Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Quả Phụ
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Cái gọi là, tân hôn yến nhĩ*, tiểu phu thê có thể đem giường lay động sắp sụp rồi.
(*)Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): Thời gian vừa kết hôn, lúc ngọt ngào, mặn nồng, âu yếm và vui vẻ nhất.
Nguyệt Đức nằm ở khuỷu tay Cố Hi Triết nói thầm, Cố Hi Triết ôm nàng cười, hỏi: “Học được từ đó ở đâu?”
Nguyệt Đức suy nghĩ thật lâu, “Quên mất rồi.”
Gần đây hai người thường xuyên lăn lộn ở trên giường. Nguyệt Đức đều mệt đứt hơi, phu quân vẫn tinh thần rạng rỡ.
Nguyệt Đức nghĩ không biết thân thể mình có bệnh, hay là phu quân có bệnh.
Mà Cố Hi Triết cũng đang quan sát Nguyệt Đức, thân thể nàng đã khôi phục rất nhiều, nhưng ký ức vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu.
Tối hôm qua cả phòng cảnh xuân kiều diễm, Nguyệt Đức mơ mơ màng màng thiếp đi, vừa ngủ liền ngủ đến giữa trưa mới tỉnh. Khi tỉnh lại, phu quân đã không còn nữa.
Nàng nhìn nhìn mẩu giấy nhỏ đặt dưới cục đá. Phu quân hẳn là đi huyện thành.
Ô Chước Chước nghĩ, hừ, chuyện hắn đi qua lại huyện thành với thủ phủ, thường xuyên lừa Nguyệt Đức. Sợ là không biết lại đi làm chuyện gì cho tiên môn.
Ăn cơm xong, Nguyệt Đức cùng Ô Chước Chước ngồi ở ghế mây dưới tàng cây, còn bày chút nước trà cùng dưa gang nhà trồng, gió thổi trong sơn thôn mát mẻ, một người một rùa thoải mái vui vẻ hưởng thụ.
Đầu ngõ rất xa truyền đến tin tức, Nguyên Vương Bình Thúc lại đi theo mấy hàng xóm thuật lại một vài sự tích trong huyện thành. Nói là nhi tử không đàng hoàng của Huyện lão gia, mã thượng phong chết ở kỹ viện.
Nguyệt Đức dựng lỗ tai nghe, hỏi, “Cái gì là mã thượng phong?”
Ô Chước Chước gặm vỏ dưa, “Hình như là cách nói về việc tần suất làm chuyện phòng the của nam tử loài người quá nhiều nên mất sức chết đi.”
Nguyệt Đức đột nhiên ngồi dậy, “Hả?! Người phàm sẽ chết vì như thế sao?”
Ô Chước Chước gật gật đầu, “Người phàm rất yếu ớt.”
Nguyệt Đức trầm mặc, nàng biết mình là con thỏ hay động dục, còn là yêu tinh, tuy rằng Nguyệt Đức không giống như trong lời thoại bản viết, sẽ hấp thụ tinh khí cùng dương khí của phu quân.
Ngược lại nàng còn bị phu quân thao chết đi sống lại, sau đó sợ hãi, cong mông nhỏ trốn.
Nhưng Nguyệt Đức tự hỏi.
Mình là yêu, phu quân lại là người phàm, tuổi thọ người phàm dài lắm cũng chỉ hai trăm năm, nếu mình vẫn cứ quấn lấy phu quân như vậy, sợ sẽ thiệt hại đến dương thọ của phu quân mất?
Thế thì sau này Nguyệt Đức phải làm quả phụ! Quả phụ thì không được a!
Nhân gian đều nói thị phi của quả phụ rất nhiều, Tần quả phụ cuối thôn không có phu quân nên rất lẻ loi, ngay cả một người ăn cơm cùng cũng không có.
Không được! Nguyệt Đức phải đi vào trong núi tìm chút đồ vật tẩm bổ cho phu quân thôi!
(*)Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): Thời gian vừa kết hôn, lúc ngọt ngào, mặn nồng, âu yếm và vui vẻ nhất.
Nguyệt Đức nằm ở khuỷu tay Cố Hi Triết nói thầm, Cố Hi Triết ôm nàng cười, hỏi: “Học được từ đó ở đâu?”
Nguyệt Đức suy nghĩ thật lâu, “Quên mất rồi.”
Gần đây hai người thường xuyên lăn lộn ở trên giường. Nguyệt Đức đều mệt đứt hơi, phu quân vẫn tinh thần rạng rỡ.
Nguyệt Đức nghĩ không biết thân thể mình có bệnh, hay là phu quân có bệnh.
Mà Cố Hi Triết cũng đang quan sát Nguyệt Đức, thân thể nàng đã khôi phục rất nhiều, nhưng ký ức vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu.
Tối hôm qua cả phòng cảnh xuân kiều diễm, Nguyệt Đức mơ mơ màng màng thiếp đi, vừa ngủ liền ngủ đến giữa trưa mới tỉnh. Khi tỉnh lại, phu quân đã không còn nữa.
Nàng nhìn nhìn mẩu giấy nhỏ đặt dưới cục đá. Phu quân hẳn là đi huyện thành.
Ô Chước Chước nghĩ, hừ, chuyện hắn đi qua lại huyện thành với thủ phủ, thường xuyên lừa Nguyệt Đức. Sợ là không biết lại đi làm chuyện gì cho tiên môn.
Ăn cơm xong, Nguyệt Đức cùng Ô Chước Chước ngồi ở ghế mây dưới tàng cây, còn bày chút nước trà cùng dưa gang nhà trồng, gió thổi trong sơn thôn mát mẻ, một người một rùa thoải mái vui vẻ hưởng thụ.
Đầu ngõ rất xa truyền đến tin tức, Nguyên Vương Bình Thúc lại đi theo mấy hàng xóm thuật lại một vài sự tích trong huyện thành. Nói là nhi tử không đàng hoàng của Huyện lão gia, mã thượng phong chết ở kỹ viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyệt Đức dựng lỗ tai nghe, hỏi, “Cái gì là mã thượng phong?”
Ô Chước Chước gặm vỏ dưa, “Hình như là cách nói về việc tần suất làm chuyện phòng the của nam tử loài người quá nhiều nên mất sức chết đi.”
Nguyệt Đức đột nhiên ngồi dậy, “Hả?! Người phàm sẽ chết vì như thế sao?”
Ô Chước Chước gật gật đầu, “Người phàm rất yếu ớt.”
Nguyệt Đức trầm mặc, nàng biết mình là con thỏ hay động dục, còn là yêu tinh, tuy rằng Nguyệt Đức không giống như trong lời thoại bản viết, sẽ hấp thụ tinh khí cùng dương khí của phu quân.
Ngược lại nàng còn bị phu quân thao chết đi sống lại, sau đó sợ hãi, cong mông nhỏ trốn.
Nhưng Nguyệt Đức tự hỏi.
Mình là yêu, phu quân lại là người phàm, tuổi thọ người phàm dài lắm cũng chỉ hai trăm năm, nếu mình vẫn cứ quấn lấy phu quân như vậy, sợ sẽ thiệt hại đến dương thọ của phu quân mất?
Thế thì sau này Nguyệt Đức phải làm quả phụ! Quả phụ thì không được a!
Nhân gian đều nói thị phi của quả phụ rất nhiều, Tần quả phụ cuối thôn không có phu quân nên rất lẻ loi, ngay cả một người ăn cơm cùng cũng không có.
Không được! Nguyệt Đức phải đi vào trong núi tìm chút đồ vật tẩm bổ cho phu quân thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro