[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 44
2024-11-12 12:13:38
Cố Chiêu đáp: "Triệu thúc vui vẻ là đủ rồi, con còn phải học hỏi nhiều."
"Ranh mãnh thật!" Triệu Đao lại phá lên cười.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới tháp chuông trống.
Tháp chuông trống ở trấn Ngọc Khê nói là tháp nhưng thật ra chỉ là một căn nhà gỗ hai tầng hình lục giác, khá đơn sơ và tạm bợ, thua xa những tháp chuông bằng gạch đỏ, ngói xanh ở trong huyện thành.
Tầng dưới của tháp gỗ là nơi để phu canh trông đồng hồ nước nghỉ ngơi. Tầng trên không có tường bao, chỉ xây thành hình đình, với lan can cao ngang nửa người vây quanh.
Bên trong tháp có một chiếc chuông lớn và một cái trống da bò to.
Vì đã qua bao nhiêu năm tháng, chiếc chuông đồng xanh đã loang lổ, lớp sơn đỏ trên thân chuông bong tróc từng mảng, khắp nơi đều ghi dấu thời gian. Người ta nói rằng buổi sáng đánh trống giục người dậy, ban đêm vang chuông giục người nghỉ, chiếc trống và chuông ấy đã cùng người dân trấn Ngọc Khê trải qua bao tháng năm đổi dời.
...
"Ôi chà! Lão Chu lại ngủ gà ngủ gật đấy hả?" Triệu Đao vừa đẩy cửa gỗ vừa cất tiếng trêu chọc.
Cố Chiêu đi theo sau, cẩn thận khép cửa lại, ngăn gió lạnh không thổi vào bên trong.
Căn phòng không lớn, ngoài chiếc bàn vuông và vài cái ghế nhỏ thì ở góc phòng còn kê một giường tre, bên cửa sổ có đặt chậu than, phòng ấm áp dễ chịu vô cùng.
Không lạ gì khi trong ký ức của nàng, mỗi khi ông nội trực ca đồng hồ nước về, đều vừa đi vừa ngâm nga mấy câu hát. So với việc gõ mõ báo canh ngoài phố, trực ở đây đúng là một công việc nhẹ nhàng thoải mái.
...
"Đừng nói nhảm." Chu Sinh Tài từ trong bước ra, trên tay còn xách theo một thùng gỗ, "Ta nào dám ngủ, đang trực coi đồng hồ nước đây."
Vừa nói, ông vừa liếc xéo Triệu Đao.
Triệu Đao cười hì hì: "Ôi dào, thỉnh thoảng ngủ gật một tí thì có sao đâu, miễn là để ý đừng để đồng hồ nước đóng băng là được. Mà dù không ngủ thì ở đây cũng sướng hơn tụi ta ngoài kia dầm gió, đúng không, Cố Chiêu?"
Chu Sinh Tài liếc qua nhìn Cố Chiêu.
Cố Chiêu không đáp lại lời Triệu Đao.
Cố Chiêu và Triệu Đao không giống nhau. Triệu Đao với Chu Sinh Tài đã quen thuộc, chuyện gì cũng có thể nói. Còn nàng, chỉ là hậu bối mới vào nghề, tuổi lại nhỏ, nên nói chuyện vẫn phải cung kính và cẩn thận một chút mới phải.
Nàng biết, nếu mình mà hó hé đùa theo, e là sau này người ta sẽ bàn tán rằng cháu nhà họ Cố không chịu được khổ, vừa đi gõ mõ một đêm đã kêu than trời lạnh.
Cố Chiêu mỉm cười thẹn thùng, “Chu bá.”
“Ừ.” Có hậu bối ở đây, Chu Sinh Tài cũng không tiện đùa giỡn nhiều với Triệu Đao. Ông khoảng chừng năm mươi tuổi, là một phu canh kỳ cựu, tính tình có phần trầm lặng, lên tiếng đáp lại rồi sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói thêm:
“Khụ! Trong lò còn giữ ấm nước, có hầm hai củ khoai lang, đều là nhà tự trồng. Nếu đói bụng thì cứ tự nhiên mà ăn, đừng khách sáo.”
“Cảm ơn Chu bá.”
Cố Chiêu không đụng đến khoai lang, nhưng lại rót thêm một ít nước ấm vào túi nước của mình. Nàng đưa mắt nhìn quanh.
Chỉ thấy Triệu Đao kéo ghế lại, ngồi phịch xuống nghỉ chân, len lén quan sát Chu Sinh Tài, chờ lúc ông không để ý liền trộm hớp hai ngụm rượu trên bàn, rồi còn bình phẩm: “Ngon thật!”
Nghe vậy, Chu Sinh Tài liếc xéo một cái, nhưng rồi cũng chỉ lắc đầu tiếp tục công việc đang làm.
Cố Chiêu bật cười trộm.
Triệu thúc đúng là vừa ăn vụng vừa không biết sợ, còn dám khoe với chủ nhà nữa chứ!
...
Chu Sinh Tài nhấc thùng gỗ lên, đổ nước ấm vào chiếc ấm đồng trên cùng của đồng hồ nước.
Đồng hồ nước có bốn ấm đồng, từ trên xuống được gọi là Đêm Thiên Trì, Ngày Thiên Trì, Bình Hồ, và Vạn Phần Hồ.
Nước ấm róc rách chảy từ ấm Đêm Thiên Trì, cuối cùng đổ xuống chiếc ấm đặt trên mặt đất gọi là Thủy Hải.
"Ranh mãnh thật!" Triệu Đao lại phá lên cười.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới tháp chuông trống.
Tháp chuông trống ở trấn Ngọc Khê nói là tháp nhưng thật ra chỉ là một căn nhà gỗ hai tầng hình lục giác, khá đơn sơ và tạm bợ, thua xa những tháp chuông bằng gạch đỏ, ngói xanh ở trong huyện thành.
Tầng dưới của tháp gỗ là nơi để phu canh trông đồng hồ nước nghỉ ngơi. Tầng trên không có tường bao, chỉ xây thành hình đình, với lan can cao ngang nửa người vây quanh.
Bên trong tháp có một chiếc chuông lớn và một cái trống da bò to.
Vì đã qua bao nhiêu năm tháng, chiếc chuông đồng xanh đã loang lổ, lớp sơn đỏ trên thân chuông bong tróc từng mảng, khắp nơi đều ghi dấu thời gian. Người ta nói rằng buổi sáng đánh trống giục người dậy, ban đêm vang chuông giục người nghỉ, chiếc trống và chuông ấy đã cùng người dân trấn Ngọc Khê trải qua bao tháng năm đổi dời.
...
"Ôi chà! Lão Chu lại ngủ gà ngủ gật đấy hả?" Triệu Đao vừa đẩy cửa gỗ vừa cất tiếng trêu chọc.
Cố Chiêu đi theo sau, cẩn thận khép cửa lại, ngăn gió lạnh không thổi vào bên trong.
Căn phòng không lớn, ngoài chiếc bàn vuông và vài cái ghế nhỏ thì ở góc phòng còn kê một giường tre, bên cửa sổ có đặt chậu than, phòng ấm áp dễ chịu vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lạ gì khi trong ký ức của nàng, mỗi khi ông nội trực ca đồng hồ nước về, đều vừa đi vừa ngâm nga mấy câu hát. So với việc gõ mõ báo canh ngoài phố, trực ở đây đúng là một công việc nhẹ nhàng thoải mái.
...
"Đừng nói nhảm." Chu Sinh Tài từ trong bước ra, trên tay còn xách theo một thùng gỗ, "Ta nào dám ngủ, đang trực coi đồng hồ nước đây."
Vừa nói, ông vừa liếc xéo Triệu Đao.
Triệu Đao cười hì hì: "Ôi dào, thỉnh thoảng ngủ gật một tí thì có sao đâu, miễn là để ý đừng để đồng hồ nước đóng băng là được. Mà dù không ngủ thì ở đây cũng sướng hơn tụi ta ngoài kia dầm gió, đúng không, Cố Chiêu?"
Chu Sinh Tài liếc qua nhìn Cố Chiêu.
Cố Chiêu không đáp lại lời Triệu Đao.
Cố Chiêu và Triệu Đao không giống nhau. Triệu Đao với Chu Sinh Tài đã quen thuộc, chuyện gì cũng có thể nói. Còn nàng, chỉ là hậu bối mới vào nghề, tuổi lại nhỏ, nên nói chuyện vẫn phải cung kính và cẩn thận một chút mới phải.
Nàng biết, nếu mình mà hó hé đùa theo, e là sau này người ta sẽ bàn tán rằng cháu nhà họ Cố không chịu được khổ, vừa đi gõ mõ một đêm đã kêu than trời lạnh.
Cố Chiêu mỉm cười thẹn thùng, “Chu bá.”
“Ừ.” Có hậu bối ở đây, Chu Sinh Tài cũng không tiện đùa giỡn nhiều với Triệu Đao. Ông khoảng chừng năm mươi tuổi, là một phu canh kỳ cựu, tính tình có phần trầm lặng, lên tiếng đáp lại rồi sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói thêm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khụ! Trong lò còn giữ ấm nước, có hầm hai củ khoai lang, đều là nhà tự trồng. Nếu đói bụng thì cứ tự nhiên mà ăn, đừng khách sáo.”
“Cảm ơn Chu bá.”
Cố Chiêu không đụng đến khoai lang, nhưng lại rót thêm một ít nước ấm vào túi nước của mình. Nàng đưa mắt nhìn quanh.
Chỉ thấy Triệu Đao kéo ghế lại, ngồi phịch xuống nghỉ chân, len lén quan sát Chu Sinh Tài, chờ lúc ông không để ý liền trộm hớp hai ngụm rượu trên bàn, rồi còn bình phẩm: “Ngon thật!”
Nghe vậy, Chu Sinh Tài liếc xéo một cái, nhưng rồi cũng chỉ lắc đầu tiếp tục công việc đang làm.
Cố Chiêu bật cười trộm.
Triệu thúc đúng là vừa ăn vụng vừa không biết sợ, còn dám khoe với chủ nhà nữa chứ!
...
Chu Sinh Tài nhấc thùng gỗ lên, đổ nước ấm vào chiếc ấm đồng trên cùng của đồng hồ nước.
Đồng hồ nước có bốn ấm đồng, từ trên xuống được gọi là Đêm Thiên Trì, Ngày Thiên Trì, Bình Hồ, và Vạn Phần Hồ.
Nước ấm róc rách chảy từ ấm Đêm Thiên Trì, cuối cùng đổ xuống chiếc ấm đặt trên mặt đất gọi là Thủy Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro