Lê Tổng Thả Tôi Ra!

Bất ngờ(1)

2024-12-30 12:14:06

Khả Hân sau khi phẫu thuật cũng đã tỉnh lại, ba mẹ Trịnh vẫn chưa kể cho cô nghe về việc Thành Xuyên đã đến đây và là người đưa cô vào bệnh viện. Cô tỉnh dậy nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh, chân lại băng bó và không thể cử động được có chút bất ngờ.

- Con tỉnh rồi sao? Trong người sao rồi con?

- Con muốn đi vệ sinh... nhưng mà chân...

- Để mẹ đi gọi y tá đến giúp!

Mẹ Trịnh đi ra ngoài, anh chị của Khả Hân cũng vào thăm, mang theo trái cây vào cho cô, nhìn Khả Hân nằm trên giường đáng thương đến lạ. Bình thường chạy nhảy tung tăng, hôm nay lại nằm một chỗ muốn đi đâu cũng phải dùng đến xe lăn. Ba mẹ và anh chị của cô bỗng đau lòng kinh khủng.

Y tá đi đến đỡ cô vào trong nhà vệ sinh, sau đó lại để cô ngồi trên xe lăn một lát. Bệnh viện lớn có khác, y tá đến chăm sóc và giúp đỡ tận tình. Chị dâu của cô ngồi bên cạnh đút cháo cho cô và nhỏ nhẹ hỏi thăm

- Khả Hân...em thấy trong người đã khỏe hơn chưa?

- Dạ cũng tạm...

- Thời gian này em hạn chế đi lại...nên có chút bất tiện, ít hôm nữa chị mang sách lên cho em giải sầu nha!

- Dạ được! Em còn phải nằm ở đây bao lâu vậy chị?

- Chắc là đến khi vết thương và phần xương ổn lại!

- Trung tâm hội nghị đó đúng là làm việc tấc trách mà...ảnh hưởng đến công việc của em!

- Không sao mà...!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khả Hân lại ăn cháo và cảm thấy trong lòng như nặng trĩu, cô bỗng nhớ Thành Xuyên nhưng nhìn lại tình trạng hiện tại nếu để anh ấy nhìn thấy thì sẽ tệ lắm. Nhìn Khả Hân bây giờ trong khác gì người tàn tật đâu chứ!

* Phía nhà Thành Xuyên*

Thành Xuyên đêm qua từ bệnh viện về nhà rất muộn, sáng nay anh cũng không đến công ty. Ba Lê nhìn thấy gương mặt của anh sáng nay tuy căng thẳng nhưng có phần tươi tỉnh hơn mấy hôm trước. Chắc hẳn là có chuyện gì đó khiến Thành Xuyên hài lòng nên mới vậy...

- Hôm nay con sao vậy? Có chuyện gì sao?

- Có một vài chuyện...ba à nếu như bây giờ con quay lại với Khả Hân thì sao ạ?

Mẹ Lê từ phòng bếp nói vọng lên bằng giọng vui mừng

- Nếu được vậy thì tốt quá! Con bé đồng ý là được! Việc này mẹ ủng hộ!

Ba Lê cũng nói thêm vài câu

- Hai đứa gặp lại nhau sao?

- Ba...chuyện này nói ra dài lắm...nhưng bây giờ Khả Hân đang nằm viện, việc này là do trung tâm hội nghị kia làm ăn tấc trách nên mới vậy! Ảnh hưởng công ty mình và cả em ấy!

- Nằm viện sao? Sao lại có chuyện này chứ?

Thành Xuyên kể lại đầu đuôi mọi việc xảy ra hôm đó và nói cả dự định tối nay sẽ vào chăm sóc Khả Hân cho ba Lê nghe. Ông cũng hiểu được tường tận câu chuyện nên đồng ý với cách làm của Thành Xuyên. Những ngày sắp tới sáng anh sẽ làm việc ở công ty, tối sẽ vào chăm sóc Khả Hân ở bệnh viện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tối mẹ sẽ nấu thêm mấy món ngon để con mang vào cho Khả Hân... tội nghiệp con bé! Tự nhiên lại bị như vậy!

- Vậy con phiền mẹ rồi! Nhà em ấy cũng ít người, con vào chăm sóc em ấy cũng tốt vừa là trách nhiệm cũng có thế vung đắp lại tình cảm trước đây!

- Lần này nhất định không được bỏ lỡ nữa! Nếu con bỏ lỡ nữa, mẹ sẽ không tha cho con!

- Mẹ...Khả Hân chưa về làm dâu mẹ đã bênh như vậy! Có khi sau này con ra rìa không?

- Không cần sau này đâu!

Mẹ Lê nói rồi đứng dậy đi đến tủ lạnh nhìn xem còn gì, bà định đi chợ mua thêm thức ăn để tối nấu cho Khả Hân vài món ngon. Thành Xuyên đang nghĩ có phải mình thật sự đã bị mẹ cho ra rìa rồi không? Trước giờ mẹ chưa lo cho anh như thế, cũng chưa nhẹ nhàng với ba như vậy! Trong mắt anh lúc này mọi thứ khó hiểu vô cùng,

19 giờ, sau khi ăn xong cơm tối, Thành Xuyên lên phòng tắm rửa và thay quần áo. Anh mang tâm trạng hào hứng đó đi vào phòng tắm, cởi chiếc áo phông để lộ cơ thể săn chắc, nước từ vòi sen chảy xuống từng giọt đua nhau trên làn da trắng cùng mái tóc ướt sũng khiến anh quyến rũ đến lạ.

Bước ra khỏi phòng tắm, anh mặc chiếc áo choàng đi đến tủ quần áo lựa lấy một chiếc quần Âu ống suông với chiếc áo Polo màu xám để mặc vào rồi sấy khô mái tóc. Anh đi xuống nhà đã thấy mẹ để sẵn một cà-mên thức ăn được bọc trong túi giữ nhiệt kỹ lưỡng, bên cạnh còn có cả một túi trái cây. Mẹ anh dặn dò vài điều trước khi đi

- Mẹ dùng cà-mên có thể hăm nóng thức ăn nhưng để trong túi giữ nhiệt để con không vụng về làm đổ, có cả trái cây nhớ gọt cho con bé!

- Tôi thấy bà đang lo cho Khả Hân hơn thằng con mình rồi đó!

- Ông im đi! Nếu không phải thằng con trời đày của mình làm con bé buồn rồi muốn quen lại thì tôi đã không tốn công như thế, hơn nữa tôi đã thích con bé làm con dâu mình từ lâu! Ông đừng cản tôi!

Thành Xuyên đứng bên cạnh chỉ biết cười, ba Lê cũng thế...thật sự mà nói mẹ anh rất thích con gái nhưng chỉ sinh một mình anh, vì vậy nên khi biết Khả Hân mẹ anh đã rất quý cô.

Thành Xuyên leo lên chiếc Audi màu trắng của mình rồi rời khỏi nhà, trong lòng anh mang đầy tâm trạng vừa háo hức lại cũng lo sợ khi Khả Hân nhìn thấy anh sẽ tránh né. Nhưng lần này anh đã quyết sẽ yêu lại Khả Hân một lần nữa bằng mọi giá nên dù có ra sao anh cũng không bỏ cuộc!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lê Tổng Thả Tôi Ra!

Số ký tự: 0