Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 3
2024-11-25 20:19:51
Anh bước vào sảnh thấy Khương Noãn đang nằm gục trên sofa.
Ba năm không gặp, cô lại học được cách uống rượu sao?
Cố Đình Hiên thờ ơ liếc nhìn Khương Noãn rồi đi lên lầu hai, tắm rửa xong trở về thì tài xế vừa mua thuốc giải rượu quay lại, “Tiên sinh, đây là thuốc giải rượu cho phu nhân.”
“Lão Hồ, ông tan làm đi.”
Cố Đình Hiên nhét thuốc vào miệng Khương Noãn, ra lệnh: “Khương Noãn, dậy uống thuốc.”
Khương Noãn đứng dậy nuốt thuốc, uống một ngụm nước.
Vì uống quá vội nên bị sặc nước ho liên tục vài tiếng.
Trong cơn mơ màng, cô dường như nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Đình Hiên.
Cô chọc chọc vào vị trí trái tim anh, “Cố Đình Hiên, anh có phải là không có tim không?”
Cô loạng choạng muốn níu lấy Cố Đình Hiên, nhưng phát hiện anh cũng đang lảo đảo.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô lao về phía trước đè Cố Đình Hiên xuống dưới thân.
Bất chợt một bầu không khí ái muội lan tỏa trong không gian.
Khương Noãn nhìn người đàn ông mình đã thích bảy năm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mày tuấn tú của anh, lướt qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm.
Cô dường như nghe thấy tiếng thở dồn dập, thậm chí còn thấy yết hầu anh chuyển động không ngừng.
Anh lại dám quyến rũ cô!
Không thể nào!
Gã đàn ông đáng nguyền rủa này!
“Cố Đình Hiên, anh đã thành công trong việc quyến rũ tôi rồi!”
Khương Noãn mím môi, chậm rãi tiến gần đến bờ môi mỏng của anh, nhưng ngay khi nụ hôn sắp chạm xuống, cô lại dừng lại.
“Hu hu hu...”
“Tôi còn chưa từng chạm vào anh, vậy mà anh đã không còn trong sạch.”
“Cố Đình Hiên là kẻ xấu, tất cả các người đều là kẻ xấu, tôi không cần các người.”
Cố Đình Hiên nhíu mày, anh không trong sạch chỗ nào?
Anh chống hai tay nâng Khương Noãn lên, đẩy cô sang một bên vào trong lòng ghế sofa.
Khương Noãn chỉ nhìn thấy một bóng hình mờ ảo ngày càng xa dần, cô nói muốn ly hôn thì không thể nào còn vương vấn nữa.
Cố Đình Hiên vắt khăn mặt đang định lau mặt cho cô thì nghe thấy cô lẩm bẩm, “Đàn anh, anh đưa em đi được không?”
Cố Đình Hiên khựng lại, ném thẳng khăn mặt vào người Khương Noãn rồi lạnh lùng quay người bỏ đi.
Anh bực bội giật cà vạt trở về phòng xả nước lạnh tắm rửa, sau đó lập tức soạn tin nhắn: [Hạ Minh, tiếp tục điều tra chân tướng vụ tai nạn xe hơi của tôi ba năm trước.]
[Vâng, giám đốc Cố.]
[Người cứu tôi rốt cuộc có phải là Tô Vãn Tình hay không?]
[Tôi sẽ tiếp tục điều tra.]
Cố Đình Hiên mở ngăn kéo ra, nhìn thấy chiếc kẹp tóc kẻ caro màu đỏ.
Năm đó nếu không có chủ nhân của chiếc kẹp tóc này thì có lẽ anh đã không còn trên đời.
Sáng hôm sau, Khương Noãn tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ.
Tối qua hình như cô đã say, sau đó... Cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Chẳng lẽ là Trình Lộ Lộ đưa cô về sao?
Nhưng nhìn thấy chiếc áo vest nằm trên sàn nhà, trong cơn mơ màng hình như cô thấy Cố Đình Hiên?
Không thể nào!
Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên!
Cô không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Khương Noãn trở về phòng ngủ chính bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân.
Thực ra cô cũng chỉ sống ở đây hơn nửa năm, sau khi anh rời đi cô cũng ra nước ngoài du học.
Lần này cô tốt nghiệp trở về, trước tiên vào làm ở Thịnh Hằng, chỉ mong sau này có thể gặp anh ở nơi làm việc.
Không ngờ anh vừa trở về lại mang theo cả bạch nguyệt quang.
Ba năm không gặp, cô lại học được cách uống rượu sao?
Cố Đình Hiên thờ ơ liếc nhìn Khương Noãn rồi đi lên lầu hai, tắm rửa xong trở về thì tài xế vừa mua thuốc giải rượu quay lại, “Tiên sinh, đây là thuốc giải rượu cho phu nhân.”
“Lão Hồ, ông tan làm đi.”
Cố Đình Hiên nhét thuốc vào miệng Khương Noãn, ra lệnh: “Khương Noãn, dậy uống thuốc.”
Khương Noãn đứng dậy nuốt thuốc, uống một ngụm nước.
Vì uống quá vội nên bị sặc nước ho liên tục vài tiếng.
Trong cơn mơ màng, cô dường như nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Đình Hiên.
Cô chọc chọc vào vị trí trái tim anh, “Cố Đình Hiên, anh có phải là không có tim không?”
Cô loạng choạng muốn níu lấy Cố Đình Hiên, nhưng phát hiện anh cũng đang lảo đảo.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô lao về phía trước đè Cố Đình Hiên xuống dưới thân.
Bất chợt một bầu không khí ái muội lan tỏa trong không gian.
Khương Noãn nhìn người đàn ông mình đã thích bảy năm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mày tuấn tú của anh, lướt qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm.
Cô dường như nghe thấy tiếng thở dồn dập, thậm chí còn thấy yết hầu anh chuyển động không ngừng.
Anh lại dám quyến rũ cô!
Không thể nào!
Gã đàn ông đáng nguyền rủa này!
“Cố Đình Hiên, anh đã thành công trong việc quyến rũ tôi rồi!”
Khương Noãn mím môi, chậm rãi tiến gần đến bờ môi mỏng của anh, nhưng ngay khi nụ hôn sắp chạm xuống, cô lại dừng lại.
“Hu hu hu...”
“Tôi còn chưa từng chạm vào anh, vậy mà anh đã không còn trong sạch.”
“Cố Đình Hiên là kẻ xấu, tất cả các người đều là kẻ xấu, tôi không cần các người.”
Cố Đình Hiên nhíu mày, anh không trong sạch chỗ nào?
Anh chống hai tay nâng Khương Noãn lên, đẩy cô sang một bên vào trong lòng ghế sofa.
Khương Noãn chỉ nhìn thấy một bóng hình mờ ảo ngày càng xa dần, cô nói muốn ly hôn thì không thể nào còn vương vấn nữa.
Cố Đình Hiên vắt khăn mặt đang định lau mặt cho cô thì nghe thấy cô lẩm bẩm, “Đàn anh, anh đưa em đi được không?”
Cố Đình Hiên khựng lại, ném thẳng khăn mặt vào người Khương Noãn rồi lạnh lùng quay người bỏ đi.
Anh bực bội giật cà vạt trở về phòng xả nước lạnh tắm rửa, sau đó lập tức soạn tin nhắn: [Hạ Minh, tiếp tục điều tra chân tướng vụ tai nạn xe hơi của tôi ba năm trước.]
[Vâng, giám đốc Cố.]
[Người cứu tôi rốt cuộc có phải là Tô Vãn Tình hay không?]
[Tôi sẽ tiếp tục điều tra.]
Cố Đình Hiên mở ngăn kéo ra, nhìn thấy chiếc kẹp tóc kẻ caro màu đỏ.
Năm đó nếu không có chủ nhân của chiếc kẹp tóc này thì có lẽ anh đã không còn trên đời.
Sáng hôm sau, Khương Noãn tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ.
Tối qua hình như cô đã say, sau đó... Cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Chẳng lẽ là Trình Lộ Lộ đưa cô về sao?
Nhưng nhìn thấy chiếc áo vest nằm trên sàn nhà, trong cơn mơ màng hình như cô thấy Cố Đình Hiên?
Không thể nào!
Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên!
Cô không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Khương Noãn trở về phòng ngủ chính bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân.
Thực ra cô cũng chỉ sống ở đây hơn nửa năm, sau khi anh rời đi cô cũng ra nước ngoài du học.
Lần này cô tốt nghiệp trở về, trước tiên vào làm ở Thịnh Hằng, chỉ mong sau này có thể gặp anh ở nơi làm việc.
Không ngờ anh vừa trở về lại mang theo cả bạch nguyệt quang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro