Khai Cục Lưu Đày, Ta Ở Ác Nhân Cốc Làm Đoàn Sủng
Chương 3
2024-10-21 16:58:03
Nói xong, chẳng chờ ai trả lời, hắn đã nhanh chóng vươn tay định vén góc rèm cửa lên, muốn nhìn con gái và vợ mình.
Nhưng tay hắn vừa chạm đến mép rèm thì từ trong phòng, một bàn tay tinh chuẩn đã đấm mạnh vào mu bàn tay hắn.
“Bốp!” Một tiếng, mu bàn tay lập tức đỏ rát.
Tô Đại đứng im, “…Nương thật chẳng nể tình chút nào.”
“Nhìn cái gì mà nhìn? Hôm nay lạnh đến mức chó còn chẳng thò ra khỏi ổ, ngươi mà xốc rèm lên thì gió lạnh ùa vào, đứa bé vừa sinh có thể chịu nổi phong hàn sao? Đây có phải lần đầu ngươi làm cha đâu, sao còn ngơ ngẩn chẳng hiểu chuyện thế hả?” Lão phụ vừa mắng vừa hối thúc, giọng mắng chửi vẫn đầy uy lực, “Lăn ra nhà bếp, đào một ít gạo trong lu ra, nấu chút nước cơm cho yêu bảo ăn trước đã!”
Dừng một chút, bà lại dặn tiếp, “Lão Nhị, bắt con gà mái già trong chuồng làm thịt đi, hầm lấy nồi canh gà mang đến đây!”
Lời lão phụ vừa dứt, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Nguyệt Lan đã vội vàng giãy giụa ngồi dậy, lo lắng nói, “Nương, chỉ cần nấu chút nước cơm cho yêu bảo là được rồi. Gà mái già thì cứ để lại, chờ thời tiết ấm lên, nó còn đẻ trứng được mà…”
Lời còn chưa nói xong, lão phụ đã trừng mắt nhìn qua, “Ta làm chủ trong nhà hay ngươi làm chủ? Con gà mái già ấy nửa tháng nay chẳng đẻ được quả trứng nào, giữ lại chỉ tốn cơm gạo!”
Thấy bà bà nổi giận, Tô Nhị tức phụ liền lặng lẽ kéo cánh tay Lưu Nguyệt Lan, ý bảo nàng đừng nói thêm. Chị em dâu hai người thường lo liệu việc bếp núc, rõ hơn ai hết tình cảnh trong nhà. Lu gạo đã gần cạn, chỉ còn đủ cho một bữa nữa. Con gà mái già ấy, thực ra là vật có giá trị nhất còn sống trong nhà.
Bà bà nói vậy chẳng qua chỉ tìm cớ để bồi bổ cho con dâu cả mà thôi. Vừa mới sinh con, nếu không có thứ gì bổ thân, sức khỏe của mẹ suy yếu, đứa bé cũng chẳng có sữa mà bú, cả mẹ lẫn con sẽ đói khổ mà thôi.
Lưu Nguyệt Lan nghe vậy, mắt rưng rưng đỏ hoe, không nói thêm gì nữa, trong lòng thầm hiểu ra tấm lòng của bà bà.
Ngoài cửa, Tô Đại cũng lặng lẽ lau khóe mắt. Sau niềm vui khi được làm cha, là sự lo lắng chua xót cho cuộc sống thiếu thốn trước mắt.
Thấy vậy, Tô Nhị vỗ mạnh lên vai anh trai, “Lúc này đừng có tỏ ra yếu đuối nữa! Ta đi bắt gà cho!”
Tô Đại lau nước mắt, dẫn theo ba đứa nhỏ đi về phía nhà bếp, “Được, ta sẽ nấu nước!”
Việc tức phụ bình an sinh nở là chuyện vui mừng, nhưng thời khắc này không thể làm ra vẻ yếu đuối. Sinh nở là cửa ải đầu tiên, nhưng cửa ải thứ hai – giữ cả nhà qua mùa đông khắc nghiệt – vẫn còn rất khó khăn phía trước.
Tô lão hán đứng chắp tay sau lưng bên ngoài rèm, đợi khi bọn trẻ rời đi hết mới thở dài một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết vẫn rơi dày đặc, lòng không khỏi nặng nề.
“Còn đứng đây làm gì?” Rèm cửa khẽ nhấc lên một góc, lão phụ thò đầu ra, ôm trong lòng đứa bé mới sinh được quấn trong tã lót. Khuôn mặt bé nhỏ phấn nộn của đứa trẻ thoáng hiện lên mơ hồ.
Tô lão hán thấy thế, khoé mắt lập tức rộ lên những nếp nhăn vui sướng, hiểu rằng bà nhà mình đang nhân lúc còn vắng người, bế đứa cháu gái cho ông nhìn một cái cho đỡ thèm.
Ánh mắt ông dán chặt vào khuôn mặt nhỏ xinh của đứa trẻ, vừa mừng vừa lưu luyến. Ông khẽ nói, “Trời lạnh lắm, mau buông rèm xuống đi, đừng để gió lùa vào, không tốt cho cháu. Ta nhìn trời tuyết thế này chẳng biết khi nào ngớt. Lát nữa ta phải ra ngoài quét sạch tuyết trên mái nhà, gia cố lại cửa sổ một chút… Mà này, bà ơi, ta để túi đựng tên ở đâu nhỉ?”
Tô lão phụ lập tức mặt lạnh như tiền, rèm cửa “xoạt” một tiếng kéo xuống, giọng lớn vọng ra từ sau tấm rèm, “Cái gì mà bao đựng tên, không có đâu!”
Ông già rồi, tay chân đã lụ khụ, còn mơ tưởng đến chuyện vác bao đựng tên vào núi săn bắn ư? Thời tiết thế này, ngay cả đám thanh niên cường tráng cũng chẳng dám mò vào núi!
“...”
Tô lão hán không dám cãi một lời, chỉ đành ngượng ngùng vuốt mũi rồi lui ra ngoài. Ông lục lọi tìm chiếc chổi tre, ra sân quét dọn tuyết.
Còn “Yêu bảo” thì lắng nghe mọi thứ trong im lặng. Nàng chỉ khẽ chép miệng rồi từ từ nhắm mắt ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm nhẹ của gạo.
Nhưng tay hắn vừa chạm đến mép rèm thì từ trong phòng, một bàn tay tinh chuẩn đã đấm mạnh vào mu bàn tay hắn.
“Bốp!” Một tiếng, mu bàn tay lập tức đỏ rát.
Tô Đại đứng im, “…Nương thật chẳng nể tình chút nào.”
“Nhìn cái gì mà nhìn? Hôm nay lạnh đến mức chó còn chẳng thò ra khỏi ổ, ngươi mà xốc rèm lên thì gió lạnh ùa vào, đứa bé vừa sinh có thể chịu nổi phong hàn sao? Đây có phải lần đầu ngươi làm cha đâu, sao còn ngơ ngẩn chẳng hiểu chuyện thế hả?” Lão phụ vừa mắng vừa hối thúc, giọng mắng chửi vẫn đầy uy lực, “Lăn ra nhà bếp, đào một ít gạo trong lu ra, nấu chút nước cơm cho yêu bảo ăn trước đã!”
Dừng một chút, bà lại dặn tiếp, “Lão Nhị, bắt con gà mái già trong chuồng làm thịt đi, hầm lấy nồi canh gà mang đến đây!”
Lời lão phụ vừa dứt, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Nguyệt Lan đã vội vàng giãy giụa ngồi dậy, lo lắng nói, “Nương, chỉ cần nấu chút nước cơm cho yêu bảo là được rồi. Gà mái già thì cứ để lại, chờ thời tiết ấm lên, nó còn đẻ trứng được mà…”
Lời còn chưa nói xong, lão phụ đã trừng mắt nhìn qua, “Ta làm chủ trong nhà hay ngươi làm chủ? Con gà mái già ấy nửa tháng nay chẳng đẻ được quả trứng nào, giữ lại chỉ tốn cơm gạo!”
Thấy bà bà nổi giận, Tô Nhị tức phụ liền lặng lẽ kéo cánh tay Lưu Nguyệt Lan, ý bảo nàng đừng nói thêm. Chị em dâu hai người thường lo liệu việc bếp núc, rõ hơn ai hết tình cảnh trong nhà. Lu gạo đã gần cạn, chỉ còn đủ cho một bữa nữa. Con gà mái già ấy, thực ra là vật có giá trị nhất còn sống trong nhà.
Bà bà nói vậy chẳng qua chỉ tìm cớ để bồi bổ cho con dâu cả mà thôi. Vừa mới sinh con, nếu không có thứ gì bổ thân, sức khỏe của mẹ suy yếu, đứa bé cũng chẳng có sữa mà bú, cả mẹ lẫn con sẽ đói khổ mà thôi.
Lưu Nguyệt Lan nghe vậy, mắt rưng rưng đỏ hoe, không nói thêm gì nữa, trong lòng thầm hiểu ra tấm lòng của bà bà.
Ngoài cửa, Tô Đại cũng lặng lẽ lau khóe mắt. Sau niềm vui khi được làm cha, là sự lo lắng chua xót cho cuộc sống thiếu thốn trước mắt.
Thấy vậy, Tô Nhị vỗ mạnh lên vai anh trai, “Lúc này đừng có tỏ ra yếu đuối nữa! Ta đi bắt gà cho!”
Tô Đại lau nước mắt, dẫn theo ba đứa nhỏ đi về phía nhà bếp, “Được, ta sẽ nấu nước!”
Việc tức phụ bình an sinh nở là chuyện vui mừng, nhưng thời khắc này không thể làm ra vẻ yếu đuối. Sinh nở là cửa ải đầu tiên, nhưng cửa ải thứ hai – giữ cả nhà qua mùa đông khắc nghiệt – vẫn còn rất khó khăn phía trước.
Tô lão hán đứng chắp tay sau lưng bên ngoài rèm, đợi khi bọn trẻ rời đi hết mới thở dài một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết vẫn rơi dày đặc, lòng không khỏi nặng nề.
“Còn đứng đây làm gì?” Rèm cửa khẽ nhấc lên một góc, lão phụ thò đầu ra, ôm trong lòng đứa bé mới sinh được quấn trong tã lót. Khuôn mặt bé nhỏ phấn nộn của đứa trẻ thoáng hiện lên mơ hồ.
Tô lão hán thấy thế, khoé mắt lập tức rộ lên những nếp nhăn vui sướng, hiểu rằng bà nhà mình đang nhân lúc còn vắng người, bế đứa cháu gái cho ông nhìn một cái cho đỡ thèm.
Ánh mắt ông dán chặt vào khuôn mặt nhỏ xinh của đứa trẻ, vừa mừng vừa lưu luyến. Ông khẽ nói, “Trời lạnh lắm, mau buông rèm xuống đi, đừng để gió lùa vào, không tốt cho cháu. Ta nhìn trời tuyết thế này chẳng biết khi nào ngớt. Lát nữa ta phải ra ngoài quét sạch tuyết trên mái nhà, gia cố lại cửa sổ một chút… Mà này, bà ơi, ta để túi đựng tên ở đâu nhỉ?”
Tô lão phụ lập tức mặt lạnh như tiền, rèm cửa “xoạt” một tiếng kéo xuống, giọng lớn vọng ra từ sau tấm rèm, “Cái gì mà bao đựng tên, không có đâu!”
Ông già rồi, tay chân đã lụ khụ, còn mơ tưởng đến chuyện vác bao đựng tên vào núi săn bắn ư? Thời tiết thế này, ngay cả đám thanh niên cường tráng cũng chẳng dám mò vào núi!
“...”
Tô lão hán không dám cãi một lời, chỉ đành ngượng ngùng vuốt mũi rồi lui ra ngoài. Ông lục lọi tìm chiếc chổi tre, ra sân quét dọn tuyết.
Còn “Yêu bảo” thì lắng nghe mọi thứ trong im lặng. Nàng chỉ khẽ chép miệng rồi từ từ nhắm mắt ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm nhẹ của gạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro