Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 47

2024-10-17 14:37:14

Xe của anh Vũ từ từ dừng lại trước cửa khu nhà trọ.

Lúc này trời đã về chiều, ánh hoàng hôn cuối cùng còn sót lại ở cuối chân trời đang nhạt nhòa dần rồi biến mất.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác oi bức của đầu hè.

Chân vừa chạm đất được lúc, sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong xe với bên ngoài khiến tôi có chút choáng váng. Tuy không tới mức bị sốc nhiệt, nhưng sự chênh lệch này làm tôi thấy không thoải mái, muốn đóng cửa xe nhanh chút.

Nhưng Phan Mạnh Vũ chặn lại hành động của của tôi, anh chống tay lên cửa còn cặp mắt vẫn nhìn tôi với vẻ mặt tiếc nuối.

"Kỳ thực em không cần phải về đây, bố vẫn luôn mong ngóng gặp em từng ngày. Hay là, em nghe anh, theo anh về nhà gặp bố."

Tôi đeo túi xách lên vai, nhẹ nhàng từ chối:

"Em xin lỗi vì không thể theo anh về nhà ngay được. Đồ đạc cá nhân của em vẫn còn đây, ngày kia là cuối tuần em nhất định sẽ về mà."

Chắc anh sẽ hiểu hàm ý trong câu nói của tôi chứ?

Cái gì cũng cần có thời gian để tiếp nhận, đúng không?

"Không phải tại em cứng đầu à? Chỉ cần em muốn, anh sẽ công bố ngay thông tin em là con cháu họ Phan cho giới truyền thông biết."

Với khả năng của anh, tôi tin anh có thể làm được điều này một cách dễ dàng.

Nhưng tôi lại không thích thế, phô trương ra bên ngoài để làm gì cơ chứ? Cứ im hơi lặng tiếng mà làm không phải tốt hơn sao?

"Anh đừng làm vậy, anh biết là em chưa thể tiếp nhận được lượng thông tin khổng lồ này mà phải không? Xin anh đấy, cho em một thời gian để thích nghi...

Anh Vũ đặt ngón trỏ lên môi tôi, lắc đầu tỏ ý không muốn nghe mấy lời tôi từ chối.

"Được rồi, anh sẽ cho em một khoảng thời gian. Nhưng đừng lâu quá, bố chúng ta không thể chờ lâu thêm.

Nhu thuận gật đầu một cái, anh yên tâm thả tay ra. Cửa xe đóng lại, tôi nhìn chiếc xe rời đi mà thở dài.

Tôi biết anh rất vội, bố đang bệnh nặng như vậy sao không vội cho được. Tuy không biết ông ấy mắc bệnh gì, nhưng nghe anh kể cần đến máu của tôi để phẫu thuật hẳn là bệnh nghiêm trọng lắm.

Tôi cũng rất muốn nghe theo anh, trở về gặp người thân... nhưng, như đã nói ở trên, tôi cần thời gian để tiếp nhận sự thật.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mở cửa phòng đang khép hờ, người đáng lẽ ra ở bên trong là Yến Nhi không thấy đâu mà lại thấy một người không nên có mặt ở đây nhất, Âu Dương Thành.

"Sao anh biết nhà trọ của tôi?" Tôi căng thẳng hỏi. "Ai đưa cho anh chìa khóa nhà?"

Âu Dương Thành đang ngồi trên ghế từ tốn đứng lên, anh dùng chiều cao áp đảo tôi, đôi mắt ánh lên một tia sáng như ánh sao rồi chợt tắt trong đêm.

"Thế nào? Nghe giọng điệu của em có vẻ không chào đón tôi?"

Tôi cười khẩy. "Vui sao được khi nhà cửa của mình bị người ta xâm nhập bất hợp pháp?"

"Là đích thân bà chủ nhà trọ dẫn tôi đến, là đích thân bạn em đưa chìa khóa nhà cho tôi. Lý do này đã đủ chưa?"

Được! Rất tốt!

Cùng một lúc bị hai người phản bội, tâm tôi lạnh như tro tàn.

Xoay mặt ra hướng cửa, tôi nói: "Coi như anh thắng. Vậy nhà trọ này tôi không ở nữa, anh muốn làm gì mặc sức tùy anh"

Vừa nói hết câu, tôi liền đi nhanh ra ngoài hành lang nhỏ.

Nếu sớm biết thế này, đã vậy tôi nên nghe lời anh Vũ mới đúng. Giờ gọi anh ấy quay xe còn kịp không?

"Em thật to gan! Bây giờ cậy có nhà họ Phan chống lưng cho rồi, em tính chống đối tôi có phải không?" Cậy mình chân dài, Âu Dương Thành vươn chân dài dài đi tới rồi tóm lấy cổ tay tôi, ngăn không cho tôi rời khỏi đây.

Tôi lạnh mặt cười thách thức anh ta. "Phải thì sao? Anh làm gì được tôi?"

Đôi mắt màu hổ phách trở nên u ám hơn bao giờ hết, tôi còn nhìn thấy trên mặt anh đang dần méo mó vì tức giận. Thậm chí còn có gì đó gọi là nguy hiểm?

"Hòa Hảo, em hiểu rất rõ thủ đoạn của tôi mà"

Tôi bị câu nói trên làm cho thức tỉnh, vội vàng vung tay, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp đáng sợ này.

"Anh bỏ tôi ra, tôi... tôi không đi nữa!"

Gương mặt nam tính vặn vẹo trông rất đáng sợ khi tôi tỏ ra bài xích. Âu Dương Thành cười như không cười, anh ta nghiến răng, thuận thế kéo tôi vào lòng, hai cánh tay dài săn chắc dùng lực ôm ghì lấy tôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bây giờ mới biết sợ? Thời quan qua tôi chiều em hư rồi nhỉ? Có cần tôi giở một vài thủ đoạn cho nhớ tôi là kẻ như thế nào không?"

Tôi lắc đầu như trống bỏi. "Không cần đâu, anh cứ như bình thường đi!"

"Như bình thường? Thế nào là như bình thường? Nói tôi nghe xem!"

Lúc này, tôi mới ngộ ra rằng Âu Dương Thành đích mục sở thị là một kẻ điên!

Thời gian qua, anh ta chỉ là đang diễn cho tôi xem mà thôi!

Con người thật anh ta như thế nào, chẳng phải tôi đã biết rõ ngay từ đầu rồi hay sao?

Nghĩ tới đây, một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng. Cơ thể tôi, nó đang run lên bần bật vì quá sợ hãi.

Tôi phải làm gì bây giờ?

Đối diện với một kẻ điên từ trong trứng nước, giả vờ ngoan ngoãn có phải là biện pháp duy nhất?

Không đâu, tôi buồn bã nghĩ, không đời nào anh ta buông tha cho tôi đâu!

Nhìn ánh mắt điên cuồng của Âu Dương Thành là tôi hiểu rồi.

Thật xui xẻo làm sao khi tôi lỡ quay vào "ô mất lượt".

"Ha? Lúc nãy em còn mạnh miệng lắm kia mà, sao bây giờ im lặng như thóc trong bồ thế?"

Tôi "..."

Tôi còn có thể nói được gì anh ta? Muốn trách thì trách trời sinh đầu óc tôi không lanh lợi bằng người.

"Vậy... anh muốn thế nào? Nhà anh đã vào, chìa khóa anh cũng có... Tôi...

Vòng tay quấn quanh eo tôi càng siết chặt hơn trước, anh đỡ cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng trực diện vào mặt anh.

Âu Dương Thành nheo mắt, anh cong cong khóe môi nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.

"Em có sở thích dồn ép người khác vào đường cùng à? Đã biết còn cố hỏi?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0