Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 4
2024-11-25 20:19:51
Cô lấy tờ đơn ly hôn từ trong ngăn kéo, tay run run vài cái rồi kiên quyết ký tên mình vào, sau đó xách vali rời đi.
Vừa xuống đến dưới lầu lại thấy Cố Đình Hiên xách theo mấy hộp thức ăn trở về.
Trong khoảnh khắc đó, cô bối rối vô cùng.
Cố Đình Hiên thấy cô xách vali thì ánh mắt tối sầm lại, bàn tay nắm túi đồ ăn vô thức siết chặt.
Anh kìm nén cảm xúc, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Khương Noãn, coi như cô còn chút lương tâm, bà nội đang nằm viện là cô đã vội đi chăm sóc.”
Cái gì!
Ánh mắt Khương Noãn thoáng chút kinh ngạc, khóe miệng mấp máy, “Anh đưa tôi địa chỉ của bà.”
Cô vừa mới kéo vali hành lý đến cửa thì nghe thấy tiếng tài xế Hồ vọng ra, “Tiên sinh, xe đã sẵn sàng.”
“Ông đưa cô ấy đi trước đi, tôi sẽ theo sau.”
Khương Noãn vừa đến bệnh viện đã thấy bà cụ nằm truyền dịch, sắc mặt nhợt nhạt.
“Bà nội, bà sao vậy ạ?”
“Người già rồi thì nhiều bệnh thôi.”
“Để con bắt mạch cho bà.”
Tay cô đặt lên mạch của bà cụ, cảm nhận thấy mạch đập yếu hơn rất nhiều, “Bà noioj, khi nào xuất viện con sẽ kê cho bà vài thang thuốc, bà uống để điều trị nhé.”
“Cảm ơn con, Noãn Noãn hiếu thảo quá.”
Lúc này giọng nói mỉa mai của Cố Đình Dục vang lên ở cửa, “Hừ! Cô kê thuốc? Tôi xem cô muốn đầu độc bà tôi thì có.”
Bà cụ nghiêm giọng quát, “A Dục, con không được nói chị dâu con như vậy.”
“Bà à, chị dâu con chỉ có thể là Tô Vãn Tình, những người khác không xứng.”
“Ba năm trước nếu không phải cô ta gây khó dễ thì Vãn Tình đã không phải sang nước C.”
Bà cụ cao giọng, “Đủ rồi, A Dục.”
Cố Đình Dục đành ngậm miệng, “Thôi được rồi, con không nói nữa, con đi làm đây.”
Bà cụ sợ Khương Noãn buồn lòng nên giải thích, “Noãn Noãn, con đừng để bụng lời A Dục nói, bà chỉ công nhận mình con là cháu dâu thôi.”
“Chuyến này A Hiên và Vãn Tình cùng về chỉ là trùng hợp, con đừng nghĩ nhiều.”
Khương Noãn lắc đầu, “Bà nội, con không sao đâu ạ.”
Bà cụ cố ý làm mặt nghiêm, “Nếu không sao thì con mang hành lý đến đây làm gì?”
Khương Noãn kéo ghế ngồi xuống trước mặt bà cụ, “Bà nội, hôm nay và ngày mai con được nghỉ làm nên đến chăm sóc bà hai ngày, vì vậy con mới mang hành lý theo.”
“Con thật sự không phải vì A Đình sao?”
Khương Noãn lắc đầu, “Đương nhiên là không rồi.”
Ngay sau đó cô lập tức chuyển chủ đề, “Bà nội, sáng nay bà muốn ăn gì để con đi mua.”
“Bà ăn rồi, con tự mua cho mình đi.”
Khương Noãn mua đồ ăn sáng xong, đang đi về phòng bệnh thì bị Cố Đình Hiên kéo tay lại.
“Khương Noãn, cô giỏi lắm, cô dám đến mách lẻo với bà nội?”
Khương Noãn cảm thấy khó hiểu, liếc mắt nhìn Cố Đình Hiên.
“Cố Đình Hiên, anh bị làm sao vậy? Anh thấy tôi mách lẻo ở chỗ nào?”
Cố Đình Hiên khẽ hừ một tiếng, “Cô đâu phải chưa từng làm, thêm chuyện này nữa cũng chẳng sao.”
Khương Noãn chỉ thấy buồn cười, hóa ra trong lòng Cố Đình Hiên cô là một người đầy mưu mô.
Dù sao cũng sắp ly hôn rồi, cô không muốn nhẫn nhịn như vậy nữa, dứt khoát gọi điện cho Tần Đức Hinh: “Mẹ.”
“Noãn Noãn, có chuyện gì vậy con?”
“Cố Đình Hiên vừa về đã bắt nạt con, mẹ phải bênh vực con đấy.”
Ngay sau đó điện thoại của cô đã bị Cố Đình Hiên giật mất.
“Khương Noãn, cô cố ý phải không?”
Khương Noãn bật dậy, cố gắng với lấy vài lần nhưng không thể chạm tới điện thoại, đành bỏ cuộc.
Vừa xuống đến dưới lầu lại thấy Cố Đình Hiên xách theo mấy hộp thức ăn trở về.
Trong khoảnh khắc đó, cô bối rối vô cùng.
Cố Đình Hiên thấy cô xách vali thì ánh mắt tối sầm lại, bàn tay nắm túi đồ ăn vô thức siết chặt.
Anh kìm nén cảm xúc, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Khương Noãn, coi như cô còn chút lương tâm, bà nội đang nằm viện là cô đã vội đi chăm sóc.”
Cái gì!
Ánh mắt Khương Noãn thoáng chút kinh ngạc, khóe miệng mấp máy, “Anh đưa tôi địa chỉ của bà.”
Cô vừa mới kéo vali hành lý đến cửa thì nghe thấy tiếng tài xế Hồ vọng ra, “Tiên sinh, xe đã sẵn sàng.”
“Ông đưa cô ấy đi trước đi, tôi sẽ theo sau.”
Khương Noãn vừa đến bệnh viện đã thấy bà cụ nằm truyền dịch, sắc mặt nhợt nhạt.
“Bà nội, bà sao vậy ạ?”
“Người già rồi thì nhiều bệnh thôi.”
“Để con bắt mạch cho bà.”
Tay cô đặt lên mạch của bà cụ, cảm nhận thấy mạch đập yếu hơn rất nhiều, “Bà noioj, khi nào xuất viện con sẽ kê cho bà vài thang thuốc, bà uống để điều trị nhé.”
“Cảm ơn con, Noãn Noãn hiếu thảo quá.”
Lúc này giọng nói mỉa mai của Cố Đình Dục vang lên ở cửa, “Hừ! Cô kê thuốc? Tôi xem cô muốn đầu độc bà tôi thì có.”
Bà cụ nghiêm giọng quát, “A Dục, con không được nói chị dâu con như vậy.”
“Bà à, chị dâu con chỉ có thể là Tô Vãn Tình, những người khác không xứng.”
“Ba năm trước nếu không phải cô ta gây khó dễ thì Vãn Tình đã không phải sang nước C.”
Bà cụ cao giọng, “Đủ rồi, A Dục.”
Cố Đình Dục đành ngậm miệng, “Thôi được rồi, con không nói nữa, con đi làm đây.”
Bà cụ sợ Khương Noãn buồn lòng nên giải thích, “Noãn Noãn, con đừng để bụng lời A Dục nói, bà chỉ công nhận mình con là cháu dâu thôi.”
“Chuyến này A Hiên và Vãn Tình cùng về chỉ là trùng hợp, con đừng nghĩ nhiều.”
Khương Noãn lắc đầu, “Bà nội, con không sao đâu ạ.”
Bà cụ cố ý làm mặt nghiêm, “Nếu không sao thì con mang hành lý đến đây làm gì?”
Khương Noãn kéo ghế ngồi xuống trước mặt bà cụ, “Bà nội, hôm nay và ngày mai con được nghỉ làm nên đến chăm sóc bà hai ngày, vì vậy con mới mang hành lý theo.”
“Con thật sự không phải vì A Đình sao?”
Khương Noãn lắc đầu, “Đương nhiên là không rồi.”
Ngay sau đó cô lập tức chuyển chủ đề, “Bà nội, sáng nay bà muốn ăn gì để con đi mua.”
“Bà ăn rồi, con tự mua cho mình đi.”
Khương Noãn mua đồ ăn sáng xong, đang đi về phòng bệnh thì bị Cố Đình Hiên kéo tay lại.
“Khương Noãn, cô giỏi lắm, cô dám đến mách lẻo với bà nội?”
Khương Noãn cảm thấy khó hiểu, liếc mắt nhìn Cố Đình Hiên.
“Cố Đình Hiên, anh bị làm sao vậy? Anh thấy tôi mách lẻo ở chỗ nào?”
Cố Đình Hiên khẽ hừ một tiếng, “Cô đâu phải chưa từng làm, thêm chuyện này nữa cũng chẳng sao.”
Khương Noãn chỉ thấy buồn cười, hóa ra trong lòng Cố Đình Hiên cô là một người đầy mưu mô.
Dù sao cũng sắp ly hôn rồi, cô không muốn nhẫn nhịn như vậy nữa, dứt khoát gọi điện cho Tần Đức Hinh: “Mẹ.”
“Noãn Noãn, có chuyện gì vậy con?”
“Cố Đình Hiên vừa về đã bắt nạt con, mẹ phải bênh vực con đấy.”
Ngay sau đó điện thoại của cô đã bị Cố Đình Hiên giật mất.
“Khương Noãn, cô cố ý phải không?”
Khương Noãn bật dậy, cố gắng với lấy vài lần nhưng không thể chạm tới điện thoại, đành bỏ cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro