gì vậy chị ?
- Là gặp được cậu.
Đông Quân quay sang nở một nụ cười tươi, Âu Dương Thành lại phát hiện thêm được một điều, Đông Quân có má lúm đồng tiền, cười lên trông rất xinh. Cậu không dám nhìn lâu vì lại sợ bị hút hồn vào ánh mắt biết cười ấy. Cậu tìm cách lảng tránh
- Mà...em vẫn chưa biết tên của chị ?
- Tôi tên Đông Quân.
Âu Dương Thiên có chút bất ngờ khi nghe thấy tên đó. Cậu biết cái tên này. Cậu quen một người có tên như vậy. Cậu có chút nghi ngờ liền hỏi dò
- Đông Quân ? Sao tên của chị nghe có chút nam tính nhỉ haha.
- Hồi nhỏ tôi cũng thắc mắc với mẹ tôi như thế, tôi nói rằng tôi không thích cái tên đó, tôi đến lớp bị bạn bè chế giễu vì tên như con trai. Mẹ tôi đã giải thích cho tôi ý nghĩa của tên Đông Quân, đó là...
- Là con của thần Mặt Trời, của mùa Xuân.
Đông Quân ngạc nhiên khi Âu Dương Thiên lại biết được ý nghĩa của cái tên ấy
- Cậu cũng biết sao ? Xem ra cái tên này đúng là không tệ nhỉ ?
Cô cười vui vẻ dựa lưng vào ghế nhìn về phía trước. Âu Dương Thiên nắm chặt tay vào vô lăng, trong lòng xuất hiện những cảm xúc khó tả.
" Đông Quân mà mình tìm kiếm bấy lâu nay là cô ấy phải không ? Không thể nào trùng hợp đến như vậy ? Rốt cuộc đây có phải là Đông Quân mà mình muốn tìm không ? "
Vô vàn câu hỏi ngổn ngang trong tâm trí. Âu Dương Thiên định hỏi thêm gì đó thì Đông Quân vội nói
- Đến nhà tôi rồi, cậu giỏi thật, biết hết mọi ngóc ngách ở thành phố này sao ? Được rồi, cậu cho tôi đến đây thôi, tôi tự về được.
Đông Quân trả áo khoác lại cho Âu Thiên Dương, định mở cửa bước ra, Âu Thiên Dương đột nhiên kéo tay cô lại...
Nhắc đến fan, cô chợt nhớ ra Minh Thành, cô muốn xem trong phiên live hôm nay anh ấy sẽ nói chuyện gì. Tất cả các buổi livetream của anh cô không bỏ lỡ một lần nào. Tuy hôm nay anh live muộn hơn mọi lần vì bận đi ăn cùng cô, nhưng lượng tương tác cũng vẫn rất cao. Anh ấy thường live để chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình cũng như trả lời các câu hỏi của fan hâm mộ. Một tài khoản với nick name "Suzy02" đã cmt hỏi anh
" Hôm nay đã có fan bắt gặp anh đi ăn tối với một cô gái, tiếc là không nhìn thấy mặt, chỉ biết là cô ấy mặc một chiếc váy trắng rất đẹp. Đó có phải bạn gái của anh không ? "
Minh Thành đọc xong comment thì cười xua tay giải thích rằng đó không phải là bạn gái, mà là em gái của anh, hai người lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện.
Đông Quân im lặng lắng nghe không có bất kì phản ứng gì. Lại một comment khác hiện lên
" Vậy anh đã có bạn gái chưa ? Hay có để ý đến cô gái nào chưa ? "
Câu trả lời lần này của Minh Thành khiến tim Đông Quân như bị bóp nghẹn lại. Anh nói rằng anh đang để ý đến một cô gái, cô ấy cũng là một người nổi tiếng và là tiểu thư của một gia đình giàu có. Mặc dù cô ấy chưa chấp nhận anh, nhưng anh sẽ cố gắng theo đuổi đến cùng.
Mọi người ào ào comment muốn biết cô gái ấy là ai, nhưng anh lại nói rằng khi nào tỏ tình thành công anh sẽ công khai. Buổi live vẫn còn tiếp tục nhưng Đông Quân không thể xem thêm được nữa. Cô tắt điện thoại, ngồi yên trên chiếc ghế đá.
Minh Thành đã có người trong mộng, cô chỉ là em gái, sau này khi anh ấy đã tỏ tình thành công , cô sẽ không thể lấy danh nghĩa là em gái mà lẽo đẽo anh ấy nữa. Đồng nghĩa với việc anh ấy có thêm một người ở bên cạnh thì cũng là lúc sẽ mất đi một người. Cô là người sống hiểu lí lẽ, cô biết anh vô tư với cô, sẽ không nghĩ gì khi giới thiệu bạn gái của anh với cô, nhưng cô thì khác. Cô đã thích thầm anh, sẽ không thể chịu đựng được khi thấy người mình thích ở bên cạnh một cô gái khác. Nếu phải lựa chọn giữa việc ở lại và rời đi, chắc chắn cô sẽ chọn cách thứ hai và đó cũng là cách tốt nhất.
Mải mông lung suy nghĩ, Đông Quân không để ý đã có một chiếc xe hơi dáng thể thao đắt tiền đã dừng ở lề đường trước mặt. Âu Dương Thiên mở cửa xe bước xuống tiến về phía cô
- Chị gái, về nhà thôi.
Đông Quân giật mình nhìn lại, cô vội vàng thu dọn đồ
- Đơi tôi một chút.
Đông Quân đứng dậy định bước đi nhưng vì đứng quá nhanh khiến vết thương ở chân lại nhói lên, cô mất thăng bằng ngã ngửa ra phía sau
- Áaaaaa...
- Cẩn thận !
Âu Dương Thiên lập tức lao tới đỡ, do phản xạ, Đông Quân túm lấy áo của cậu kéo xuống, Âu Dương Thiên bị mất đà ngã theo, cũng may ghế đá có lưng tựa, Đông Quân ngồi ngửa ra ghế, hai tay vẫn còn túm cổ áo của Âu Dương Thiên, hai tay Âu Dương Thiên chống được vào lưng ghế, hai mặt áp sát vào nhau, gần đến nỗi có thể nghe được hơi thở của đối phương. Thời gian của khoảnh khắc đó dường như ngưng đọng vài giây, Âu Dương Thiên nhìn vào mắt Đông Quân, cậu nuốt nước bọt làm yết hầu di chuyển lên xuống. Đông Quân nhìn thấy cả xương quai xanh lộ ra dưới lớp cổ áo cô đang kéo. Không ngờ cậu nhóc này mới chỉ hai mươi ba tuổi mà lại có thân hình vạn người mê đến vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Quân giật mình vội vàng thả tay ra, Âu Dương Thiên hắng giọng đứng dậy trả vờ như không có gì xảy ra. Đông Quân lần này cẩn thận hơn, cô từ từ đứng lên, khoác túi xách vào vai, cầm theo túi bông cồn khẽ nhích từng bước, Âu Dương Thiên dìu cô vào xe. Đông Quân ngạc nhiên
- Cậu biết lái xe ?
- Tại sao chị lại hỏi vậy ? Em đã hai ba tuổi rồi mà.
Âu Dương Thiên bật cười
- À, cũng đúng, tôi nghĩ rằng người nổi tiếng như cậu thì thường có xe đưa đón chứ không cần phải tự lái.
- Cũng ít khi em phải tự lái xe, chỉ lúc nào em muốn được thoải mái đi chơi với bạn bè thì em sẽ đi xe riêng của em.
Đông Quân gật gù ra vẻ hiểu. Cô nhìn xuống chân của mình. Sưng to như này chắc sáng mai phải xin nghỉ làm rồi. Cô biết chắc chắn trò này là do tên giám đốc bày ra, nhưng lại không có chứng cứ để báo cảnh sát. Với tình hình này, không biết cô còn trụ được ở công ty đó bao lâu.
- Nhà chị ở đâu ?
- Ờm...tôi ở toà nhà tập thể Thụ Đức.
Âu Dương Thiên hình như biết chỗ đó, cậu gật đầu lái xe một mạch không cần hỏi thêm.
- Cậu đã từng cho người lạ ngồi vào xe của mình bao giờ chưa ?
- Chị là người đầu tiên.
- Cậu...không sợ ai đó nhìn thấy rồi chụp ảnh lại đăng lên báo sao ? Sẽ rất ảnh hưởng đến cậu đấy.
- Chị yên tâm, cửa kính xe này chỉ ở trong nhìn ra ngoài được, chứ ở ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì cả, em đâu có bật đèn.
Đông Quân cảm động trước sự tử tế và tinh tế của Âu Dương Thiên
- Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không gặp cậu, tôi không biết sẽ ra sao nữa. Nhưng...sao cậu lại đạp xe ở đây ? Với lại sao chỉ một lát cậu lại có xe ô tô đến đón tôi ngay được ?
- Em đến nhà bạn ở đây chơi, hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, bọn họ ăn uống xong thì đi tụ tập hát hò rồi, em muốn ra ngoài dạo một lát nên mượn xe đạp của cậu ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- À thì ra là vậy. Xem ra hôm nay mặc dù rất đen đủi, nhưng tôi cũng gặp được may mắn.
- May mắn gì vậy chị ?
- Là gặp được cậu.
Đông Quân quay sang nở một nụ cười tươi, Âu Dương Thành lại phát hiện thêm được một điều, Đông Quân có má lúm đồng tiền, cười lên trông rất xinh. Cậu không dám nhìn lâu vì lại sợ bị hút hồn vào ánh mắt biết cười ấy. Cậu tìm cách lảng tránh
- Mà...em vẫn chưa biết tên của chị ?
- Tôi tên Đông Quân.
Âu Dương Thiên có chút bất ngờ khi nghe thấy tên đó. Cậu biết cái tên này. Cậu quen một người có tên như vậy. Cậu có chút nghi ngờ liền hỏi dò
- Đông Quân ? Sao tên của chị nghe có chút nam tính nhỉ haha.
- Hồi nhỏ tôi cũng thắc mắc với mẹ tôi như thế, tôi nói rằng tôi không thích cái tên đó, tôi đến lớp bị bạn bè chế giễu vì tên như con trai. Mẹ tôi đã giải thích cho tôi ý nghĩa của tên Đông Quân, đó là...
- Là con của thần Mặt Trời, của mùa Xuân.
Đông Quân ngạc nhiên khi Âu Dương Thiên lại biết được ý nghĩa của cái tên ấy
- Cậu cũng biết sao ? Xem ra cái tên này đúng là không tệ nhỉ ?
Cô cười vui vẻ dựa lưng vào ghế nhìn về phía trước. Âu Dương Thiên nắm chặt tay vào vô lăng, trong lòng xuất hiện những cảm xúc khó tả.
" Đông Quân mà mình tìm kiếm bấy lâu nay là cô ấy phải không ? Không thể nào trùng hợp đến như vậy ? Rốt cuộc đây có phải là Đông Quân mà mình muốn tìm không ? "
Vô vàn câu hỏi ngổn ngang trong tâm trí. Âu Dương Thiên định hỏi thêm gì đó thì Đông Quân vội nói
- Đến nhà tôi rồi, cậu giỏi thật, biết hết mọi ngóc ngách ở thành phố này sao ? Được rồi, cậu cho tôi đến đây thôi, tôi tự về được.
Đông Quân trả áo khoác lại cho Âu Thiên Dương, định mở cửa bước ra, Âu Thiên Dương đột nhiên kéo tay cô lại...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro