Lê Tổng Thả Tôi Ra!

Gương vỡ lại là...

2024-12-30 12:14:06

Sau buổi nói chuyện đêm qua, Thành Xuyên như gỡ được tảng đá nặng trong lòng mình bấy lâu nay, có lẽ những điều anh cần làm bây giờ chính là điều hành tập đoàn thật tốt và khôi phục lại mọi thứ như trước đây. Khả Hân cũng đã lấy lại nụ cười tươi như ánh ban mai của ngày trước, cô chỉ mong bản thân bình phục thật nhanh để quay lại trường học để hoàn thành những môn còn lại và tốt nghiệp.

Hôm nay, Tiểu My và Thanh Yến cũng đến thăm Khả Hân, hơn nửa tháng điều trị trong bệnh viện cô thật sự rất buồn chán. Hai người họ đến thăm mang theo vài món ăn vặt mà cô thích, ba người cười nói rôm rả

- Khả Hân...hôm nay chân đã đỡ đau chưa? Sao mà xui xẻo như vậy chứ?

- Đã đỡ hơn rồi! Ít hôm nữa mình lại đi lại tung tăng cho xem! Khi đó, chúng ta cùng đi cà phê có được không?

- Được đó! Mà nè, bác sĩ có nói khi nào cậu được ra viện không?

- Hình như còn 2 tuần nữa thì phải! Nhưng mà vẫn phải tập đi nhiều hơn!

- Haizzzz...Thanh Yến, cậu xem...mèo nhỏ của chúng ta bình thường yếu đuối như thế vậy mà bây giờ chân đau cũng không nhăn mặt cau mày! Có phải là đã trưởng thành rồi không?

- Đáng khen rồi...Tiểu My, mèo nhỏ đáng khen, đáng vinh danh như thế nhất định sẽ mau khỏe lại thôi!

Ba người cười nói rôm rả, phía cửa phòng đã có người đẩy cửa đi vào, gương mặt hớn hở tay xách nào là gà rán nào là trà sữa mà lên tiếng

- Heo nhỏ...nhìn xem anh mang gì cho em...

Thành Xuyên đi vào trong nhìn thấy Tiểu My và Thanh Yến đang ngồi bênh cạnh Khả Hân, tiếng cười nói ban nãy cũng im bặc đi, bầu không khí ngại ngùng bao trùm cả phòng bệnh. Thành Xuyên đứng hình mất vài giây, Thanh Yến liền quay sang nhìn Tiểu My, rồi thỏ thẻ hỏi Khả Hân

- Cậu và anh Xuyên...hai người...?

Khả Hân đỏ mặt cười hì hì rồi gãi đầu, mặt của Thành Xuyên cũng đỏ như cà chưa chín

- Thanh Yến, Tiểu My...là như vậy đó...!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai cô bạn như đã hiểu ra được điều gì nên gật đầu rồi cáo từ ra về

- À...bọn tớ hiểu rồi! Cũng đã trễ nên bọn tớ phải về rồi! Hẹn cậu hôm khác bọn mình gặp nhau!

- Bye bye!

Hai cô bạn rời đi cũng không ngần ngại nói với Thành Xuyên

- Anh Xuyên...mèo nhỏ nhà bọn em giao lại cho anh! Nếu bọn em biết anh bắt nạt bạn ấy thì đừng trách bọn em!

- Được được! Không bắt nạt cô ấy!

Hai cô bạn rời đi, Khả Hân vẫn không nhịn được cười khi nhìn vẻ mặt lúng túng của Thành Xuyên, anh cũng đi vào trong rồi để thức ăn lên bàn. Khả Hân vẫn ngồi trên giường, đang với lấy đôi nạn bên cạnh giường định bụng sẽ chống để ngồi xuống xe lăn, dáng vẻ khó nhọc nhưng cũng không thê thảm đến đáng thương

- Ể...em ngồi yên đó!

Thành Xuyên vội chạy đến bế cô đặt lên xe lăn rồi đẩy đến bàn với mùi gà rán thoang thoảng.

- Em có thể tự đi được!

- Có anh ở đây...không cần phải tự làm!

Thành Xuyên mở hộp gà trên bàn, chuẩn bị cả sốt chấm, ghim cả ống hút vào ly trà sữa cho cả hai, Khả Hân nhìn thấy lại thích thú vì từ ngày nằm viện đến nay không được ăn những món này

- Cùng ăn thôi! Miếng này cho em!

- Aww...thơm thật! Gà rán là tuyệt nhất!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ăn chậm thôi! Còn rất nhiều!

- Anh cũng ăn đi!

- Được!

Cả hai cùng ngồi ăn gà, uống trà sữa vui vẻ như chưa từng có cuộc chia ly nào, Thành Xuyên chợt nhớ đến hôm nay bác sĩ đến kiểm tra tình trạng chân của cô nên hỏi

- Hôm nay, bác sĩ đến kiểm tra chân của em đã ổn hay chưa?

- Đã ổn hơn nhưng vẫn phải tập đi, nếu không cơ chân sẽ bị teo mất!

- Tập đi sao? Nếu vậy em phải cẩn thận, nếu không sẽ làm cho vết thương nặng thêm!

- Vâng! Những ngày tới khi tập đi sẽ có y tá đến giúp em, anh đừng lo quá!

- Ừm! Hôm nay, chúng ta không ăn cơm nhà, mẹ anh có chút buồn! Nếu để mẹ biết chúng ta ăn gà rán như này mẹ sẽ la mất!

- Gà hôm nay rất ngon! Em sẽ không nói bác gái biết!

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện như vậy, không hay biết bên ngoài đã có một ánh mắt dõi theo từng hành động. Hành tung bí ẩn của người đàn ông kia hôm trước là ngoài khuông viên của bệnh viện, hôm nay là ở trước cửa phòng bệnh, chắc chắn là người của Thế Phong phái đến.

Thế Phong vẫn còn ở công ty, hắn ta lẻn lên phòng làm việc của Thành Xuyên muốn tìm thứ gì đó. Nhưng trời không độ hắn, cửa phòng làm việc của Thành Xuyên đã khoá từ lâu, thói quen của Thành Xuyên là khoá cửa phòng làm việc mỗi khi ra về và chìa khoá ấy chỉ có mình anh cầm. Thế Phong tìm mọi cách phá chốt cửa nhưng không được, hắn tức giận mà la lên

- Má nó...đến cái cửa cũng phản mình! Tức thật, cái tên nhãi này...phòng làm việc mà cũng khoá cửa sao?

Hắn bất lực nên đành bỏ cuộc, bấm thang máy trở xuống tầng hầm rồi lấy xe chạy về, trên đường về cũng không ngừng chửi thề vài tiếng. Hắn cứ nghĩ Thành Xuyên sẽ không khoá cửa phòng làm việc nhưng đâu ngờ được ổ khoá kia còn cần cả vân tay. Hồ sơ về cổ phần vẫn được lưu giữ trong phòng của Thành Xuyên, làm sao để có được cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lê Tổng Thả Tôi Ra!

Số ký tự: 0